Trở Về Thập Niên 70 Đi Thi Đại Học

Chương 3: Cô bạn thân này có thể chơi cùng



【Nhiệm vụ hoàn thành được 1/2.】

Vưu Hi nghe thấy thế thì mừng thầm, cô nghĩ đúng rồi.

Uống xong cốc nước lại nói thêm vài câu, buổi khám bệnh của bác sĩ Từ cũng kết thúc.

Bác sĩ Từ bắt cô nằm trên giường tiếp tục nghỉ ngơi, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với anh cả Vưu.

"Em gái anh có lẽ là mệt mỏi quá mức, cộng thêm hứng gió nên mới bị cảm." Bác sĩ Từ thong thả ung dung nói, "Anh theo tôi đi bốc chút bồ công anh về để cho cô ấy ngâm nước uống."

Vưu Tú Mậu không vui vẻ gì khi bị bắt đi làm chân chạy, bác sĩ Từ nhíu mày nhìn chằm chằm anh ta, khiến anh cả Vưu cũng chẳng thể mở mồm ra nói rằng phải chờ mẹ hoặc bà nội trở về.

"A Hi, anh đi đến chỗ bác sĩ Từ bốc thuốc cho cô!" Giọng nói của Vưu Tú Mậu không tình nguyện cho lắm.

Vưu Hi giả vờ như cô đã ngủ, không thèm đáp lời lại hành vi tranh công này của anh.

【Nhiệm vụ bốn đã hoàn thành, nhận được khen thưởng ngoài lề: 1 điểm chuyển đổi. 】

【Tổng số điểm chuyển đổi trước mắt: 8 điểm.】

Vậy cũng được sao?

Vưu Hi kinh ngạc nghĩ, nhưng cũng không định hỏi nhiều, dù gì có nhầm lẫn thì cũng không tệ.

【Những nhiệm vụ trước ký chủ đã làm rất tốt, vui lòng tiếp tục cố gắng hơn. 】

"Vưu Hi, cậu có nhà không?"

Bên ngoài sân lúc này truyền đến tiếng hô quen thuộc, nhưng nhất thời cô vẫn chưa nhớ ra là ai.

Cô đi ra ngoài nhìn, thì ra là người bạn thân đời trước, Từ Chân Chân.

Ba Từ và ba cô đều là hiệu trưởng, chỉ là một người cấp hai, một người cấp ba.

Từ nhỏ đến lớn, Từ Chân Chân và cô đều là bạn học cùng lớp, cùng bàn, vì vậy hai người đương nhiên trở thành bạn bè thân thiết của nhau.

Đời trước cô bị bắt nghỉ học giữa chừng, ra ngoài đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, còn Từ Chân Chân thì thi lên đại học. Giai tầng khác biệt, nhưng tình bạn của hai người vẫn không hề thay đổi, luôn duy trì đến lúc trước khi cô chết.

Lúc đó Từ Chân Chân đã sớm mắng cô vô số lần: "Đồ ngốc, thánh mẫu, làm người quá thật thà."

Vốn dĩ Vưu Hi muốn để lại tài sản của mình cho Từ Chân Chân, nhưng lại nhận được một tràng mắng mỏ ập xuống.

Nghĩ đến đây, lại nhìn tới khuôn mặt ngây thơ non nớt của Từ Chân Chân, Vưu Hi nở một nụ cười chân thành nhất kể từ khi sống lại.

"Cười cái gì?" Từ Chân Chân nghi ngờ nhìn Vưu Hi, "Tớ hỏi mẹ cậu mới biết là cậu bị bệnh. Không phải hôm qua còn vui vẻ kia?"

Vưu Hi đi tới mở cửa ra, mời cô ấy vào nhà.



Sau khi ngồi xuống ghế, Vưu Hi đột nhiên duỗi tay ôm chầm lấy Từ Chân Chân.

Từ Chân Chân giật nảy mình, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy cô, lo lắng hỏi: "Sao thế? Hiệu trưởng Vưu lại mắng cậu sao? Hay ai lại làm ầm ĩ gì à?"

Vưu Hi ôm lấy cô ấy, lắc lắc đầu không nói gì.

Từ Chân Chân cũng chẳng nói nữa, chỉ là âm thầm ôm Vưu Hi chặt hơn.

"Cảm ơn vì đã ở cạnh tớ."

Vưu Hi đột nhiên bày tỏ chân tình khiến Từ Chân Chân không biết phải làm thế nào, nhưng rất nhanh cô ấy đã khôi phục lại dáng vẻ tùy tiện, giả vờ không vui nói: "Hai chúng ta là quan hệ gì chứ! Nói cảm ơn khiến người ta buồn quá đi mất!"

Đời trước Từ Chân Chân cũng hay nói mấy lời đại loại như vậy, Vưu Hi cực kỳ nhớ nhung cái tính này của cô ấy.

Từ Chân Chân liếc mắt từ trên xuống dưới đánh giá Vưu Hi một lần, nói: "Nghe nói cậu bị cảm, giờ nhìn lại sắc mặt không tệ lắm, không xảy ra vấn đề gì chứ?"

Vưu Hi không muốn nói dối bạn thân, cô thành thật nói: "Thật ra cũng chẳng phải bệnh gì, chỉ là làm nhiều việc nên mệt nhọc quá, muốn nghỉ ngơi một chút."

Câu trả lời này khiến một Từ Chân Chân vẫn luôn hiểu rõ cô lại không ngờ tới.

Cô ấy trợn to mắt nhìn Vưu Hi, dường như đang đoán xem có phải mình đã nghe nhầm hay không, Vưu Hi thế mà lại giả bệnh trốn việc!

Đợi Từ Chân Chân tiêu hóa tin tức một hồi, sau đó vỗ tay cười lớn, hài lòng nói: "Rốt cuộc A Hi cậu cũng nghĩ thông suốt rồi!."

【Người bạn này của ký chủ không tồi.】

"Cậu không cho rằng tớ làm như vậy là không đúng sao?" Vưu Hi nghiêng đầu hỏi.

Từ Chân Chân không vui mà đánh lên cánh tay cô, nói: "Cậu đây là đang thăm dò ai đó! Tớ cảm thấy việc cậu làm một chút cũng không sai!."

Vưu Hi nghe thấy lời Từ Chân Chân nói, lông mi giật giật.

"A Hi, cậu trước kia quá thật thà! Nhà cậu nhiều người như thế, dựa vào cái gì mà chỉ sai sử một mình cậu!"

Từ Chân Chân càng nghĩ càng tức, còn dùng sức vỗ vỗ lên tấm đệm ghế, Vưu Hi bị bộ dáng tức giận của cô ấy chọc cười.

"Cậu còn cười được!" Từ Chân Chân lườm nguýt cô.

Vưu Hi giơ tay lên đầu hàng, nói: "Cảm ơn Từ Chân Chân Từ nữ hiệp đã đứng lên bênh vực kẻ mọn này!"

Vẻ mặt Từ Chân Chân vốn còn đang ủ rũ, nghe thấy lời cô nói cũng nhịn không được cười lên.

Hai cô gái tụm lại một chỗ vui đùa.

Từ Chân Chân cười một hồi, nghiêm túc nói: "A Hi, cậu đừng ngây thơ thế nữa! Như bây giờ mới là tốt, tớ thật sự vui mừng cho cậu."

【Tư tưởng lớn gặp nhau, cô bạn này có thể chơi cùng được đó. 】

Lòng Vưu Hi ấm lên, cô cười gật đầu đồng ý.



Từ Chân Chân mò mẫm một lúc, lấy từ trong túi ra vài viên kẹo sữa hình thỏ, nhét hết vào trong tay Vưu Hi, thúc giục cô: "Ăn nhanh ăn nhanh, nếu không lát nữa sẽ bị mấy con quỷ tham ăn nhà cậu cướp đi mất!"

Kẹo sữa hình thỏ lúc này được xem như "món hàng xa xỉ", Vưu Hi theo bản năng muốn từ chối.

"Làm gì đó! Ba tớ đi công tác mang về nhiều lắm, không thiếu mấy viên này!" Đôi mày lá liễu của Từ Chân Chân dựng ngược lên.

Vưu Hi nắm nắm viên kẹo trong tay, cô thấy khóe mắt mình có chút nhòe.

Vì để che giấu sự thất thố của mình, Vưu Hi cúi đầu bóc một viên kẹo, bỏ vào trong miệng.

Sau khi một tầng giấy gạo nếp bọc bên ngoài tan ra, đầu lưỡi cô liền nếm được một vị ngọt vừa thơm vừa mềm.

"Cậu cũng ăn đi, một mình tớ chắc chắn sẽ không ăn hết." Vưu Hi cảm thấy mặt mình hẳn là không còn gì bất thường nữa, mới ngẩng đầu lên cười nói.

【Diễn xuất của cô kém thế, chắc chắn cô ấy nhìn ra là cô muốn khóc rồi!】

"Ừm. Tôi biết là cậu ấy biết, nhưng sẽ giả vờ như là mình không biết gì."

【Con người nói chuyện đều phức tạp như vậy sao?】

Vưu Hi không trả lời nó, chuyên tâm cảm thụ vị ngọt trong miệng và trong tim.

Từ Chân Chân quả nhiên không vạch trần cô, cô ấy lấy một viên kẹo sữa tới, cũng bỏ vào miệng ăn.

Hai người cứ cậu một cái, tôi một cái, rất nhanh đám kẹo đã được "tiêu diệt" sạch.

Từ Chân Chân cẩn thận bắt Vưu Hi đi súc miệng, bảo cô đừng để cho chị dâu có cái mũi thính như chó ngửi được mùi, chọc cho cô cười lên.

Nhưng Từ Chân Chân lại bổ sung thêm: "À đúng rồi, cậu bệnh thành như vậy, chắc chắc chị dâu cậu không dám tới gần, cả thôn trên dưới ai chả biết chị ta đang mang thai bảo bối ở trong bụng!"

Bộ dạng âm dương quái khí ấy làm Vưu Hi dở khóc dở cười, nói: "Cái miệng này của cậu cũng không biết là học từ ai, đừng để hiệu trưởng Từ nghe thấy đó!"

Từ Chân Chân làm mặt quỷ.

Vưu Hi hờn dỗi gõ nhẹ vào đầu cô ấy một cái, Từ Chân Chân liền thuận thế ngã xuống đệm kêu lên.

Náo loạn một lúc lâu, sau khi Từ Chân Chân đã yên tâm hơn, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ai ngờ hai người vừa đứng được dậy, bên ngoài đã truyền đến tiếng thóa mạ.

"Tên lang băm họ Từ kia thế mà lại dám ở trước mặt người khác nói mày dinh dưỡng không đủ, bảo tao đừng đối xử quá bất công! Tao có thiếu mày thức ăn, nước uống gì sao?

"Đúng là không ngại thiên hạ cười chê mà! Coi mình là công chúa, thiên kim đấy!"

"Theo tao thấy, mày đừng nên đọc sách nữa, đỡ phải học hành mệt quá lại ngất xỉu ở trường!"

Hiệu trưởng Vưu còn chưa bước vào phòng, giọng nói chanh chua của ông đã truyền vào tai hai người trước.