Trộm Hôn Dịu Dàng

Chương 46



Edit: Huỳnh Tâm

Beta: Khinh Yên

Sau khi từ quê quay lại thành phố, nhịp sống lại trở lại như cũ.

Lục Kiến Trạch từ khi trở về thì thường xuyên đến quán bar hơn, sau năm mới bên đó có chút hỗn loạn, Lục Kiến Trạch thừa dịp giáo sư chưa giao bài, định tập trung xử lý một chút,còn rất nhiều việc trong công ty cho thuê xe.

Lâm Lạc Chỉ ở nhà bắt đầu nghiên cứu nội dung của học kỳ sau, các giáo trình khóa học của đại học M thực sự rất khó, hơn nữa cô còn muốn giành học bổng kì sau.

Lâm Lạc Chỉ đã có thể tự mình đến siêu thị lớn ở gần nhà mình, chỉ là cô không nghĩ tới ở đó có thể gặp được Lâm Chấn Đông.                                               

“Lạc Chỉ,” Lâm Chấn Đông dường như đã chuẩn bị trước, kéo cô đến một kệ để hàng ngoài cùng, “Nói chuyện với ba một lát đi.”

Lâm Lạc Chỉ không thể nói rõ cô cảm thấy thế nào khi nhìn thấy rõ mặt ông ta, lẽ ra cô nên tức giận, oán hận, thậm chí là căm hận, thế nhưng khi nhìn thấy những nếp nhăn trên khuôn mặt của Lâm Chấn Đông, mọi cảm xúc trong cô đều trở nên bất lực.

Lâm Chấn Đông vốn dĩ không bao giờ nhận cái gia đình này, cha mẹ và con cái của ông để trong lòng, sao có thể ép ông trở về phục dượng mẹ ông ta khi bà bệnh nặng, nhưng ông ta không chỉ không chăm sóc, còn không chu cấp tiền hay thăm hỏi bà lấy một câu, ngay cả lúc đưa tang bà ông ta còn không xuất hiện lấy một lần.

Lâm Lạc Chỉ cảm thấy cơ thể hơi buồn nôn, cô đẩy nhẹ Lâm Chấn Đông ra, muốn đi qua người ông, lại không ngờ ông ta nắm chặt tay không cho cô đi.

“Nói chuyện với ba,” Lâm Chấn Đông khàn giọng nói, “Ta nhớ con rất nhiều.”

Lâm Lạc Chỉ kìm chế không được vẻ mặt vặn vẹo, lạnh lùng nói, “Bà nội đi rồi.”

Giọng cô vừa dứt, Lâm Chấn Đông lại tăng thêm nắm tay cô, hẳn là ông đã biết.

Lâm Lạc Chỉ hít một hơi thật sâu, “Ông biết khi nào?”

Cổ họng Lâm Chấn Đông khô khốc vô cùng, ông cúi đầu nói thật, “Từ lúc bà nằm viện.”

Sợi dây tình cảm căng thật chặt đột ngột đứt đoạn, Lâm Lạc Chỉ lấy hết lực toàn thân vung tay lên, những món đồ trong giỏ hàng theo đó mà rơi đầy đất,

Lâm Chấn Đông không khỏi cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy đứa con gái đang ngoan ngoãn đột nhiên phát điên, trên tay bị Lâm Lạc Chỉ hất ra thoát đi ra ngoài.

Lâm Lạc Chỉ chạy như điên về phía lối ra của siêu thị, không biết đã chạy được bao lâu, cuối cùng cô mới chịu dừng lại bên đường và nức nở.

Cô vĩnh viễn không bao giờ quên giây phút bà nội sắp ra đi nói với cô giọng run rẩy, “Đông Tử làm việc vất vả như vậy, còn phải kiếm tiền nuôi hai ông bà già này, đừng hận cha cháu nhé.”

Có một số người suốt cuộc đời đều quan tâm đến người khác, nhưng vĩnh viễn không nhận được một chút xíu thương hại hay đáp lại từ người khác.

Lâm Lạc Chỉ không biết vì sao mà Lâm Chấn Đông đột nhiên lại tới tìm cô, nhưng lần này, cô sẽ không bao giờ mong mỏi bất kỳ tình thương nào từ cha của mình nữa, cô có thể không hận, không mắng ông là người không có lương tâm, đó chính là sự tôn trọng nhất dành cho người bà đã mất của mình.

Trở về nhà với cơ thể rã rời mệt mỏi, Lâm Lạc Chỉ nhốt mình vào nhà tắm, nước từ trên vòi hoa sen chảy xuống hoà cùng nước mắt cuốn trôi đi tất cả nước mắt của cô.

Buổi tối khi Lục Kiến Trạch trở về, Lâm Lạc Chỉ đã đeo bịt mắt nghỉ ngơi.

Trên đầy bày đầy đủ đồ ăn đã được hâm nóng, bên cạnh có ghi chú mà Lâm Lạc Chỉ đã dán, “Nếu nguội thì hâm nóng lại một chút, em hơi buồn ngủ, nên ngủ trước.”

Lục Kiến Trạch vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường.

Cảm nhận được một góc bên giường bị lõm xuống, Lâm Lạc Chỉ siết chặt vạt áo của mình dưới lớp chăn.

Mí mắt của cô đã quá sưng, nhưng cô không muốn Lục Kiến Trạch dính vào mớ hỗn độn của gia đình cô, cũng không muốn làm Lục Kiến Trạch nhớ tới cha ruột của anh.

Cô chỉ là quá mệt mỏi và cần nghỉ ngơi một xíu, tỉnh dậy sẽ ổn thôi.

Cuối cùng Lục Kiến Trạch cũng không chạm vào bịt mắt của cô, trước khi rời đi, anh cúi người hôn lên mặt cô một cái.

Tiếng lò vi sóng trong phòng bếp vang lên, Lâm Lạc Chỉ mới hoàn toàn yên tâm thở hơi ra.

Nhưng cô không ngờ rằng, Lâm Chấn Đông quấy rầy còn lâu mới kết thúc, vào ngày thứ 3 cô lại nhận được một tin nhắn văn bản từ một dãy số lạ.

[Lạc Chỉ, là ba đây, gặp nhau một lát đi, ba có một số chuyện rất quan trọng muốn nói với con, là về Lục Kiến Trạch, hai đứa đang ở bên nhau đúng không? Năm đó người trả tiền thuốc men cho bà nội con là cậu ấy, ba đều biết, con muốn gặp ba thì hãy gọi lại, nhưng không được vượt quá ba ngày, ba biết các con đang ở đâu.]

Tay Lâm Lạc Chỉ run run khi đọc tin nhắn, hai con mắt cũng run lên, một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có hoàn toàn bao trùm lấy cô, mong muốn tìm được chỗ dựa an toàn nào đó. Cô siết chặt túi bình an trên ngực, nơi đó dường như có sức mạnh của Lục Kiến Trạch.

Mấy ngày nay thời gian ngủ của cô kéo dài, buổi tối Lục Kiến Trạch trở về đều thấy gần như toàn bộ đều là Lâm Lạc Chỉ đang đeo bịt mắt nằm trên giường nghỉ ngơi.

Sáng ngày hôm sau, Lục Kiến Trạch thay quần áo và đợi ở phòng khách thì đụng phải Lâm Lạc Chỉ vừa mới ngủ dậy.

“Chào buổi sáng” Lục Kiến Trạch trầm giọng nói.

Không ngờ Lục Kiến Trạch vẫn còn ở nhà, Lâm Lạc Chỉ run rẩy trong tiềm thức, cô nhìn Lục Kiến Trạch với ánh mắt đầy vẻ khiếp sợ phòng thủ, nhưng lại biến mất nhanh chóng khi cô nhận ra đó là Lục Kiến Trạch.

“Lại đây.” Lục Kiến Trạch ra lệnh nói.

Lâm Lạc Chỉ lặng lẽ hít một hơi rồi lê dép lê đi qua.

Lục Kiến Trạch kéo cô vào lòng, ôm cô đặt trên đùi, anh nâng mặt cô lên, “Gần đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Lạc Chỉ không dám nhìn anh, chỉ dám chuyên chú nhìn vào đôi môi mỏng của anh, “Em, bụng em không thoải mái.”

Lục Kiến Trạch khựng lại, đưa tay kia lên sờ bụng cô, “ Đau sao?”

Lâm Lạc Chỉ cắn môi dưới gật đầu, “Sắp hết rồi, hết rồi, sẽ tốt lên thôi.”

“Đi bệnh viện đi.” Lục Kiến Trạch nói xong muốn ôm cô đứng dậy, nhưng Lâm Lạc Chỉ nhưng chóng giữ tay anh lại.

“Không cần, Lục Kiến Trạch, em vẫn luôn bị như vậy, anh cũng biết mà, có điều lần này em sẽ nghỉ ngơi thật tốt.” Cô về phái anh với ánh mắt đầy tha thiết.

Lục Kiến Trạch nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó thở dài vùi mặt vào tóc cô, “Là do anh sơ suất, tối nay anh sẽ về sớm.”

“Không có,” Lâm Lạc Chỉ chớp mắt giật mình, vội vàng nhẹ giọng nói, “Anh xử lý chuyện của anh đi, em chỉ cần nghỉ ngơi, anh trở về em không muốn ngủ.”

Lục Kiến Trạch hơi thẳng lưng, ấn chóp mũi của cô, nhở giọng nói, “ Vợ à, đừng nói dối anh, có chuyện gì cứ nói với anh nhé.”

Trái tim Lâm Lạc Chỉ run lên, vội vàng gật đầu, “Vâng.”

Ngày hôm sau, Lâm Lạc Chỉ độ thời gian, hẹn Lâm Chấn Đông, hai người hẹn nhau đến một quán cafe.

Lâm Chấn Đông cau mày ngồi ở vị trí trong cùng, mắt ông sáng lên khi vừa thấy Lâm Lạc Chỉ đi vào.

Ông lấy lòng đứng dậy đi tới giúp Lâm Lạc Chỉ kéo ghế ra.

Lâm Lạc Chỉ ngồi xuống với khuôn mặt tái mét.

Lâm Chấn Đông hoàn toàn không nhìn thấy được sự khác thường của cô.

“Lạc Chỉ,” Lâm Chấn Đông cười, “Ba nghe nói con và Lục Kiến Trạch đang ở bên nhau? Hai đứa quen nhau khi nào?”

Lâm Lạc Chỉ nâng mắt nhìn ông không chút ấm áp, “ Ông nghe ai nói?”

Lâm Chấn Đông nhất thời nghẹn lời, một lúc sau ông ta nở nụ cười nịnh nọt, “Còn có thể là ai, đó chú Lục của con, con có còn nhớ chú Lục không? Ba năm trước ba dẫn con đến nhà Lục Kiến Trạch lần đầu gặp được chú Lục đó”

Lâm Lạc Chỉ cười nhạo, “Nếu ông không nói cho tôi biết có lẽ tôi đã quên Lục Kiến Trạch còn có một người cha.”

“Con” Lâm Chấn Đông mở to hai mắt nhìn cô, “Lạc Chỉ, sao bây giờ con lại nói chuyện như vậy?”

Lâm Lạc Chỉ có nén sự ghê tởm trong dạ dày, “Chúng ta sao lại thành như vậy, ông và Lục Thừa Thiên không phải biết rất rõ sao?”

Độ ấm trong mắt Lâm Chân Đông dần biến mất, ông ta ngả người ra sau, động tác bắt đầu trở nên không kiềm chế được, “ Lạc Chỉ à, nếu như con đã nói chuyện với ba như vậy, ba cũng không vòng vo nữa, nghe nói, bây giờ con đang kiếm được rất nhiều tiền?”

Ánh mắt Lâm Lạc Chỉ tối sầm lại, nhưng cô thật sự chưa bao giờ nghĩ đến Lâm Chấn Đông như vậy mà lại nói đến chuyện này, lúc này trong lòng cô đang cười nhạo chính mình vừa nãy sao có thể nghĩ ông ta cuối cùng cũng tĩnh ngộ nên mới quan tâm cô, cô che bụng lại, sắc mặt không thể khó coi hơn được nữa, “ Lâm Chấn Đông, ông cũng muốn giống như Lục Thừa Thiên sao?”

Vẻ mặt Lâm Chấn Đông nhất thời trở nên khó coi, ông lấy hết lương tâm còn sót lại, một lần nữa ngồi xuống, thở dài “ Con gái, gần đây ba chỉ là gặp một phải một chút khó khăn trong kinh doanh, cần phải vay vốn, con có thể giúp ba trước một chút, chờ ba–”

Lâm Lạc Chỉ đột nhiên đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh.

Lâm Chấn Đông đầu tiên nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhìn thấy chiếc túi mà Lâm Lạc Chỉ đã để lại chỗ ngồi lúc nãy, ông mới yên tâm ngồi trở lại.

Ông  nhìn về hướng nhà vệ sinh với ánh mắt sâu thẳm, rồi lại liếc mắt về cửa quán cà phê.

Lâm Lạc Chỉ chạy vội vào nhà vệ sinh, còn chưa kịp mở của ngăn thì cô đã đấm bụng nôn thốc nôn tháo ra ngoài.

Thật ra không có gì để nôn, mấy ngày nay cô cũng không ăn nhiều cơm, ngay cả nước cũng không uống nhiều.

Một ngụm nước chua khiến cổ họng và dạ dày càng thêm khó chịu, Lâm Lạc Chỉ dựa vào tường thở hổn hển.

Cuối cùng cũng lấy lại được chút sức lực, Lâm Lạc Chỉ đi thẳng đến bồn rửa tay, dùng sức vò mạnh rồi lau miệng sạch sẽ.

Lại đi ra ngoài lần nữa, Lâm Chấn Đông đã đứng chờ sẵn ở cửa nhà vệ sinh.

Lâm Lạc Chỉ nhìn thấy trên tay ông đang cầm chiếc túi của cô, nó mở toang do khóa kéo bị hư.

Lâm Lạc Chỉ nhìn ông với đôi mắt đỏ bừng, “Lâm Chấn Đông, ông còn có lương tâm không?”

Đôi mắt của Lâm Chấn Đông co rút lại, nhưng rất nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, nắm lấy cổ tay Lâm Lạc Chỉ, kéo cô trở lại chỗ ngồi trong góc.

Ông lại lần nữa mở miệng, “Ba cũng không nói nhiều với con nữa. Cơ thể con chắc là không thoải mái, chúng ta nên sớm kết thúc, con cũng có thể về nhà nghỉ ngơi.”

“Số tiền của Lục Kiến Trạch con nên đưa ra đi chứ nhỉ?”

Lâm Chấn Đông nói, tránh ánh mắt cô hết sức có thể, “Ba biết con không phải là một đứa trẻ tham lam, con nhất định sẽ trả những gì đã nợ của Lục Kiến Trạch, nhưng Lục Kiến Trạch sẽ không yêu cầu, cho nên, trước tiên con nên đưa mấy chục vạn đó cho ba, ba sẽ coi như bảo quản cho con, chờ lần này lấy lại vốn, ba sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho con.”

Đầu óc Lâm Lạc Chỉ trở nên trống rỗng, lời nói và hơi thở của Lâm Chấn đông như một con sâu đen ăn mòn lý trí của cô.

“Năm ngày,” Lâm Chấn Đông tiến đến gần cô, hai cánh tay đặt lên bàn ăn, “ Trong vòng năm ngày, con đưa tấm thẻ đó cho ba, ba với chú Lục cùng nhau tránh khỏi ánh mắt bọn con, nếu không, ta và Lục Thừa Thiên vẫn sẽ ở đay, đến lúc đó ông ấy sẽ lại tìm đến Lục Kiến Trạch.”

Sự tham lam trong ánh mắt dần bộc lộ rõ ràng.

Lâm Lạc Chỉ ngồi ngốc ở đó, sụp đổ, hoàn toàn tuyệt vọng.

“Số điện thoại của ba không đổi,” Lâm Chấn Đông nói, “Vẫn như ngày hôm nay, chuẩn bị sẵn sàng thì gọi cho ta.”

“Cũng không thể đổi ý,” Lâm Chấn Đông nói với vẻ đắc thắng đầy tự tin, “Ba biết hai con học ở đâu, cũng biết hiện tại hai đứa đang ở chỗ nào, còn biết hai con làm việc ở đâu, như lời chú Lục nói, tiền con làm người mẫu ảnh ở studio có thể kiếm được mấy chục vạn. Ba biết hiện giờ hai con có tiền, nhất định không thể sai.”

“Còn có Lục Kiến Trạch–”

“Đủ rồi!” Lâm Lạc Chỉ nắm chặt vào góc thuỷ tinh của bàn ăn, có điều thuỷ tinh không bị gì, nhưng khớp xương ngón tay của cô đều đỏ rồi nhanh chóng chuyển sang tím, cô thở hổn hển.

Lâm Chấn Đông hung hăng liếc mắt một cái, gật đầu đứng lên, “Vậy ta đi trước.”

Mãi cho đến khi quán cafe vang lên tiếng đóng cửa, Lâm Lạc Chỉ mới suy sụp ngã xuống ghế, lồng ngực tràn ngập muộn phiền đau đớn không nói lên lời, đôi môi run rẩy, có vô số uỷ khuất không nói nên lời, giờ phút này cô cuối cùng cũng cảm nhận được sự dày vò mà Lục Kiến Trạch phải chịu đựng trong những năm trước, càng nghĩ, trái tim cô càng đau như cắt.

- -----oOo------