Trò Chơi Bão Táp Trong Phòng Học Nhỏ

Chương 38



Tôi có khuynh hướng thích những người phụ nữ giống như mẹ.

Thay vì nói thích những người giống mẹ, thì chi bằng nói rằng tôi và cha tôi có khuynh hướng thẩm mỹ giống nhau, đều thích “ngực to mặt thiên thần”.

Trong trí nhớ thời thơ ấu của tôi, cha tôi luôn tới vào lúc nửa đêm, ở trong phòng với mẹ cho đến sáng mới ra về.

Bộ dạng ngọt ngào của hai người bọn họ, đã xây dựng một tình yêu mẫu mực trong tâm trí tôi.

Nhưng cho đến khi tôi nhìn thấy em trai cùng cha khác mẹ với mình, tôi mới biết được tình yêu mẫu mực hóa ra đều là trò lừa dối.

Cha tôi đối với tôi không tệ, thậm chí có thể nói là rất mực yêu thương, so với Kha Hoằng Danh, thì ông ta càng thiên vị tôi hơn.

Có lẽ bởi vì mẹ tôi là người ông ta yêu nhiều hơn.

Lúc những người giúp việc trong nhà nói chuyện phiếm, khua môi múa mép sau lưng bị tôi nghe được, tôi mới biết thì ra mẹ tôi lại là người thứ ba xen vào gia đình người khác.

Cũng chính nhờ chuyện này, tôi bắt đầu hiểu được vì sao em trai tôi cho đến bây giờ vẫn không thích nói chuyện với tôi, tôi cũng cảm thấy vô cùng có lỗi đối với nó, luôn muốn tìm cách bù đắp cho nó.

Từ nhỏ đến lớn cha của tôi rất hay mua đồ chơi sách vở cho chúng tôi, những lúc như thế, tôi đều đưa cho nó chọn trước, nhưng nó không hề cảm động, kiếm cho tôi không biết làm sao, nhưng cũng chỉ là như vậy.

Trên thực tế tôi luôn thích sống nội tâm, cũng bởi vì thế mà không có cô gái nào dám đến gần tôi, giống như cho rằng tôi là một con quái vật có thể dùng ánh mắt giết chết bọn họ.

Tôi cũng không chủ động theo đuổi cô gái nào, chưa bao giờ.

Lúc bắt đầu học cao trung, tôi ở cùng một tổ với Tảm Hựu Nhi, lúc đó trong tổ có tôi và Kha Hoằng Danh, còn có Giang Thái Nhiên và một cô bạn gái khác của Hựu Nhi.

Tuy rằng không biết tại sao, lúc Giang Thái Nhiên càng ngày càng dính lấy Hựu Nhi, thì cô bạn kia lại bị điều đi tổ khác, tổ chúng tôi chỉ còn bốn người.



Tôi đối với Hựu Nhi là nhất kiến chung tình.

Giống như từ đầu tôi đã nói, tôi thích ngực lớn mặt thiên thần, chỉ là rất không may, em trai tôi cũng vậy.

Đây cũng là lý do vì sao tôi lại nói... Cha nào thì con nấy.

Sở thích của người một nhà quả nhiên là cực kỳ giống nhau.

Lúc đầu, khi vào học cao trung tôi cũng không nói gì với Tảm Hựu Nhi, chỉ nhìn cô ấy nói chuyện phiếm rất vui vẻ với Giang Thái Nhiên, mà có chút hâm mộ trong lòng.

Dù sao tôi cũng là một kẻ cô lập lại có nội tâm âm u, làm sao lại có cô gái nào tự nguyện tiếp xúc với tôi chứ...

Ở gần trường có một cửa hàng thú cưng, chính là nơi mà tôi thường tới những lúc rảnh rỗi, dường như mỗi ngày sau khi tan học, tôi đều đến đó bồi dưỡng tình cảm với đám chó mèo.

Nhưng mà thực ra cũng có một nguyên nhân khác, chính là Hựu Nhi cũng thường hay đến đó, tôi ngồi trên lầu ngắm cô ấy nói chuyện với đám mèo, nhìn cô ấy lưu luyến không rời từ biệt bọn chúng, mà cảm thấy hết sức vui vẻ... Hựu Nhi quả là một cô gái đáng yêu.

Một ngày nọ cũng vào lúc tan học, tôi vừa bước tới cửa hàng, đã nghe thấy âm thanh buồn nôn của Giang Thái Nhiên đang õng ẹo muốn ngồi cùng với Hựu Nhi, cậu ta cũng là một nhân vật ồn ào, đại khái chỉ có Hựu Nhi chịu đựng được tính tình cậu ta.

Bởi vì bình thường ngoại trừ những lúc học nhóm, thì bên ngoài tôi rất ít khi giao tiếp với bọn họ, chủ động chào hỏi cũng không phải là chuyện mà tôi sẽ làm, cho nên phản ứng của tôi là giảm cảm giác tồn tại của mình xuống mức thấp nhất, khi bọn họ đi đến gần lập tức rẽ sang hướng khác.

Tảm Hựu Nhi lại đột nhiên gọi tôi lại: “Tống Loan! Lại đây ngồi chung với chúng tôi này!”

Tôi dừng bước lại, tự hỏi nên từ chối thế nào.

“Mau tới đây, mau tới đây... cậu chưa bao giờ nói chuyện cùng với chúng tôi cả.” Cô ấy thúc giục tôi.



Xuất phát từ ý đồ riêng, tôi chọn ngồi bên cạnh cô ấy, nhìn Giang Thái Nhiên dùng ánh mắt sắc bén như muốn xẻo thịt mình, có lẽ rất bất mãn vì vị trí của cậu ta bị tôi đoạt được.

Tôi không dao động, là Hựu Nhi bảo tôi tự nhiên ngồi, cậu không phục thì cứ việc phản đối.

“Cậu rất thích mèo con à?” Cô ấy ôm con Tiểu Hoa trong lồng ngực, đó là con mèo không được thương yêu nhất trong cửa tiệm này, nó rất gầy yếu, hoa văn cũng không đẹp, dường như trước khi được đưa đến cửa hàng này thì đã từng chịu sự ngược đãi, cho nên nó không thích ở gần con người, tính tình hung dữ thỉnh thoảng nó lại còn cắn nữa, cũng không biết vì sao nó có thể yên tĩnh trong lồng ngực cô ấy như vậy.

Tuy rằng những lúc Giang Thái Nhiên có ý định sờ vào thì nó đều gầm gừ suýt nữa thì cào cậu ta chảy máu.

“Ừ.” Bởi vì không quen nói chuyện với người khác, tôi chỉ trả lời cô ấy một cách đơn giản.

Cô ấy không nói gì chỉ cười khẽ, khóe mắt cong cong, bộ dạng ôm con mèo trìu mến như thế nhìn tôi thật đáng yêu... khiến tôi thương vô cùng.

Nhưng cũng chỉ nhìn vài giây, tôi lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng, giấu tình cảm vào tận đáy lòng, không muốn cho bất cứ ai biết.

“Tiểu Hoa Hoa rất đáng yêu đúng không... Tôi đã quen nó từ hai năm rồi, lúc ấy tôi thấy một đám lưu manh có ý định nấu nó ăn thịt, lại còn dùng mấy con chuột già hù doạ nó, đúng lúc tôi đi cùng với anh mình, anh ấy lập tức xông lên, hung hăng đánh cho bọn họ một trận, rồi thì chúng tôi cùng đưa Tiểu Hoa Hoa đưa đi bệnh viện thú y chữa trị, sau đó thì gửi ở cửa hàng thú cưng này.”.

||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||

“Thật ra lúc đầu tôi không đồng ý, bởi vì cửa hàng thú cưng này cách xa trường học sơ trung của tôi, nhưng anh ấy nói tôi không cần lo lắng chỉ cần tập trung học hành, bởi vì anh ấy học ở gần đây, cho nên có thể thường xuyên đến đây chăm sóc nó.”

“Tôi không thuyết phục được tính tình kiên quyết của anh ấy, đành phải rời khỏi Tiểu Hoa Hoa mấy tháng, những lúc cuối tuần hoặc được nghỉ học thì mới có thể đến thăm nó... Đáng tiếc là mẹ tôi bị dị ứng lông mèo, cho nên tôi không thể mang nó về nhà.”

“Anh trai Tiểu Hựu Hựu đã tốt nghiệp rồi à?” Giang Thái Nhiên cố ý dịch ghế đến bên cạnh cô ấy, buông ly nước chanh ra rồi hỏi.

“Anh ấy hả... Không biết đã chết ở cái xó nào, tôi không thèm quan tâm đến anh ấy đâu.”.Thái độ đột nhiên trở nên tức giận, Hựu Nhi siết chặt nắm tay, rồi buông ra rất nhanh chóng, tiếp tục massage cho Tiểu Hoa.

Hình ảnh đó cho đến bây giờ vẫn là hình ảnh đẹp nhất trong lòng tôi... Nếu như dẹp bỏ cái tên Giang Thái Nhiên đang an ủi Hựu Nhi kia đi!