Trở Lại Cố Đô

Chương 15



Đoàn tùy tùng và An Nhiên đi theo Đông Cung đến bìa rừng thành Tây, nơi đó đã có một nhóm người ngựa đợi sẵn.

An Nhiên ngồi một mình trong xe ngựa, lắc la lắc lư, khi xe đã ngừng lại thì cô vẫn phải ngây ngốc ngồi tại chỗ, lúc nãy Đông Cung đã căn dặn chỉ có thể ra ngoài khi ngài cho phép.

Cô tranh thủ kiểm tra điện thoại, hình như sắp đến giờ cánh cửa thần kì xuất hiện rồi, viên ngọc cũng từ từ ấm lên, không biết cô có kịp đi qua đó không nữa.

Bên ngoài dường như có tiếng Đông Cung và một nam nhân khác trò chuyện, nhưng âm thanh rất thấp, cô căn bản không nghe được họ đang nói những gì. Đợi đến nóng ruột nóng gan, mới nghe thấy tiếng Đông Cung gọi “An tiểu thư”, cô liền mở cửa xe vọt ra ngoài.

Cánh đồng anh túc vẫn bạt ngàn như cũ nhưng cánh hoa đã rụng gần hết, chỉ còn lại quả khô trơ trọi trên thân. Quả anh túc giống trái bí ngô màu xanh cỡ bàn tay trẻ con, nhìn cũng rất đáng yêu. Khi nãy bước qua cửa thần cô đã bị hai người kia dọa chết khiếp, nên không để ý đến sự thay đổi này.

Cái đẹp đúng là thứ duy nhất không thể trường tồn với thời gian, giống như hoa tuy đẹp nhưng chỉ có thể khoe sắc trong thời gian ngắn ngủi mà thôi.

Đông Cung thấy cô nhảy xuống xe ngựa, thì vẫy tay bảo cô đi qua. Dáng ngài rất cao, nên người đang đứng sau lưng gần như bị ngài che khuất.

An Nhiên hơi gấp gáp đi về phía trước, lúc đến gần mới thấy người đứng đối diện Đông Cung là một người đàn ông mặc áo sa kép màu tím đậm thêu hình kì lân. Tóc của anh ta được búi gọn gàng trên đỉnh đầu, không giống như những viên quan theo hầu Đông Cung thường đội khăn xếp màu đen. Nhìn cách ăn mặc của anh ta, chắc phải là ông hoàng Uy Hóa gì rồi nhỉ.

An Nhiên hít sâu một hơi rồi nở nụ cười thương mại, học cách diễn trong phim truyền hình đi đến bên cạnh Đông cung, cúi chào người nọ.

Lúc ngẩng đầu lên, An Nhiên chợt ngẩn ngơ.

Ông hoàng Uy Hóa có ngũ quan cân đối, đuôi mày dài sắc sảo như đao khắc, xuôi một đường vào tận thái dương, sóng mũi khá cao, đôi môi gợi cảm có độ dày vừa phải, chỉ là khóe miệng hơi trễ xuống khiến cho người đối diện có cảm giác vô cùng bức bách, còn có đôi mắt đen tuyền sâu thẳm ma mị như có thể nhìn thấu được lòng người.

An Nhiên ngạc nhiên đến không nói được lời nào. Đây không phải vị khách thần bí ghé vào tiệm cô mấy hôm trước sao?

Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm búi tóc trên đầu ông hoàng Uy Hóa, có phải là tóc thật không nhỉ?



Ông hoàng Uy Hóa cũng đang híp mắt đánh giá An Nhiên, lúc được báo tin có kẻ lạ xâm nhập đất cấm, chàng còn tưởng kẻ ba đầu sáu tay nào, hóa ra chỉ là một nhóc tì hỉ mũi còn chưa sạch.

Đông Cung thấy An Nhiên yên lặng không giống bình thường, thì nghĩ cô sợ cậu em trai cùng cha khác mẹ này, bèn đằng hắng hai tiếng rồi giới thiệu: “Đây là em trai thứ tư của ta, cô gọi ông hoàng Uy Hóa là được. Chuyện cô muốn nhờ ta đã nói rồi, hai người tự bàn bạc tiếp nên giao dịch thế nào đi.”

An Nhiên nghe tai này ra tai kia, còn đang suy nghĩ đến có phải người này cũng vượt thời không giống cô hay không.

Đông Cung đi dạo trên bờ đê bên ngoài cánh đồng anh túc, hỏi chuyện nhóm tá điền đang bận rộn thu hoạch quả khô.

An Nhiên nháy mắt với ông hoàng Uy Hóa, đưa tay lên miệng ra vẻ bí mật hỏi nhỏ: “Anh đến đây bằng cách nào vậy?”

Khóe miệng ông hoàng giựt giựt, cúi đầu thì thầm vào tai An Nhiên: “Cưỡi ngựa.”

An Nhiên bị thổi hơi đến nhột nhạt liền né ra xa, còn hả một tiếng rõ to.

Ông hoàng bình tĩnh chỉ vào con ngựa ô to lớn đang phì phì thở bên cạnh để chứng minh điều chàng vừa nói.

An Nhiên kết nối lại thông tin trong đầu, thì ra người này không phải vị khách thần bí trong tiệm. Thế giới này cũng quá kì lạ rồi, hết người giống Đăng Khôi lại tới người giống vị khách lạ, nếu cô ở lâu thêm chút không chừng sẽ gặp người giống Quỳnh Anh hoặc là ba mẹ An nữa kìa.

Nghĩ tới đây cô bỗng thấy có chút phấn khởi len lỏi vào lòng, nếu thật sự gặp được người giống ba mẹ An, cho dù chỉ đứng nhìn từ xa cô cũng mãn nguyện lắm rồi. Ý nghĩ chợt nhen nhóm trong đầu, cô có nên thay đổi kế hoạch hay không, nếu thực sự có thể gặp người giống ba mẹ An thì thế giới này dù là đầm rồng hang hổ cô cũng nhất định quay trở lại.

Ông hoàng Uy Hóa giống như không mấy để tâm lời cô nói, xoay người vuốt ve bờm ngựa. Chú ngựa ô được vuốt ve, vô cùng có linh tính nhẹ cọ đầu vào tay chủ nhân, giống như đang làm nũng.

An Nhiên xem hết màn này chép miệng, lắc đầu nói: “Đây chắc là ngựa cái rồi.”

Ông hoàng quay đầu nhìn cô, cong môi hừ nhẹ.



Hình như ông hoàng này không thích giao tiếp nhỉ, thật tiết kiệm lời nói. Thôi thôi, lôi kéo làm quen thất bại, thì trực tiếp vô vấn đề chính vậy.

An Nhiên giả vờ nói về việc thu mua hạt anh túc, trong lòng cầu trời khấn phật xin cho ông hoàng này đừng bao giờ đồng ý. Nhiều hạt anh túc như vậy cô biết đem đi đâu chứa bây giờ.

Ông hoàng Uy Hóa vuốt bờm ngựa, nói: “Chỗ hạt này bên thái y viện cũng cần sử dụng, nếu cô muốn mua ta chỉ có thể chia một phần.”

An Nhiên nghe vậy thì mừng rớt nước mắt, vô cùng đắc ý mượn gió bẻ măng vờ vịt nói: “Tôi thấy cánh đồng hoa lớn đến vậy, nghĩ ngài chỉ cần mủ hoa không cần hạt mới có ý định thu mua. Nhưng nếu không thể mua hết thì thôi vậy, chỉ có một phần vừa mất thời gian bảo quản vừa phải vận chuyển ra nước ngoài, bán ra cũng không đủ thu hồi vốn.”

Ông hoàng gật đầu ừm một tiếng, ánh mắt đen láy nhìn cô giống như nhìn thấu mọi chuyện thế gian.

An Nhiên giật mình quay mặt sang nơi khác, lén lút thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ chàng muốn hiểu thế nào cũng được.

“Cô là thương nhân nước nào?”

“Cao… Cao Ly.” An Nhiên hơi hồi hộp, không biết thế giới này có Đại Hàn cổ không.

“Ừm.”

Cô qua ải rồi sao? Người dân nơi này cũng chất phát thật thà quá nhỉ.

Hôm nay có lẽ cô đã dùng hết may mắn trong hơn hai mươi hai năm rồi, coi như nguy hiểm đã được giải trừ, tính mạng cũng được bảo toàn, sau này cứ từ từ mà tìm hiểu thế thái dân tình nơi đây vậy.

Ông hoàng Uy Hóa vuốt ve ngựa ô đủ rồi, bèn xoay người nhảy lên lưng ngựa. Ngựa ô cao hơn một mét sáu mà chàng nhảy lên nhẹ nhàng không chút trở ngại, làm An Nhiên bái phục đến sát đất. Người thời này có biết võ công bay lượn gì không nhỉ.

Ông hoàng Uy Hóa oai phong lẫm liệt ngồi trên lưng ngựa, chàng thúc ngựa chậm rãi đi về phía Đông Cung, lúc từ giã cũng không quan tâm chuyện xuống ngựa hành lễ quân thần, sau khi để lại một lời liền thúc ngựa vun vút phóng đi.