Trò Chơi Đen Đỏ

Chương 2: Đồng loại



Trước khi đi ngủ, Triệu Thủy Vô đắp một miếng mặt nạ, lấy chai rượu đỏ trong tủ rượu ra. Cô không lắc ly rượu uống một cách chậm rãi mà trực tiếp đổ melatonin vào lòng bàn tay, bỏ vào miệng rồi tu rượu ừng ực, trong mắt các chuyên gia về rượu có thể coi là phí phạm của trời.

Thói quen uống melatonin giúp ngủ ngon, cô đã duy trì được nửa năm, hiệu quả khá tốt, khoảng một tiếng sau là bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, sáng dậy tự nhiên không cần đồng hồ báo thức. Triệu Thủy Vô tự giễu, có lẽ đã làm nhiều chuyện xấu nên cả đêm mới không ngủ được.

Dạo này phim truyền hình chẳng có gì hay ho, hoặc nói năm sau dở hơn năm trước, cô đổi mấy kênh rồi dần mất kiên nhẫn.

Điện thoại hiện lên thông báo. Sớm nhất là ba giờ trước, muộn nhất là vừa rồi.

Nếu không ai nhắc chắc cô sẽ quên mình là người có bạn trai mất. Dù người bạn trai này đang trên đà chia tay nhưng cô không yêu, anh ta cũng lăng nhăng. Triệu Thủy Vô giả vờ không biết anh ta ăn chơi đàng điếm ở ngoài, rồi dắt bao nhiêu gái về nhà, khi tâm trạng vui vẻ, cô sẽ trả lời anh ta mấy câu, thỉnh thoảng tham gia vài bữa tiệc của anh ta với bạn bè. Dù cô không phải là quốc sắc thiên hương nhưng cũng đủ để bạn trai dắt ra ngoài khoe khoang.

Cho tới nay, anh ta đều cảm thấy Triệu Thủy Vô là người phụ nữ rất biết điều. Cô sẽ không rỗi hơi gây rắc rối, sẽ xuất hiện đúng lúc, cho dù rủ cô đi ăn xiên que giá 5 tệ hay một bữa tiệc giá 5000 tệ, cô đều sẽ vui vẻ như một cô bé. Đổi lại, anh ta sẵn sàng mua trang sức, giày túi xa xỉ cho Triệu Thủy Vô. Cô nhận hết nhưng chẳng mấy khi dùng.

Tiếp nhận lòng tốt và những món quà, tiếp nhận cách thể hiện tình cảm này, nhưng không dùng nó như một cách khoe khoang. Ngoại trừ hơi nhàm chán, cô là một cô gái luôn đặt mình vào vị trí ngang hàng với anh ta, tự trọng và tự tôn.

Tất cả những điều trên đều là những đánh giá đơn phương của anh bạn trai về Triệu Thủy Vô.

Bọn họ gần đây càng ngày càng ít tiếp xúc, bởi vì anh ta mê mệt mấy ả điếm trên giường, Triệu Thủy Vô trước mặt anh ta trong sạch như nước, đến hôn môi cũng hàm súc. Anh ta chỉ thấy mới mẻ lúc đầu, sau đó lại hoài niệm những khoái cảm thể xác. Nhưng cô chẳng làm gì sai cả, chưa có lí do đá đít.

Vì vậy, anh ta đang chờ cô chủ động chia tay, đa số đàn ông đều như vậy.

Triệu Thủy Vô thấy anh ta gửi đến mấy bức chụp trong quán bar, dấu son trên cổ áo rất khó bỏ qua. Sân khấu đã dựng sẵn cho cô rồi, nếu cô còn không đi lên hát vài câu, chẳng phải đã phụ ý tốt của đối phương à.

“Anh đang ở cùng ai?”

“Mấy người bạn.”

“Mấy người bạn?”

“Là mấy người em hay gặp ấy.”

“Nam hay nữ?”

“Có nam có nữ, em học thói dong dài từ khi nào thế?”

“Có bao nhiêu nữ? Có quan hệ gì với anh?”

“Em phiền quá rồi đấy.”

“…Em thấy dấu son môi, mấy người đã làm gì rồi?”

Sau đó là một khoảng lặng dài.

Triệu Thủy Vô đợi hồi âm, rót thêm nửa ly rượu, lần này rất kiên nhẫn nếm thử trong miệng. Cô nuốt rượu xuống, anh ta đã gửi câu trả lời.

Cũng giống như cách chia tay phổ biến nhất của các cặp đôi trên đời, một bên cứ ăn chơi sa đọa, một bên thì bới móc tận gốc, cuối cùng thì mâu thuẫn cứ xộc lên. Anh ta bắt đầu chỉ trích cô không đủ cởi mở trong chuyện tình cảm, thời buổi nào rồi còn từ chối quan hệ tình dục trước hôn nhân.

“Em tôn trọng tất cả những người có quan hệ tình dục trước hôn nhân, nên mong anh cũng tôn trọng sự lựa chọn của em.” Cô gõ dòng chữ này, sâu sắc cảm thấy hình tượng của mình vô cùng vĩ đại.

Thực ra, cô chỉ từ chối quan hệ tình dục với “anh ta” thôi. Vì với Triệu Thủy Vô, anh chàng cũng chỉ là một cái máy rút tiền, bán sắc cũng đủ rồi, thân thể? Nằm mơ đi.

“Vậy thì làm phiền em cũng tôn trọng nhu cầu của anh.” Lần này đầu bên kia nhanh chóng trả lời, “Anh không chịu được cảm giác chỉ nhìn mà không được ăn.”

“Trước đây anh không phải người chỉ biết dùng nửa thân dưới suy nghĩ như vậy, anh hiện tại khiến em cảm thấy quá ghê tởm.” Cô biết cách trêu chọc đàn ông, cũng thừa hiểu làm thế nào để chọc giận họ, rảnh tay thì lôi chiêu ra sài.

Đối phương không muốn tiếp tục tranh cãi với cô: “Anh nghĩ chúng ta nên bình tĩnh một thời gian.”

“Bình tĩnh không giải quyết được vấn đề.” Triệu Thủy Vô muốn tốc chiến tốc thắng, kết thúc nhanh gọn, “Muốn chia tay thì cứ nói đi.”

“Vậy thì chia tay.”

“Đây là anh nói đấy.” Cô đợi câu này mãi.

Đơn giản, dứt khoát, Triệu Thủy Vô kéo anh ta vào sổ đen, tất cả các mạng xã hội đều vậy. Sau đó đến đoạn cô thích nhất, thông báo chia tay.

Thời điểm này quá thích hợp để thương xuân buồn thu, cô nhanh chóng tìm được bản “Hiến thế” – Châu Kiệt Luân trên app âm nhạc, chia sẻ nó trên vòng bạn bè, kèm lời bài hát, “Không ngại cô độc, như vậy còn thoải mái hơn yêu anh.”

Chờ đám bạn chưa rõ chân tướng vào bình luận, cô đáp lại một cách ngắn gọn rồi kéo cả đám ấy vào sổ đen luôn. Có lẽ tại thời điểm này, ảnh chụp màn hình của mấy bạn đã đến tay bạn trai cô, à không, là bạn trai cũ cô.

Trong lúc cãi vã, Triệu Thủy Vô đã tháo mặt nạ, hoàn thành toàn bộ các bước chăm sóc da. Trước khi đánh răng, cô cầm ly rượu đỏ chưa uống xong và điếu thuốc ra ban công hít thở.

Ăn, uống, mại dâm, cờ bạc, lừa đảo, bắt cóc và trộm cắp, mười tệ nạn, cô hít một hơi đã chiếm hơn nửa.

Đúng là trùng hợp, trên ban công cách đó vài mét, người hàng xóm mới của cô đang tận tình hưởng thụ, sương khói sắp trôi cả sang bên này rồi.

Anh hàng xóm cách vách này tên Bạch Cảnh Xuyên, cô mới gặp khi tham gia bữa tiệc tối với các chủ căn hộ hôm nay. Trước đó, ngôi nhà luôn im ắng không có ánh sáng. Nhưng đêm nay thì khác, cô đã tận mắt nhìn thấy nữ hàng xóm sống ở tòa phía sau bước vào cửa nhà anh, dù cho họ cũng giống như mọi người, mới chỉ quen nhau được vài tiếng.

Nhưng điều này không làm Triệu Thủy Vô ngạc nhiên lắm, trong bữa tối, cô đã đi guốc trong bụng hai người này.



Đèn trong khu chung cư được thắp sáng, nơi vắng vẻ lập tức tràn ngập pháo hoa.

Là chủ sở hữu đợt đầu tiên, Triệu Thủy Vô đương nhiên được mời tham dự buổi họp mặt riêng tư. Đã là hàng xóm tương lai thì nên xây dựng mối quan hệ tốt trước.

Vị trí của khu bất động sản này rất đắc địa, thời thượng cao cấp, hầu hết các chủ hộ đều xấp xỉ tuổi Triệu Thủy Vô, thuộc tầng lớp tinh anh xã hội có thu nhập khá trở lên. Triệu Thủy Vô đã xem qua danh sách những người tham gia, tỷ lệ nam nữ hoàn hảo 1:1. Có lẽ lần tụ họp này không chỉ là cuộc gặp gỡ giữa những người chủ mới, mà còn là cuộc giao lưu bạn bè.

Điều khiến cô quan tâm nhất là người sống đối diện nhà cô, một tuần rồi cũng chưa từng chạm mặt cũng có tên trong danh sách tham gia.

Nhìn cái tên Bạch Cảnh Xuyên đó, hẳn là một người đàn ông rồi.

Triệu Thủy Vô đến nhà hàng theo thời gian đã hẹn, trước tiên đứng ngoài cửa xem xét tình hình. Ba chiếc bàn lớn xếp thành hình chữ nhật, một dãy nam, một dãy nữ giống hệt như cảnh giao lưu hữu nghị trong phim truyền hình, cô đã đoán đúng.

Bấy giờ đã có hai nam hai nữ đến, vị trí trung tâm đã có người, nhưng hai bên còn lại vẫn còn trống, Triệu Thủy Vô đi vào chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống đó.



Không bao lâu, mọi người dần đến đủ, chỉ có một cô gái thong dong đến muộn, dù không biết là thật hay cố ý. Triệu Thủy Vô không mấy ngạc nhiên.

Đồ uống được dọn ra, đám người đàn ông bắt đầu giới thiệu trước.

Người đầu tiên nói: “Tôi làm trong ngành công nghệ thông tin.”

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc, kính gọng đen, mái tóc bóng bẩy được chăm chút cho ngày hôm nay. Triệu Thủy Vô liếc nhanh qua anh ta, theo thói quen mà đánh giá một chút: Thẳng nam lập trình viên, mỗi ngày từ lúc rời giường đến ra khỏi nhà chỉ mất năm phút, không biết chăm sóc bảo dưỡng, sáng tối chỉ biết rửa mặt bằng nước lã.

“Tôi là nhà phân tích tài chính.” Người thứ hai tiếp tục, ngay sau đó kể tên công ty nằm trong top 500 thế giới.

Mỗi khi phát biểu, anh đều thể hiện sự tự tin, điềm tĩnh và rất tự hào về công việc cũng như trình độ học vấn của mình. Triệu Thủy Vô quan sát anh ta, áo sơ mi cao cấp, được ủi phẳng phiu, cổ tay áo xắn lên, tay đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng dòng sản phẩm giá tương đối thấp, cô âm thầm đánh giá trong lòng.

Nhưng điều kiện khách quan của người này cũng không tệ lắm, đủ để các cô gái khác bộc lộ nhiệt tình rõ ràng, mỗi người đều thể hiện ưu điểm của bản thân.

Cái cô thong thả đến muộn đột nhiên xuất hiện vào lúc này, lon ton vác giày cao gót “cạch cạch” chạy tới: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến muộn, trên đường có chút kẹt xe, rõ là tôi đi từ rất sớm!”

Mọi người đứng dậy chào hỏi cô, vội vàng nói mấy câu khách sáo rồi kêu người phục vụ đưa đồ uống tới.

Sau khi ngồi xuống, cô ngượng ngùng cười với mọi người, lục túi tìm điện thoại.

Triệu Thủy Vô nâng ly nước lên, bắt được chút động tĩnh này, trong lòng cười nhạo, ai tin mới bị ngu ấy. Đại khái đánh giá cô gái này cũng chỉ là hạng xoàng mới học được vài kỹ năng thôi.

Không biết còn bao nhiêu người đã vội vã xem bài ‘Quan hệ hữu nghị bất khả chiến bại kế’ quảng cáo trên mạng nữa, còn tôn sùng nó như một cuốn kinh thánh, mới nắm được mấy kỹ năng xoàng xĩnh từ nó đã tưởng mình đã dấn thân vào con đường đẳng cấp cao.

Cô tiểu thư này y chang ả nữ chính trong quảng cáo với mái tóc ngắn, đeo khuyên tai pha lê lủng lẳng, đầu xuân trời mười mấy độ mà dám mặc váy ren ngắn, lộ ra cổ tay, xương quai xanh và mắt cá chân. Có thể người khác không nghĩ gì, nhưng trong mắt Triệu Thủy Vô, cả người cô ta đều toát ra tham vọng dùng sắc đẹp làm mồi câu.

Từ khi xuất hiện đến khi ngồi xuống, hơi thở của cô ta rất đều đặn, hoàn toàn không phải dáng vẻ của người vượt đường tắc đến. Cô ả không đeo đồng hồ, nên chỉ có thể xem giờ bằng điện thoại di động. Hầu hết những người đi muộn sẽ nhìn đồng hồ liên tục trên đường đi, sau khi đến nơi sẽ cầm điện thoại trên tay hoặc ném vội vào túi xách.

Nhưng cô ta tìm nó một lúc rồi mới lấy ra, điều này chứng tỏ nàng ta hoàn toàn không quan tâm đến việc mình đến muộn hay không, thậm chí còn cố tình làm thế.

Sau khi cô ta ngồi vào chỗ của mình, chủ đề bị gián đoạn lại tiếp tục, giờ đến lượt người ngồi ở trung tâm.

Triệu Thủy Vô đã để ý tới anh từ lâu, không chỉ bởi vì vẻ ngoài quá xuất sắc, mà còn vì ngay từ khi ngồi vào chỗ, người này khiến cô rất khó chịu.

Những người khác tán gẫu, anh và Triệu Thủy Vô ánh mắt giao nhau, họ rõ ràng ngửi được mùi khác thường từ người đối phương______ mùi của đồng loại.

So với sự bất cần của anh, cô còn hơi kinh ngạc.

Trong ba năm qua, cô đã lừa gạt vô số người, tiền vay mua nhà đã được trả gần hết, sau khi Triệu Thủy Vô đánh đồng đàn ông với “cái móng heo”, cô chưa bao giờ gặp được người như anh, lần đầu tiên gặp mặt đã khiến cô nâng cao báo động.

Rõ ràng là hai người chưa có nửa chữ giao lưu.

Mẹ nó, thực sự khó khăn.

Anh tự báo số nhà, Bạch Cảnh Xuyên.

“Này, tôi nhớ trong bữa tối này có hai nhà tình cờ sống đối diện nhau? Một người là Bạch tiên sinh, người kia là…”

“Là tôi.” Triệu Thủy Vô giơ tay lên nhìn người đàn ông chéo phía đối diện, “Thật là trùng hợp.”

Thấy là cô, Bạch Cảnh Xuyên khẽ gật đầu, nâng ly lên, cụng vào ly cô: “Hân hạnh gặp mặt, Triệu tiểu thư.”

Triệu Thủy Vô không giữ chắc ly của mình, tiếng pha lê giòn vang, chất lỏng lắc lư.

Thật là trùng hợp.

Rất vui được làm quen.

Chủ đề quay về Bạch Cảnh Xuyên.

Anh nói: “Tôi không phải là chủ hộ thực sự. Căn nhà do bạn tôi mua để đầu tư, tôi mới được tổng bộ ở trụ sở phía Nam điều về đây quản lý công việc. Tôi sẽ ở đây vài tháng, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”

Thảo nào mấy hôm rồi cũng không gặp anh ta, hóa ra nhà đối diện không có ai, Triệu Thủy Vô đã hiểu.

Lời nói của Bạch Cảnh Xuyên chứa đầy ngôn ngữ nghệ thuật, nghe có vẻ có rất nhiều nội dung, nhưng thực tế đến cả nghề nghiệp, danh tính cũng chẳng rõ ràng. Cách diễn đạt rất tinh tế, hai chữ “quản lý” khiến người ta suy nghĩ miên man. Ngoại hình và khí chất của anh quá ưu tú, mọi người đều tự động xếp anh vào loại nhân tài được trả lương cao, một trong những lực lượng chính thúc đẩy xã hội phát triển. So với nhà phân tích tài chính đằng trước, mức độ hoanh nghênh chỉ hơn chứ không kém.

Đến nỗi hai vị đằng sau đều bị vạ lây, một người bác sĩ phẫu thuật – “Giờ làm việc tỷ lệ thuận với mức lương, thuộc nhóm có nguy cơ cao xảy ra sự cố y tế”, người còn lại là lập trình viên phát triển “Loại lừa đảo, lừa người ta sạch túi còn khiến người ta nghĩ mình đang kiếm tiền.”

Triệu Thủy Vô đã mất hứng thú với cuộc giao lưu hữu nghị này. Bốn trên năm người vì nhiều lý do khác do mà không đủ trình độ vượt qua lưới sàng lọc mục tiêu của cô, một người còn lại rõ ràng là không phải dạng dễ lừa được, cô đã bị phân tâm. Anh ta nói có mấy câu đã thu hết sự chú ý của đám phụ nữ ở đây, khiến những người còn lại mờ nhạt, không ánh sáng.

Đàn ông chơi mưu mô, còn đáng sợ hơn phụ nữ nhiều.

Mọi người thấy đồ uống không vui lắm nên gọi thêm vài cốc bia. Cô nàng đến trễ bắt đầu giở trò, không biết có bao nhiêu lần cô ả trộm dùng chân chạm vào người khác đã bất cẩn đụng vào Triệu Thủy Vô, giờ lại chạy vào toilet, lúc quay ra trên mặt càng thêm ửng hồng bắt mắt.

Bạch Cảnh Xuyên chú ý, quan tâm hỏi: “Cô không sao chứ? Hình như hơi say rồi.”

“Không sao, mọi người kết bạn một lúc rồi cũng về nhà mà.” Cô ả phất tay ném bóng cho Triệu Thủy Vô, “Hình như Thủy Vô tửu lượng rất tốt, đến giờ mặt vẫn không đổi sắc.”

Dám dùng cô để tạo nên sự ngây thơ không biết uống rượu của mình? Vậy thì cưng chọn nhầm người rồi.

Triệu Thủy Vô biết tỏng mưu của cô nàng, dùng nĩa chọc vào bông cải xanh trên đĩa, giọng cô trầm xuống, mất khoảng hai giây, cô mới tỉnh khỏi mộng: “Hả…? A, thật ra tôi uống rượu rất kém. Chỉ là không hiện lên trên mặt thôi, lúc say rượu cũng thường xuyên bị người khác nghĩ là giả bộ.”

Cố ý thả chậm tốc độ nói, mọi người dường như đã phát hiện ra một bí mật: “Mở miệng liền bại lộ ngay!”

Vậy là cô thành công dẫn dắt chủ đề từ người phụ nữ say rượu sang say rượu mà không đỏ mặt.

Triệu Thủy Vô gặp loại người như này hầu như mỗi tháng. Cứ tưởng thủ đoạn của mình tinh vi nhưng thật ra chỉ là bản copy paste từ trong sách, chỉ biết mấy cái vặt vãnh bề ngoài, trọng tâm thì không nắm rõ, một khi bị phản công thì không còn thủ đoạn nào nữa, rất nhàm chán.

Cô mỉm cười với mọi người, nhìn đến Bạch Cảnh Xuyên. Anh không hùa theo mọi người, nhưng cũng nhìn cô, ngoài cười nhưng trong không cười, ánh mắt thầm nói: “Diễn tốt đấy.”

Điều này cũng hơi khó chịu một chút.

Triệu Thủy Vô nhân lúc mọi người không chú ý, trừng mắt nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nữa tôi khoét mắt anh ra.”

Có thế anh mới chịu rời mắt đi.



Chủ đề của bàn ăn chuyển sang câu hỏi phổ biến gần đây về vấn đề thẳng nam. Các cô gái bắt đầu lên án công khai, nói rằng đàn ông không thể biết họ có trang điểm hay không. Chỉ cần họ tô môi đỏ là trang điểm đậm, đánh má nhạt thì là mặt mộc.

Bạch Cảnh Xuyên ngẩn người: “Chẳng lẽ không phải vậy?”

“Đương nhiên là không.” Cô gái đến muộn chỉ vào môi của mình, “Hôm nay tôi đánh son kem, tên là Trảm nam sắc đó.”

“Tôi còn tưởng đó là môi hồng tự nhiên.” Khuôn mặt anh đờ đẫn, tương phản hoàn toàn với sự khéo léo khi thảo luận về các chủ đề khác, trông khá dễ thương.

“Mặt tôi cũng đánh phấn nền nữa.” Cô nàng nói thêm, nhân tiện xây dựng hình ảnh con người thẳng thắn, “Bằng không thì sao có được làn da đẹp như kem thế này.”

Anh càng khó hiểu: “Da như kem là cái gì?”

Những người phụ nữ đã có cơ hội thể hiện những sở trường độc đáo của mình, mồm năm miệng mười giải thích cho anh hiểu “da gốm sứ”, “da kem” rồi “da bóng nước” là gì. Son thì được chia thành lì, xốp, bóng, dưỡng ẩm,… Những thuật ngữ chuyên môn này khiến thẳng nam đầu óc mờ mịt, chỉ đành cám thán làm phụ nữ thật khó khăn.

Cuối cùng trọng tâm vẫn quay về chính giữa, Bạch Cảnh Xuyên lại bắt đầu giở trò đồi bại: “Kỳ thực, tôi nghĩ trang điểm có lợi thế của trang điểm, mặt mộc cũng có nét đẹp của mặt mộc. Chỉ cần các cô thích, cái nào cũng đẹp hết.”

Cái miệng này thật ngọt, như rót mật vào tai.

Triệu Thủy Vô suýt nữa trợn mắt ngoác mồm ra mang tai, giả bộ, phải tiếp tục giả bộ. Cô ho sặc sụa, giả vờ nghẹn họng để nhắc nhở đối phương nên kiềm chế.

Bạch Cảnh Xuyên lại vờ không biết, đưa khăn giấy qua: “Không sao, đừng uống nhanh quá, cô lau đi.”

Nhìn bộ dạng ngây thơ của anh ta kìa, Triệu Thủy Vô khô khốc từ chối: “Cảm ơn anh, tôi tự có.”

Cơm no rượu say, đã đến lúc tiệc tàn.

Bạch Cảnh Xuyên đứng lên: “Tôi đi tính tiền.”

Mọi người đương nhiên không chịu, lôi kéo mãi sau mới chịu thả đi. Anh vừa đi, Triệu Thủy Vô đã phát hiện ví tiền của anh vẫn còn trên bàn, thật không may, người đầu tiên nhìn thấy nó lại là cô.

Cô muốn đưa nó cho anh, nhưng mọi người vẫn nhớ chuyện cô say rượu, định giúp đỡ nhưng bị cô cực lực từ chối, một mình loạng choạng đến quầy thu ngân. Lúc xoay người đi, cô đã nghe thấy mọi người bàn tán về mình: đây là lần đầu tiên tôi thấy một người mặt không đổi sắc nhưng thực ra lại say quắc cần câu đấy, đúng là không thể nhìn vẻ bề ngoài.

Cô cười thầm, thấy chưa, diễn cũng phải có kỹ thuật. Bây giờ mọi người chỉ nhớ đến Triệu Thủy Vô say rượu không lên mặt, chứ ai rảnh nhớ bà cô cố ý đến muộn còn vào nhà vệ sinh đánh má hồng giả say.

Triệu Thủy Vô tìm thấy Bạch Cảnh Xuyên, vỗ vai anh: “Bạch tiên sinh, anh quên mang ví này.”

Anh đang ung dung đứng trước quầy thu ngân chờ đợi, nhưng không ngờ người đến lại là cô.

Nếu đổi lại là người khác, anh đã có thể dựa vào tương tác nhỏ này để kéo gần quan hệ. Thêm wechat, phần còn lại không cần phải nói nhiều.

“Hóa ra là cô, Triệu tiểu thư.”

Ừ đấy, thất vọng lắm nhỉ? Thất vọng đến nỗi quên cả nói cảm ơn.

“Không cần khách khí, Bạch tiên sinh.” Giọng Triệu Thủy Vô rất thoải mái, nhưng thật ra là đang nhắc nhở.

Anh lập tức hiểu ra, liền phản pháo: “Hình như Triệu tiểu thư đã tỉnh rượu rồi.”

“À …” Cô lập tức đeo lại lớp ngụy trang, ôm trán, “Kỳ thật tôi vẫn còn hơi choáng. Lát nữa về phiền anh chăm sóc nhé.”

“Đều là hàng xóm, hà tất phải khách khí vậy.” Bạch Cảnh Xuyên cầm bút ký tên vào tờ phiếu người phục vụ đưa cho, nét chữ tiêu sái như người, anh cất ví.

“Hừ.”



Triệu Thủy Vô cầm ly rượu thứ hai, đồ nhắm là tiếng cười khanh khách của người phụ nữ ở ban công nhà bên cạnh và lời thầm thì của Bạch Cảnh Xuyên, cô không thể nghe rõ nội dung cụ thể. Hai người kia cũng không sợ lạnh, cô uống đến ly thứ ba rồi, cũng cãi nhau xong với bạn trai mà bọn họ vẫn chưa dừng lại, thật ồn ào.

Nếu không phải cảm thấy trong phòng quá ngột ngạt, muốn hít thở chút không khí trong lành, cô đã sớm đóng cửa để cắt bớt tiếng ồn rồi.

Khi âm lượng cuộc trò chuyện yếu đi, Triệu Thủy Vô cứ tưởng hai người kia cuối cùng cũng chịu về phòng làm ‘hoạt động ban đêm’, nên thong thả ung dung ra ngoài, không ngờ lại đụng trúng Bạch Cảnh Xuyên.

Ban công đối diện chỉ có mình anh, vừa nãy không nghe thấy tiếng mở cửa, có lẽ cô gái kia còn ở trong phòng. Tay phải anh cầm điếu thuốc, tay trái giữ điện thoại, “Cần anh qua đón em không?… Thật không?… Ừ, anh hiểu rồi… Em về nhà nhớ gọi điện thoại thông báo an toàn cho anh, nếu mệt quá thì nhờ bạn nhắn tin cho anh cũng được… Không được, anh không yên tâm… Nếu có vấn đề gì phải liên lạc ngay cho anh biết chưa?… Ừ, tạm biệt.”

Anh đúng là to gan lớn mật, dám cách một cánh cửa nói những lời này với người khác phái.

Chờ anh cúp máy, Triệu Thủy Vô rất thích thú hỏi: “Bạn gái?”

“Bạn.” Anh bớt một chữ trong câu nói của cô.

Nhưng trong lòng cô đã có đáp án của riêng mình, nên không nhiều lời nữa. Cô bóp điếu thuốc, sờ soạng người mình, nhận ra mình quên cầm bật lửa, chiếc váy ngủ trơn tuột thì làm gì có túi đựng.

Cô lười quay vào nhà lần nữa, huýt sáo với người đang quay lưng về phía mình: “Có lửa không.”

Bạch Cảnh Xuyên gật đầu, móc bật lửa trong túi ra, ném sang cho cô, nhìn cô chính xác bắt được rồi thành thạo châm điếu thuốc, thở ra làn khói đầu tiên, anh bắt chuyện: “Vừa thấy cô đăng lên vòng bạn bè, chia tay?”

Hai người vừa kết bạn hôm nay, bài chia sẻ nhạc của Triệu Thủy Vô không giới hạn người xem, nhưng mới đăng vài phút trước. Nhà còn đang có khách, anh vẫn có thời gian và tâm trạng lướt wechat?

Cô nổi lên lòng đùa giỡn, cuốn lấy phần đuôi tóc, “Không ngờ Bạch tiên sinh lại quan tâm đến đời sống sinh hoạt của tôi như vậy, chẳng lẽ có ý đồ khác với tôi?”

Triệu Thủy Vô ít khi thể hiện tác phong này trước mặt người ngoài, lớp ngụy trang ngày thường của cô cũng giống với cô gái đang trong phòng anh. Nhưng bây giờ cô đã nhận định, diễn kịch trước mặt người này chỉ phí công thôi____ Đâu phải cô không thấy anh ta trên bàn ăn, ánh mắt lập lòe thấu tỏ mọi thứ, lại vờ như vô tri vô giác.

Quá ngu ngốc, quá giả tạo.

Cô biết khi mình diễn, trong mắt đối phương cũng là hình tượng này thôi.

“Tôi quan tâm đến tất cả bạn bè của mình.” Bạnh Cảnh Xuyên không hề lật mặt như cô nghĩ, vẫn cầm chắc kịch bản, “Chưa kể Triệu tiểu thư còn là hàng xóm mới của tôi, đương nhiên tôi phải chăm sóc nhiều hơn rồi.”

Cô lại cảm thấy buồn chán, “Anh đúng là một người tốt.”

“Thật sao.” Bạch Cảnh Xuyên vừa dứt lời thì nghe thấy hai tiếng gõ cửa kính. Anh quay đầu lại, vị khách nữ đang đứng đó, làm bộ muốn ra về, đương nhiên anh phải tiễn, bèn mở cửa vào, nói lời kết với Triệu Thủy Vô, “Chỉ mong sau này cô cũng nghĩ vậy.”

Hàng xóm mới của tôi.