Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu

Chương 48: Tố Quan Hà Đỉnh



Lý Thuận Lợi cùng Thái Xảo Hà cùng đi ra đón, mời người Phó gia vào bên trong. Phó Bình Phục đã sớm công đạo với nhạc phụ, nhạc mẫu tương lai là hôn sự của mình vẫn là do hai ca ca làm chủ, cha Phó sẽ không nhúng tay.

Lý Thuận Lợi trực tiếp liền hướng về phía Phó Đại Dũng vừa đi vừa nói.

"Đây là đại chất tử a! Đến, đến trong phòng ngồi!". 

Nói xong liền thân thiết kéo Phó Đại Dũng vào nhà, Thái Xảo Hà bên cạnh cũng là một tay lôi kéo Vương Thục Mai, một tay lôi kéo Sư Mẫn, còn mấy người Phó Đại Ny đi theo phía sau.

"Đây là hai cháu dâu sao? Vừa nhìn đã biết chính là người lưu loát, khéo léo, Mạt Lỵ trở về có kể lại, chúng ta phải thực sự cám ơn đại chất tử cùng nhị chất tử a. Ai u! Đây là đại cháu gái kia của ta sao? Vừa nhìn đã biết là một hài tử thông minh." 

Một bên vừa khen Phó Diễm, một bên nàng dẫn đoàn người đi vào trong phòng. Chỗ ở của Lý gia là một cái tiểu viện, tổng cộng có bốn, năm căn sương phòng, nhiều người một chỗ liền có vẻ hơi co quắp, chật chội, cũng may đang là mùa hè, ngoài sân cũng đủ lớn.

"Ngươi xem, người trong nhà hôm nay khá nhiều, ngồi trong phòng thì có vẻ hơi nhỏ. Lát chúng ta ngồi ngoài sân viện ăn cơm, lão nhân nhà ta đã sớm dựng lều, ngồi đó vừa mát mẻ cũng thoải mái hơn."

"Thím thân gia a, viện tử này của ngài cũng không nhỏ, ở trong thôn chúng ta cũng là nhà giàu nha." 

Bà bà không còn, Vương Thục Mai là đại tẩu, tự nhiên là xung phong nói chuyện.

"Không phải sao, haha. Mạt Lỵ nha đầu tính tình rất tốt, Bình Phục nhà ta cũng là người nhanh nhẹn chịu khó, hai người bọn hắn chính là trời sinh một đôi." 

Sư Mẫn cũng thân thiết nắm tay Lý lão nương mà thủ thỉ.

"Bình Phục hồi còn bé là một cái tiểu tử hiếu động, chính là không chịu ngồi yên, nhưng là càng lớn thì càng tốt, một khi đã nhận định cái gì thì sẽ không buông tay, điểm ấy bà thông gia cứ yên tâm. Hai người bọn họ nhất định ân ân ái ái." 

Phó Đại Ny cũng kể lại sự tình đệ đệ khi còn bé, Thái Xảo Hà nghe mà cười càng vui vẻ, người Phó gia đều có thể ăn nói thật tốt.

"Đại tẩu, Nhị tẩu Bình Phục a, không dối gạt các ngươi, lần đầu tiên Bình Phục tới nhà ta nói chuyện đã thật hợp tính với thân nhi tử của ta. Ngày đó Mạt Lỵ mất tích một ngày một đêm, làm ta lo lắng không thôi, về sau ta nghe nói là đại chất nữ tìm được Mạt Lỵ, đúng thật là cảm tạ trời cao!". 

Thái Xảo Hà nhắc lại chuyện ngày đó, lại luôn miệng khen Phó Diễm, thiên ân vạn tạ. Vương Thục Mai ngồi bên cạnh chỉ khiêm nhượng nói, Mạt Lỵ là tiểu thẩm tương lai của nàng, mà cho dù có là ngoại nhân cũng không thể thấy mà không cứu.

Trong nhất thời, tình cảm hữu nghị của mấy phụ nhân liền tăng vùn vụt, liền tính không có danh nghĩa thân gia, sau đó cũng sẽ thường xuyên vì tính tình hợp nhau mà lui tới. Nam nhân bên này càng hài hòa, Lý Thuận Lợi bây giờ còn là hiệu trưởng trường học, Phó Sâm, Phó Miểu đều là học sinh ưu tú mới tốt nghiệp. Phó Diễm hiện tại còn trong lớp học của hắn. Mấy người Phó Miểu có vẻ hơi ngại ngùng, nhìn thấy lão sư thật khó chịu, không dám ăn, không dám uống. 

Phó Miểu nhìn qua còn đỡ,  Phó Sâm chính là cảm thấy thật đau đầu. Nhìn thấy lão sư liền khó chịu, Lý Thuận Lợi từng là sinh viên uy tín lâu năm trên thành phố, năm đó trở lại quê hương rồi đi dạy học, cũng là bất đắc dĩ. 

Phó Đại Dũng chính là rất thích cùng người đọc sách giao lưu, ngày xưa khi còn bé, hắn cũng thường theo sau mẫu thân học qua tứ thư ngũ kinh. Hai bên vừa nói chuyện một lát, nhất thời được Lý Thuận Lợi coi như tri kỉ. Phó Đại Tráng cùng Phó Bình Phục, lại là từ nhỏ liền không thích đọc sách, vừa thấy sách liền tìm rất nhiều lý do để trốn tránh, khi còn nhỏ bị nương ép học qua vài cuốn sách, đã sớm quên gần hết. Vừa nghe nhạc phụ tương lai cùng đại ca bắt đầu luận đạo, Phó Bình Phục đã nghĩ muốn trốn đi. Lý Thuận Lợi cũng đã nhìn ra, người con rể mới tìm được này một chút cũng không giống hắn, điểm ấy là hắn rất không hài lòng, chính là không thích đọc sách, nhưng là sau nhiều lần suy nghĩ lại, nữ nhi nhà mình cũng không phải quá mê việc học.

Thôi thì vẫn là không nên quá nghiêm khắc với hài tử. Mấy huynh đệ tỷ muội nhà mình ngày trước lúc nào cũng tâm niệm đọc sách nhưng cuối cùng cũng chỉ có mỗi mình theo nghề giáo này.

"Nhìn ngươi ngồi mà như sắp ngã nha, thôi, ngươi mang theo mấy hài tử ra ngoài đi chơi đi." 

Lý Thuận Lợi nhìn thoáng qua Phó Bình Phục, ánh mắt khiến hắn sợ hãi mà giật mình.

"Ai! Thúc a! Đợi một lát ta lại đến hầu nước trà cho ngươi." 

Phó Bình Phục lén nhìn lại một cái rồi gãi đầu cười cười đi ra ngoài. Còn mang theo bọn Phó Diễm đi cùng.

"Xú tiểu tử! Ta mà còn cần ngươi hầu hạ!". 

Lý Thuận Lợi cũng bật cười mà mắng một tiếng. Người con rể này trừ bỏ không thích học tập, những cái khác đều tốt. Phó Đại Tráng cũng là khó chịu không nhịn được mắng thầm trong lòng,  cái tên tiểu tử Bình Phục này, cũng không thèm kéo mình đi cùng. Nhưng là hôm nay Phó Đại Tráng đành phải giả bộ ngồi lại, ai kêu hắn là lấy thân phận trưởng bối nhà trai mà tới đâu.

Bên này Phó Bình Phục mang theo mấy hài tử, đi thẳng tới trong viện. Ngồi ở bên cạnh cái bàn mà cắn hạt dưa, Tiểu Phóng, trực tiếp cầm băng ghế đến ngồi cạnh Tiểu Thủy tỷ tỷ,  để cho nàng lột vỏ giúp hắn. 

Trong sân viện mọi người đang ngồi, bên trái Lý Thuận Lợi có trồng rất nhiều loại hoa cỏ, bên phải lại là vườn rau và trái cây của Thái Xảo Hà. Phó Diễm giương mắt nhìn lên, đúng lúc bị một gốc cây thực vật hấp dẫn. Xem bộ dáng hẳn là một gốc hoa lan, hình như đang bị bệnh, nhưng là lại không cản trở nó tản ra lục sắc quang mang nhàn nhạt, tuy nói so ra kém nhân sâm, nhưng trong mắt nàng, ánh sáng nó phát ra cũng là thực vật gần với nhân sâm nhất. Phó Diễm không kìm lòng nổi, đi đến gần nhìn thử, muốn kiểm tra một chút xem gốc hoa lan này rốt cuộc là bị bệnh gì. 

Dưới gốc cây đều có mấy điểm khô vàng, bên trên còn sót lại vài miếng lá cũng có chút điểm loang lổ. Phó Diễm hướng bồn trong nhìn lại, phát hiện tận cùng bên dưới gốc hoa, bị một vài con kiến gặm nham nhở. Xem ra đây chính là nguyên nhân gây bệnh. Phó Diễm yêu thương mà sờ sờ cánh hoa, thật đúng là một tiểu đáng thương.

Lý Thuận Lợi vốn là đang cùng Phó Đại Dũng nói chuyện bên cạnh cửa sổ thư phòng, vừa lúc có thể nhìn thấy hành động của Phó Diễm. Lý Thuận Lợi cũng là một người yêu hoa, không kìm lòng nổi đi ra cửa phòng.

"Phó Diễm! Ngươi biết đây là cây hoa gì sao?". 

Lý Thuận Lợi nghĩ muốn đùa tiểu cô nương này một chút, lên tiếng hỏi.

"Lý gia gia! Ta chỉ biết đây là một loại hoa lan." 

Phó Diễm không biết tên gọi cụ thể, chỉ biết đây hẳn là một loài thực vật rất thưa thớt.

"Biết là hoa lan đã không tồi rồi, đây gọi là Tố Quan Hà Đỉnh, bồn hoa này ta nuôi đã mười mấy năm, không nghĩ tới năm nay thật sự là không cứu được. Bị kiến cắn, nếu dùng thuốc diệt sẽ đem hoa lan đồng thời giết chết, không dùng thuốc thì chỉ có thể trơ mắt nhìn, haizz." 

Lý Thuận Lợi thập phần đau lòng kể lại, Phó Diễm thấy chính là đáng tiếc, một cây hoa lan đẹp như vậy mà cứ thế chết đi.

"Lý gia gia! Nếu như ngươi tin tưởng ta, ta có thể cứu sống, bất quá phải để ta mang nó về nhà dưỡng một đoạn thời gian." 

Phó Diễm nghĩ thầm rằng, cây gì bị bệnh mà vào không gian thì sẽ đều khỏi hết.

"Thật sự? Ngươi đã nói như vậy, ta liền đem hoa này đưa cho ngươi, cứu sống chính là có duyên với ngươi, cứu không được cũng là mệnh của hoa lan này." 

Lý Thuận Lợi thầm nghĩ rằng, mắt không thấy tâm không phiền, mắt mở trừng trừng nhìn hoa chết, không bằng đưa Phó Diễm thử xem sao. Không thể không nói, hắn đã làm ra một cái quyết định chính xác.

"Kia hảo! Cha! Thời điểm đi về nhớ nhắc ta cầm về nha. Chờ ta dưỡng hảo lại rồi sẽ đưa lại cho Lý gia gia!". 

Phó Diễm coi như không nghe thấy câu hắn nói đưa luôn cho nàng.

"Lão nhân! Mau tới giúp một tay, ta đi phòng bếp nhìn xem." 

Thái Xảo Hà nhìn lão nhân, không biết kia ba cái cây cỏ kia có gì xinh đẹp, đã nhìn cả đời mà không thấy chán.

"Ai! Đến đây."

"Thím! Để chúng ta đến hỗ trợ đi, đừng gọi Lý thúc, để hắn ngồi đó nói chuyện, Lý thúc đang là lão sư của bọn nhỏ, cũng để cho bọn nhỏ đến nghe dạy bảo nhiều một chút." 

Vương Thục Mai trực tiếp đứng lên, xắn tay áo, liền đi phòng bếp hỗ trợ bưng thức ăn.

"Cái này sao mà được a! Các ngươi là khách nhân. Ngươi nhìn xem...".

Mấy người Vương Thục Mai đều quán xuyến mọi việc ở nhà, không đợi Thái Xảo Hà nói xong đã bày đầy đồ ăn lên bàn. Cả đại gia đình phân hai bên chủ khách đều ngồi xuống, mấy tiểu hài tử thì ngồi ở bàn khác. Thấy mọi thứ đều ổn thỏa, Lý Thuận Lợi liền nâng chén nói.

"Hôm nay cả đại gia đình nể mặt đến hàn xá làm khách, cũng không có cái gì tốt để chiêu đãi, đều là vì việc hôn nhân của tiểu nữ và Bình Phục. Chúng ta ngồi vào bàn cũng đồng thời là duyên phận đã đến, xin cạn một chén này! Mặt khác, còn muốn cám ơn ân cứu mạng tiểu nữ của các ngươi!".

Mọi người sôi nổi, đều uống hết rượu trong chén, riêng rượu của Vương Thục Mai lại bị Phó Diễm cầm đi, đổi thành linh tuyền trong không gian. Phó Đại Dũng uống xong một chén, cũng không quên nói đến hôn sự của Bình Phục.

"Lý thúc! Có ân hay không cũng không cần nhắc lại nữa, Bình Phục cùng Mạt Lỵ ở chung không tồi, Mạt Lỵ cũng là cái hảo hài tử, ta nghĩ hôn sự của bọn họ có phải hay không nên nhanh chóng định ra. Hai người cũng đều không còn nhỏ, về sau thành gia lại có hai nhà chúng ta giúp đỡ, cũng sẽ nhanh chóng xây dựng được sự nghiệp riêng thôi."

"Đúng vậy! Thím! Bà bà ta không may mất sớm, hôm nay cha chồng ta lại không rảnh để đến nhà làm khách, ngược lại đã phó thác hoàn toàn cái này cho người làm đại tẩu là ta. Ta vừa thấy Mạt Lỵ liền thích, nàng cùng Bình Phục cũng thật hợp nhau. Ngài có yêu cầu gì, liền nói ra, chúng ta có thể làm liền làm, không thể làm cũng sẽ bàn bạc cho thỏa đáng!".

Vương Thục Mai vừa mới dứt lời, Lý Thuận Lợi liền cùng thê tử liếc nhìn nhau, Thái Xảo Hà cũng không đắn đo, trực tiếp liền đem yêu cầu đã sớm thương lượng hảo nói ra.