Trò Đùa Tình Yêu

Chương 131: Có thể động thủ liền không cần dùng lời



Nước cam đặc sệt màu vàng nhỏ xuống trên má, làm ướt kiểu tóc được chải chuốt kỹ càng của cô gái, nhuộm chiếc váy lễ phục đắt giá quyến rũ của cô ta thành một màu kinh khủng khiến người khác buồn nôn.



Chất lỏng ẩm ướt dính vào lớp vải mỏng, thấp thoáng cảnh vật trên lồng ngực, trông bắt mắt hơn cả khi không có quần áo.



Chỉ hai chữ chật vật thôi cũng không đủ để miêu tả tình cảnh của cô ta.



Cảnh cô gái gặp nạn đã trở thành trung tâm, thu hút sự chú ý của ánh mắt không ít người, đám đông ngoài trời được chia thành nhiều vòng tròn nhỏ, vòng tròn này không phải là vòng tròn rõ ràng nhất trong số rất nhiều người giàu có, nhưng Mai Khánh Vân đang ở đây, tuy kín đáo cũng không hề quạnh quẽ.



Đám chó săn tin thế nhưng lại cảm thấy rất hứng thú.



Vô gái sửng sốt! Cô hiển nhiên không nghĩ tới mình sẽ bị đối xử như vậy!



Kiều Tích!



Khứu giác mẫn cảm của đám chó săn tin thấy được người bị hại ngay trước mặt, đây chính là sao nữ hạng hai gần đây đang nổi đình nổi đám với bộ phim truyền hình về chủ đề xuyên không, mặc dù không phải một diễn viên tuyến chính, nhưng fan hâm mộ cũng không ít.



“Cô làm gì!”



Kiều Tích lau đi nước cam trên mặt, đôi mắt nhìn hằm hằm Lục Thu Trà trước mắt mình thấp hơn mình mấy centimet, cô ta hoàn toàn không thể tin được lại là cô gái này hắt nước mình!



Lục Thu Trà khóe miệng nhếch lên, ngón tay giãn ra, vứt ly pha lê rơi lạch cạch trên mặt đất, cô vòng cánh tay nhìnvào Kiều Tích đang chật vật: “tôi nói này, cái miệng thúi của cô vừa rồi mở miệng nói linh tinh cái gì vậy? Tôi hình như nghe không được rõ, người cô đang mắng là ai?”



Lục Thu Trà dáng vẻ như thật gãi gãi tay, hé mắt liếc nhìn, ý cười xem thường.



Kiều Tích hừ lạnh, cô ta đúng là không nhận ra Lục Thu Trà, nhưng là kẻ mọi người không biết, tự nhiên cũng không có vai trò ghê gớm gì!



“Cô người lùn này, tôi muốn mắng ai thì mắng người đó, làm sao nào? Bị tôi nói trúng, thẹn quá hoá giận, muốn thay người khác bất bình? Ha ha, một cái xe công cộng, còn muốn để cho người khác lập đền thờ cho cô ta không bằng!”



Chết tiệt!



Lục Thu Trà cười cười, cô có ngũ quan xinh xắn mặc dù nhỏ nhắn nhưng có thần, cô cười lên một tiếng khí lạnh bốc lên vuốt vuốt tay, ha ha cười: “thời nay cái dạng gì cũng biết mắng chửi người, nhưng mà nữ thần của tôi ơi, không phải chuyện gì cũng mắng bừa được đâu!”



Nói xong, cô nâng tay lên “Bốp”một bàn tay không chút lưu tình tát vào mặt Kiều Tích, Kiều Tích trên miệng đang lẩm bẩm chửi rủa bởi vì kinh ngạc mà im bặt.



Lục Thu Trà sức lực không tính là lớn, tát vào mặt cô ta phát ra âm thanh không lớn cũng không quá đau, thế nhưng lại là sự nhục nhã ghê gớm.



Đám chó săn tin điên cuồng chụp ảnh! Siêu minh tinh mới nổi Kiều Tích bị tát, chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm tin tức! Mà người vừa ra tay này, cứ liệu mà chờ đến khi bị fan hâm mộ của cô ta ăn thịt đi!



Kiều Tích bị đánh phẫn hận cắn răng: “Cô cái đồ tiện nhân lại dám đánh tôi!”



Nói xong cô ta đưa tay lên muốn đáp trả!



Bàn tay giơ cao lên!



“Bốp!”



Một cái tát này tát vào mặt của Lục Thu Trà, như thể được dùng toàn bộ sức lực! Lập tức liền đánh cho Lục Thu Trà đau đến nổ đom đóm mắt!



Lục Thu Trà trước mắt choáng váng xém chút ngã sấp xuống đất.



“Bốp!”



Bàn tay Kiều Tích vừa hạ xuống, má trái ngay lập tức chịu thêm một cái tát! Lực đạo càng lớn hơn, nửa gương mặt của cô ta lập in hằn dấu vết năm ngón tay sưng đỏ!



Kiều Tích sửng sốt, kinh ngạc ngẩng đầu liền thấy trước mặt là Diêu Lan Hạ!



Diêu Lan Hạ vốn cao hơn cô ta, lại còn đi giày cao gót tám centimet, càng thêm phần áp đảo.



“Diêu Lan Hạ cô cũng dám…”



“Bốp!”



Một tiếng tát vang giòn, Diêu Lan Hạ lại giơ tay tát thêm một cái nữa, cũng như vừa nãy đánh vào bên má trái của cô ta.



“Cô cái đồ tiện nhân!”



“Bốp!” Diêu Lan Hạ lại đổi tay, lực đạo càng tăng thêm!



“Gái gọi này! Cô…”



“Bốp!”



“Cô…”



“Bốp!”



Kiều Tích vừa há miệng, Diêu Lan Hạ lại ra tay đánh một cái, cô quên đi cảm giác tê dại của bàn tay mỗi khi ra tay, một lần rồi lại một lần hung hăng đánh vào mặt cô ta.



Kiều Tích bị cô đánh hai má sừng phồng lên, cũng không dám nói bừa ra nửa chữ.



Diêu Lan Hạ thu lại bàn tay có chút đau nhức, trên gương mặt nhan sắc khuynh thành nhìn không ra biểu tình gì cả: “tôi không thích mắng chửi người khác, càng không thích cãi nhau, nhưng nếu là đánh nhau, cá nhân tôi cũng khá là thích thú.”



Nhìn gương mặt Kiều Tích xém chút bị biến dạng, lông mày Diêu Lan Hạ nhăn lại một chút tỏ ý chán ghét, giống như đánh cô ta rồi còn làm ô uế tay mình.



Mai Khánh Vân biết thời thế thông minh, từ lúc Lục Thu Trà giội nước cam vào Kiều Tích đã bắt đầu tránh đi xa xa, giúp cho mình cùng việc này rũ sạch mọi sự liên quan, bây giờ lại bày ra tư thế người hoà giải, ôn nhu mà cười cười khuyên giải: “bác sĩ Diêu, cô tốt xấu cũng là vợ của anh Nguyên Hào, trước mặt người khác làm ra loại chuyện này, hình như không thích hợp cho lắm? Một lời không hợp liền đánh người, cũng không sợ bị người chế nhạo sao?”



Lục Thu Trà thấy choáng váng, từ lúc bàn tay thanh thoát của Diêu Lan Hạ bắt đầu hạ xuống, trong lòng cô ấy liền bày ra đủ loại bái thần phật thiên địa, nữ thần hôm nay bật hack rồi!



Diêu Lan Hạ cao ngạo bước tới một bước nhỏ, tới gần Mai Khánh Vân “Ah? Bị người khác chế nhạo? Tôi thật ra ngược lại muốn xem một chút, ai đang chế nhạo? Ai dám chế nhạo?”



Cô vừa nói xong: “tanh tách” tiếng máy ảnh vang lên.



Lục Thu Trà nắm lấy cánh tay của cô chỉ hướng phía sau đang có một lùm cây: “nữ thần, có paparazzi đang chụp trộm!”



Chụp lén ư?



Diêu Lan Hạ im lặng bất động, chầm chậm quay người, từng bước một đi đến bên ngoài lùm cây, một lùm cây xanh tốt kỳ lạ, nhìn không rõ bên trong là người nào.



Âm thanh lạnh lẽo quyết liệt tuyệt không có chút chần chừ, “đi ra, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, cho các người một phút, toàn bộ đi ra đây.”



Đám chó săn tin đằng sau không dám động đậy! Đây không phải là Kiều Tích, mà là Diêu Lan Hạ, người phụ nữ của Lưu Nguyên Hào!



Ngón tay Diêu Lan Hạ bắt đầu gõ gõ vào cánh tay, như thể đang tính thời gian: “nơi này trong ngoài đều có giám sát, ngày mai hình ảnh cuả các người sẽ bị công khai ra ngoài, một là hiện tại ngoan ngoãn đi ra, hay là ngày mai đường sống trong nghề của các ngươi lập tức bị chặt đứt? Còn có ba mươi giây.”



Các phóng viên co rúm lại thành một nhúm, đắc tội Diêu Lan Hạ chính là đắc tội Lưu Nguyên Hào, hậu quả rất nghiêm trọng!



Diêu Lan Hạ hừ nhẹ: “xem ra, MBK Phong sát phóng viên cùng mạng lưới tin tức đó các người còn chưa nhìn thấy......”



Lời cô nói còn chưa kịp dứt, năm sáu tên phóng viên xám xịt từ phía sau cúi đầu đi ra, cầm theo máy ảnh trầm mặc không dám nói.



Diêu Lan Hạ lạnh lùng cười một tiếng: “rất tốt, muốn tôi trực tiếp tự mình phá thiết bị của các người, hay là đem thẻ nhớ móc ra bẻ gãy, tự chọn đi.”



Các phóng viên đương nhiên lựa chọn cái sau, răng rắc răng rắc bẻ gãy thẻ nhớ, bị dọa đến nỗi phía sau lưng ứa ra mồ hôi lạnh.



Nhưng vẫn chưa xong đâu.



Diêu Lan Hạ dẫn theo Lục Thu Trà tiến đến gần một bước, lạnh giọng đối với bọn họ nói: “ngẩng đầu lên.”



Các phóng viên chậm rãi ngẩng đầu, thấy mặt Diêu Lan Hạ cùng Lục Thu Trà, sau đó lập tức lại cúi thấp xuống dưới.



Diêu Lan Hạ chậm chạp khoan thai nói: “Nhìn cho rõ, nhớ cho kĩ, hai gương mặt này không thích xuất hiện một chút nào trên màn hình, về sau nếu còn gặp lại, tránh xa tôi ra một chút!”



Trong lòng Lục Thu Trà quả thực khoan khoái chết được! Nữ thần à, bá đạo quá!



Thế là cáo mượn oai hùm thẳng tắp lưng nói: “đã nghe thấy chưa? Nhớ cho kỹ! Nhìn bà đây cho rõ, cút đi!”



Các phóng viên mặt mũi xám xịt lui ra ngoài, bên trong vòng tròn tập thể ai cũng như hóa đá.



Diêu Lan Hạ quay người, thản nhiên cười nói nhìn Mai Khánh Vân, lại nhìn sang một bên bảy tám cô gái quần áo gợi cảm: “rất thích ở phía sau nói xấu người khác sao?”



Không ai dám nói chuyện, chỉ có Mai Khánh Vân tay che bụng trước bước tới một bước, Diêu Lan Hạ: “cô hình như đã quên, tối nay là tiệc sinh nhật của ba tôi cô ở đây đùa nghịch thể hiện uy phong cái gì!”.
ngôn tình ngược



Ah!



Diêu Lan Hạ nâng cằm lên một chút, gương mặt tinh xảo từng chút đều là nét đẹp, cả khi bắt bẻ người khác cũng nhìn không ra một điểm tì vết nào, không chỉ riêng tướng mạo, dáng vẻ trên người cũng tuỳ tiện đánh bật dáng vẻ của Mai Khánh Vân: “Cô Mai, tôi chính là đang dạy cô, chọn bạn nhất định phải thận trọng, giao thiệp vô ý, sẽ bị hại chết đấy.”



Đúng giao thiệp vô ý, sẽ bị hại chết, cô ta chính là bị điểm thiệt thòi lớn này hại.



Diêu Lan Hạ có thể không ra tay, có thể im lặng, nhưng thời điểm cô nhẫn tâm, ai cũng đừng mong ngăn cản cô!



Mai Khánh Vân? Ah!



Diêu Lan Hạ uy phong chỉ là ở trong vòng nhỏ đám người này thể hiện một chút liền khiến những người này lui bước, cô từ đầu đến cuối thần thái lạnh nhạt không nóng không vội, không nổi giận, không có phát cáu, chính là nữ thần đoan trang.



Ngược lại là Kiều Tích và Mai Khánh Vân, so sánh trên dưới, danh tiếng cùng ứng xử ưu khuyết liền hiện rõ.



Chẳng qua Diêu Lan Hạ không ngờ tới chính là mẹ của Mai Khánh Vân vào lúc này mà trở về, bà ta tuy không biết được lúc bắt đầu, nhưng là nghe được lời châm chọc của Diêu Lan Hạ với Mai Khánh Vân, một phu nhân dáng người hơi lớn trong bộ váy dài màu khói xám, nhắm ngay vào Diêu Lan Hạ mà phản bác: “Diêu Lan Hạ, cô đừng mượn thế lực nhà họ Lưu nổi điên muốn làm gì! Cô ở bên ngoài không cần mặt mũi, thì cũng đừng vũ nhục gia phong nhà họ Lưu.



Ah? Cho nên bà ta vừa rồi mới cùng Vũ Trúc Ngọc tíu ta tíu tít lâu như vậy, cũng có hiệu quả rồi ư.



Diêu Lan Hạ lễ phép cười cười, lần đầu gặp mặt phu nhân nhà họ Mai chi bằng để tình trạng như thế xảy ra chứ: “Dì à, thật sự có lỗi, cháu vừa rồi nhất thời nóng vội quên, đánh chó còn phải xem mặt chủ nhân, cháu thất lễ rồi.”



Mấy cô gái ở đây nghe được câu này, phụt cười, nhất là Lục Thu Trà, xém chút cười phun.



Mắt thấy toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, Lưu Nguyên Huyên cười đến nỗi một ngụm rượu phun ra ngoài, quý công tử bên cạnh kinh ngạc nhìn anh.



Phó Văn Phương lúc này buồn bực lửa giận: “Diêu Lan Hạ, cô con chó này cũng không phải là người của nhà họ Lưu! Nhà họ Diêu phá sản, cô một con chó nhà có tang có tư cách gì ở đây phô diễn uy phong!”



Nhà họ Diêu đổi chủ, chính là điều cấm kỵ của cô!



Diêu Lan Hạ rất không thích mắng chửi người, thế nhưng nếu đánh Phó Văn Phương lại có chút không thích hợp, liền chế giễu lại: “Dì à.....”



Nào có thể đoán được, Diêu Lan Hạ còn chưa nói ra miệng, một lời nói bén nhọn cay nghiệt cất lên: “ôi chà bác sĩ Diêu, thật sự là trùng hợp.”



Người đến, là Tôn Giai Lệ.



Đúng là một tuồng kịch náo nhiệt!



Lục Thu Trà nhìn Tôn Giai Lệ, nhận ra thân phận của cô ta, khịt mũi coi thường: “Tôn Giai Lệ, cô tới xem náo nhiệt cái gì.”



Tôn Giai Lệ đương nhiên cũng nhận ra Lục Thu Trà suốt ngày ngâm mình ở quán bar: “Tuổi đã cao vẫn là fan cuồng, Lục Thu Trà trí thông minh của cô đều cho chó ăn rồi à.”



Lục Thu Trà buồn bực muốn đánh người liền bị Diêu Lan Hạ ngăn lại: “loại người này không đáng động thủ.”



Tôn Giai Lệ, cuối cùng cũng biết cô ta làm thế nào có thể được chọn làm giáo sư.



Lúc này cánh đàn ông đều ở bên trong đại sảnh bàn chuyện thương trường, cánh phụ nữ ở bên ngoài nhàm chán tiêu khiển, thật là một cơ hội tốt thừa nước đục thả câu.



“Diêu Lan Hạ cô quả nhiên không có một chút giáo dưỡng, đối với dì như thế mà không một chút tôn trọng.”



Đúng là một cái người tốt đứng xem bình luận.



Nhưng Diêu Lan Hạ hiện tại thì có gì phải sợ? Cô có cái gì còn không sợ.



Diêu Lan Hạ nhếch cao đuôi lông mày nhìn Tôn Giai Lệ, nhìn Mai Khánh Vân, Phó Văn Phương, những nhân vật đang giữ gìn danh phẩm cho nhau này, không nhanh không chậm cười nói: “đúng là do tôi, tôi quả thực không có giáo dưỡng, cho nên không cẩn thận làm ra chuyện gì cũng không qua được mặt mọi người, mọi người nhất định phải chịu khó nhiều hơn nhé.”



Một câu của cô đã chặn miệng tất cả mọi người.



Một ngày còn là vợ của Lưu Nguyên Hào, cô liền có được ưu thế tuyệt đối, ai dám động vào cô, cô liền rút nanh rút vuốt, không tin, tới thử xem.



Lưu Nguyên Huyên chẹp chẹp miệng, rượu càng ngày càng có hương vị: “Chị dâu à, cô thật sự là càng ngày càng khiến người ta thích. Nhà họ Lưu rất cần cô đó.”



Mà các cô gái khác đều chưa nhìn thấy, Lưu Nguyên Hào đứng trong đại sảnh biệt thự nhà họ Mai, chính xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn sang phong cảnh bên này, trong tay anh vuốt chén rượu, dù không nói một lời, con ngươi đen như mực chỉ một mực dõi theo bóng dáng Diêu Lan Hạ, nhất cử nhất động của cô, một cái nhăn mày nhăn mặt, tất cả đều được thu vào sâu trong đáy mắt của anh.