Trời Ban Mối Duyên Tình

Chương 4: Chế nhạo



Đào Lam Châu về nhà với tâm lý mong đợi. Đối với việc những đứa con tinh thần của mình có được người ta chấp thuận hay không, cô vẫn rất là hồi hợp. Lỡ như, vị giám đốc khó tính đó không đồng ý thì sao. Còn chưa lo lắng xong xuôi đã có tiếng chuông reo rồi.

"Liana của tao, gọi tao có chuyện gì không."

"Clara đời tao, mày đang làm gì dợ."

Để một người Pháp nói tiếng Việt lưu loát như vầy chính là do cô dày công toi luyện đó.

"Haha, không làm gì hết."

"Mình nhớ bạn quá ò."

"Mới có mấy ngày mà?"

"Hừ, không chịu đâu, ủa mà chuyện nước hoa sao rồi."

Nói về chuyện làm ăn cô nàng liền trở nên nghiêm túc, khác hẳn con người dẹo chảy nước hồi nãy.

"Còn đang chờ phản hồi từ bên đối tác nữa! Nhưng mà tao thấy khả năng cao là bọn họ sẽ đồng ý hợp tác thôi."

"Sau khi xong việc thì mày định khi nào sang lại Pháp?"

"Chắc tao ở Việt Nam tầm 1 năm nữa á. Mày ở bển nhớ để ý cửa hàng dùm tao, với lâu lâu nhớ đi coi khu sản xuất nha."

"Biết rồi, biết rồi, mày cứ việc yên tâm."

Sau đó cô lại cùng với cô bạn thân trò chuyện hồi lâu, trên trời dưới đất gì cũng có."

Đào Lam Châu chờ phản hồi của bên cửa hàng đúng một tuần. Cuối cùng cô cũng nhận được cuộc gọi của quản lý hẹn cô ở cửa hàng. Lam Châu sửa soạn, ăn mặc chỉn chu rồi đến trung tâm thương mại.

"Hi! Rất vui khi gặp lại anh."

Lam Châu bắt tay quản lý trong tiếng xì xầm của những nhân viên có mặt ở đó.

"Tôi cũng vậy, mời cô vào trong, chúng ta thảo luận sâu hơn."

"Vâng!"

Sau khi cô vào phòng quản lý rồi tiếng xì xầm mới rõ ràng hơn.

Nhân viên 1: Cô gái đó là ai vậy. Đây là lần đầu tiên thấy cô ấy tới đây thì phải.

Nhân viên 2: Đúng vậy, nhưng mà nhìn đẹp thật, cứ như là người nổi tiếng ấy.

Nhân viên 3: Hình như tôi nghe Thanh Ngân kể chủ của 9 lọ nước hoa trưng bày mới đặt ở đây từ đầu tuần trước là cô gái đó thì phải.

Nhân viên 4: Thật hả, 9 lọ đó thơm lắm luôn. Ngày hôm qua có 1 vị khách xịt thử xong cứ đòi mua cho bằng được tới nổi quản lý phải ra khuyên luôn đó.

Nhân viên 5: Ồ! Ê nhưng mà có mình tui thấy cổ hơi quen quen hả?

Nhân viên 1: chắc lúc cô lướt tik tok thì thấy cổ chứ gì.

Nhân viên 5: Haha, chắc vậy! Thôi làm việc đi mấy chị em, lát lại bị mắng.

Bốn cô gái kia đồng loạt ừ rồi tản ra ai làm viêc nấy.

Phòng quản lý:

"Cô Lam Châu, sếp của tôi quyết định hợp tác với cô, cô có thể xem hợp đồng chúng tôi chuẩn bị xem có hợp ý cô không."

"Được!"

Lam Châu nghiêm túc xem hợp đồng. Các điều khoản trong này đều hợp lý, hai bên đều có lợi, cô đánh giá cao người làm hợp đồng này. Bọn họ vừa đồng ý liền muốn hợp tác với cô 3 năm. Ừm xem như vừa ý cô.

"Về việc tiền vận chuyển nước hoa từ Pháp về thì không biết như thế nào, không biết bên anh có đồng ý chia một nửa với tôi không?"

"Có thể!"

Lam Châu lấy bút ghi vào khoảng trống trên hợp đồng điều khoản mình mới thêm vào. Sau đó cô lại nói tiếp.

"Giá bán sẽ do tôi quy định?"



"Được."

"Sau khi nước hoa của tôi được bán ra, cứ cách 3 tháng chúng ta sẽ trao đổi doanh thu một lần, sau khi lấy số tiền bán được trừ cho số vốn bỏ ra còn tiền lời thì đôi bên 50-50. Tiền vốn nước hoa sẽ do tôi trả cũng sẽ sao kê giá thành ban đầu khi lọ nước hoa được sản xuất. Bên anh có ý kiến gì không?"

"Ừm sếp tôi đồng ý."

"Vậy phiền anh sửa lại hợp đồng theo những gì chúng ta vừa thảo luận."

"Ok!"

Lam Châu chờ quản lý tắt video call với sếp của ông ấy xong mới nói.

"Khi nào anh tan làm vậy, tôi muốn mời anh một bữa để cảm ơn."

"A? À xin lỗi cô Châu nhé, tôi phải về ăn cơm với vợ rồi!"

Quản lý mỉm cười niềm nở với cô nhưng lại khách sáo từ chối lời mời.

"A vậy tôi có thể mời chị ấy đi ăn cùng không?"

"Vậy làm phiền cô quá!"

"Không có, không có."

"Vậy thì tôi sẽ báo với vợ tôi, chiều nay 6 giờ tôi tan làm, tan làm rồi sẽ gọi cho cô."

"Được, mà anh có biết chị nhà thích loại nước hoa nào trong 9 lọ của tôi không."

"Cô ấy hả? Chắc là thích lọ mùa thu nhất, cô ấy thích mùa thu lắm."

Quản lý trả lời theo tự nhiên, không có suy nghĩ vì sao cô lại hỏi.

"Vâng, vậy chiều nay chúng ta gặp lại. Nhớ dẫn theo chị nhà nhé."

"Được!"

Lam Châu ra khỏi phòng quản lý, lại đẩy thêm cánh cửa ngân cách hai khu ra, cô liền nghe thấy tiếng ồn ào.

"Gọi quản lý của cô ra đây."

Cô cũng không tính lo chuyện bao đồng nhưng mà cô thấy người bị mắng chính là cô nhân viên lúc trước đã giúp mình gọi điện cho quản lý nên cô quyết định đi lại xem thử có chuyện gì.

"Có chuyện gì vậy."

"Chị Lam Châu!"

"Ừm."

"Đào Lam Châu?"

Cô gái xa lạ trước mặt nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên, còn kèm thêm tí ti khinh bỉ.

"Là tôi, sao cô biết."

Sau khi có được xác nhận từ Lam Châu, độ khinh bỉ trong mắt liền tràn ngập.

"Còn tưởng là ai, con nhỏ khố rách áo ôm."

"Trương Minh Thư?"

Không hiểu sao cô nghe thấy câu mắng kia thì liền nghĩ đến cái tên này. Trương Minh Thư nghe thấy giọng nói không chắc chắn lắm của Lam Châu thì cảm thấy rất bực mình.

"Cô ở đây làm gì?"

Cô ta hỏi bằng giọng cay nghiệt giống như Lam Châu xuất hiện ở đây sẽ làm không khí bị ô nhiễm không bằng.

"Hình như không liên quan đến cô lắm thì phải."

"Hừ! Sao cô còn chưa đi gọi quản lý cho tôi."

Thanh Ngân nhìn Lam Châu với vẻ mặt cầu cứu nói:

"Chị Lam Châu cô gái này muốn mua lọ nước hoa mùa hè này."



"Ồ, tôi trả 10 triệu còn cô."

"Tôi trả 20 triệu!"

Cô ta hất cầm lên với Lam Châu. Cô cười thầm trong bụng, đi về hướng phòng quản lý sau đó ở nơi mà cô ta không nhìn thấy lấy lọ nước hoa giống hệt lọ trên kệ ra chỉ là lọ này vẫn còn nguyên, rồi đi về hướng Trương Minh Thư đang đứng.

"Cô thật có mắt nhìn đây là lọ nước hoa phiên bản giới hạn của chúng tôi đó. Không có chỗ nào bán đâu. HAI MƯƠI TRIỆU!"

"Thanh toán."

Lam Châu đọc số tài khoản ngân hàng cho cô ta. Mặc dù Trương Minh Thư cảm thấy có gì không đúng ở đây nhưng vẫn chuyển khoản sau đó hậm hực rời đi.

"Nãy giờ có ai bị cô ta mắng cùng em không."

"Tất cả nhân viên có mặt ở đây, tính luôn em là 6 người ạ."

"Gọi tất cả lại đây đi."

"Dạ!"

Mặc dù Thanh Ngân không hiểu cô gọi bọn họ để làm gì nhưng cô ấy vẫn nghe lời đi gọi. Năm nhân viên khác tới trước mặt cô cũng ngơ ngác không hiểu gì thì nghe cô nói:

"Từng người đọc số tài khoản ngân hàng cho tôi đi."

Mặc dù vẫn chưa hiểu lắm nhưng Thanh Ngân vẫn đọc sau đó tiếng điện thoại cô thông báo. Mở ra xem thì mới biết Lam Châu chuyển cho cô ấy 1 triệu. Sau khi chuyển 1 triệu cho 5 người còn lại Lam Châu mới nói.

"Xem như là tiền bồi thường đi, mọi người đừng để ý lời cô ta nói làm gì nhé."

Mọi người đồng loạt cảm ơn Lam Châu, chỉ có Thanh Ngân nhất quyết đòi trả lại 1 triệu cho cô. Cô sợ cô ấy sẽ nói suốt nên liền bỏ lại câu không cần đâu rồi bỏ chạy mất dép.

Chạy trốn khỏi cửa hàng nước hoa, Lam Châu đi dạo một vòng ở trung tâm thương mại. Đây đúng là thiên đường của phái đẹp, ở đây chỉ có các cửa hàng về quần áo, trang sức, mỹ phẩm, vừa hay cô có thể mua sắm một chút lúc về đây cô chỉ đem vài ba bộ đồ thôi. Lam Châu đi vào một cửa hàng quần áo lựa được vài bộ. Lại đi vào cửa trang sức xem một chút. Cô cảm thấy có vài cái rất đẹp liền mua tặng mẹ cùng chị dâu. Tất nhiên là không thể thiên vị được liền vào cửa hàng nam mua vài cái áo sơ mi tặng cho ba, mua một đôi giày tặng cho anh hai. Sau khi xong xuôi thì cũng gần 6 giờ. Cô quay lại cửa hàng nước hoa chờ quản lý. Khi Nam Khang nhìn thấy cô thì chính là lúc cô đang ngồi bên cạnh một đống túi, túi nhỏ có, túi lớn có. Hắn còn tưởng là cô đi du lịch xong đem đặc sản về biếu gia đình đó. Nhưng mà đặt sản này có chút hơi đắt thì phải, toàn là hàng hiệu trong trung tâm thương mại của sếp hắn. Thật ra thì Lam Châu vốn định sẽ lựa quà bên Pháp rồi mang về luôn nhưng mà vali vượt mức cho phép và quan trọng nhất là cô phải đem nước hoa về giới thiệu cho các đối tác nên cô bỏ ngay ý nghĩ tặng quà luôn.

"Đây là?"

"Ahihi tôi định tặng quà cho ba mẹ nên mua nhiều chút."

"Nhiều như vậy hết bao nhiêu chứ?"

"Nhiều hả, đại khái gần 300 triệu thôi, không nhiều đâu."

Má ơi, Nam Khang âm thầm tính nhẩm, 300 triệu = 12 tháng lương của hắn. Hắn không thể hiểu nổi người giàu mà, huhu. Vốn Lam Châu còn tính mua nhiều hơn nhưng mà lúc đi cô chỉ cầm có một chiếc thẻ này, vừa hay bên trong có 500 triệu, thế là cô mua gần hết 500 triệu luôn.

"Bây giờ tôi đi đón vợ, cô có cần tôi tiễn về không."

"A vậy phiền anh rồi ạ."

"Không có gì, không có gì, để tôi xách phụ cô."

Thế là hai người hai người ai trên tay cũng có vài cái túi. Đến bãi đậu xe, hai người đi đến một chiếc xe hơi, Nam Khang giúp cô bỏ đồ vào cốp xe. Xui xẻo chính là gặp phải Trương Minh Thư.

"Ai da, còn tưởng là đi làm rồi mới thoát nghèo. Thì ra là làm sugar baby mới được như vậy."

"Cô Lam Châu?"

"Anh không cần để ý đâu, chúng ta đi thôi ạ."

"Sao vậy nhột hả?"

Nam Khang biết mình nên nhường chỗ cho hai người họ chút nên anh nói với Lam Châu một tiếng rồi lên xe chờ.

"Cô có nghe thấy mùi gì thối không?"

"Ý gì?"

"Không có ý gì, chỉ là tôi nghe mùi rác thải hơi nặng nên mới hỏi cô chút."

"Mày đang chửi tao hả."

"Ồ cô cũng cảm thấy mình thối hả, vậy thì nên mau chống về nhà đi nhé, tránh làm ô nhiễm bầu không khí, bái bai."

Còn không để cho Trương Minh Thư kịp bày tỏ cảm xúc, Lam Châu đã mở cửa lên xe, cô không ngồi ghế phụ mà ngồi ở ghế sau. Trương Minh Thư chỉ biết dậm chân tại chỗ để bày tỏ phẫn nộ. Nam Khang chở cô về đến nhà, dặn cô là sau khi đón vợ sẽ quay lại đón cô luôn. Lam Châu liền dặn hắn dẫn theo mấy đứa nhỏ, bày tỏ mình rất thích trẻ con, vì lúc nãy nói chuyện cô biết được hắn có hai đứa con, chị 7 tuổi còn em trai 5 tuổi.