Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 208: Công thành



Công thành

Trong màn đêm bất chợt một cơn mưa đổ xuống. Mưa đêm đặc biệt rét lạnh, trong mưa bụi mịt mù, tầm nhìn của binh lính đã bị hạ đến mức thấp nhất, ngoài thành tối đen như mực, ngoài mười mấy bước liền không nhìn thấy vật thể gì.

Trên đầu thành, mấy ngàn binh lính quân Đại Nam đang trực đội nón lá vành trúc, dựa vào tường cuộn mình. Rất nhiều người lạnh phát run cả người, cũng có người lén mang theo một bình rượu nhỏ, thừa dịp người ta không chú ý, hớp ngụm nhỏ rượu chống lạnh.

Đêm nay tướng lĩnh trực ban vốn là đại tướng Ngô Trọng Lưu . Nhưng Từ Đạo mượn cớ ngày mai có chút việc, liền đổi nhiệm vụ với y, tối nay trở thành Từ Đạo trực ban. Ngô Trọng Lưu tuy rằng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều. vì trước đây y và từ đạo vẫn hay đổi nhau như vậy.

Từ Đạo cưỡi ngựa đứng ở đầu thành, chăm chú nhìn cái cống thoát nước chỗ xa, trong bóng đen cái gì cũng không thấy rõ, đây là thời tiết đánh lén tốt nhất, quả thật chính là ý trời sắp đặt. Từ Đạo bắt đầu tin rằng Quân Đại Việt đánh chiếm thành Quảng Ngãi, quả thực là ý trời. Đai nam diệt vong là thế đã định.

Chính lúc này, một gã chạy vội tới, gấp giọng bẩm báo nói:

- Khởi bẩm tướng quân, có binh lính phát hiện ngoài thành có động tĩnh, ở lân cận cửa cống hình như có tiếng hí của chiến mã.

Từ Đạo trong lòng nhảy dựng lên, cố làm ra vẻ trấn an nói:

- Đây nhất định là thám bảo của Quân Đại Việt đang thăm dò tình báo. Các ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ, ta tự sẽ bẩm báo Quan đại tướng quân.

Tên đội trưởng lui xuống, Từ Đạo trong lòng khẩn trương lên. Thời khắc quan trọng tới rồi, nhất định không được xảy ra vấn đề gì. Nhưng càng là lo lắng như vậy, chuyện thường sẽ đến, chỗ xa bỗng nhiên xuất hiện đại đội binh lính, đang đi lên hướng đầu thành. Từ Đạo vừa nhìn nhận ra kẻ dẫn đầu chính là Ngô Trọng Lưu, mẹ kiếp, ta đã đổi ca với ông ta rồi, ông ta còn đến làm gì.

Từ Đạo trong lòng thầm kêu khổ, nhìn thấy sắp đến giờ hẹn rồi, sao sớm không đến muộn không đến, cứ thời khắc quan trọng này lại đến. Gã con mắt đảo vòng, trong lòng có cách ứng phó, liền bước nhanh lên nghênh đón.

Tối nay thời tiết không tốt, thị lực rất yếu, tuy mưa đêm rất lớn, nhưng đồng thời là cơ hội công thành, Ngô Trọng Lưu tuy về rồi, nhưng vừa rồi hắn đến gặp Quan Ngọc Lũy nhưng không được cho vào, khiến hắn không yên tâm, nên muốn đến hỏi Từ Đạo một chút.

Ngô Trọng Lưu người mặc áo tơi, cưỡi lên một con tuấn mã nhìn thấy Từ Đạo, liền hỏi:

- Từ tướng quân, hai ngày nay, ông có nhìn thấy Quan đại soái không?

Từ Đạo ở trên ngựa nói:

- “ta cũng không gặp, lần trước ta đến thì bị thân binh ngăn ở bên ngoài”.

Ngô Trọng Lưu nhướn mày, khi nãy ông ta đến chỗ Quan Ngọc Lũy cũng bị đuổi ra như vậy, đại soái đây là muốn làm cái gì. Hắn còn đang nghĩ ngợi thì, Từ Đạo liền nháy mắt với một tên thân binh, tên này hiểu ý lẩn vào đám đông, rồi từ một hướng khác giả bộ chạy đến nói:

“bẩm tướng quân, của cống phía nam phát hiện dị thường”

“Hử”

Bên đó có thể có gì dị thường? chưa để Từ Đạo nói gì, trong lòng lo lắng hẳn lên, liền nói với Từ Đạo:

“Từ tướng quân cứ ở đây, để ta qua đó xem cho”

Từ đạo gật đầu cười nói:

“Cùng là làm việc vì triều đình cả, Ngô tướng quân cứ đi thôi, mặc dù hôm nay ta trực nhưng nếu Ngô tướng quân có thể giúp sức thì Quảng Ngãi vững như bàn thạch”

Ngô Trọng Lưu khách khí mấy câu, liền xoay đầu ngựa đi về hướng thành nam. Từ Đạo lòng buông nhẹ xuống, bây giờ cách giờ hẹn cũng không tới một khắc, thời gian giao hẹn sắp tới rồi, ánh mắt của gã lại lần nữa nhìn ra ngoài thành.

Ngoài thành Quảng Ngãi, dưới lòng sông hộ thành đã có gần một trăm tên lính thông thạo thủy tính lặng lẽ bơi đến của cống, cách đó hàng chục ngàn Quân Đại Việt đã xếp thành hàng ngay ngắn đang chờ thời khắc vào thành.

Cách thành bắc ngoài một dặm, Kỵ binh đại việt, tay cầm trường mâu và chiến đao cũng đang kiên nhẫn chờ đợi.

Ngôi trong long sa Trịnh Cán nhìn ra ngoài trời. Từ trong cửa thủy nhìn ra bên ngoài tuy là một mảnh tối đen, nhưng trong cửa thủy bản thân đốt đuốc, chỗ xa có thể nhìn thấy rõ tình hình trong cửa thủy.

Trịnh Cán gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn. Bất luận tiếp ứng của Từ Đạo là thành công không, tối nay hắn cũng phải phát động cuộc chiến công thành. Bất luận thế nào, tối nay nhất định phải lấy được thành Quảng Ngãi. Tránh để đêm dài lắm mộng.

Đám binh lính vẫn đang lặng lẽ miệng ngậm đao bơi về phía cửa. Hà Giang là đội trưởng, nhiệm vụ này là do hắn chỉ huy, lúc này ánh mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm cửa hàng rào sắt thành thủy.

Trong nước, cả đám vừa bơi vừa hết sức đề phòng có mai phục, phòng ngừa có dầu hỏa từ trong thành chảy ra. Lúc này canh giờ giao hẹn cuối cùng tới rồi, trên đầu thành Khúc Dương hạ mệnh lệnh mờ thành. Mấy chục tên binh lính tâm phúc kéo bàn kéo, cửa hàng rào sắt có động tĩnh, hai cửa hàng rào sắt gần như là đồng thòi mờ ra két két, nâng lên trên, cho tới nâng cách mật nước một trượng, liền dừng lại.

Lúc này cửa động thành đã mờ rộng, Hà Giang vừa khoát tay, ccả đám lính đã lặng lẽ tiến vào. Không lâu sau đó, Hà Giang đã vào trong thành. Y tay cầm kiếm, cảnh giác nhìn xung quanh. Trong thành vô cùng yên tĩnh, tất cà quân phòng thủ lân cận cửa thủy đều lẩn trốn rồi.

Hà Giang vừa nhảy lên bờ, mấy chục binh lính sau lung y cũng lần lượt lên bờ, mọi người cùng động thủ, sau khi xem xét xung quanh, hắn lặng lẽ ra hiệu, bên ngoài thành nhận được tín hiệu liền từ trên bờ hạ xuống nước hàng chục chiếc thuyền, sau đó rất nhanh cố định chúng lại hình thành một con đường. Hai chục ngàn binh lính Quân Đại Việt ngoài thành dẵm lên thuyền nhanh chóng chạy vào thành qua cửa cống

Trên tường thành, một tên Giáo úy quân Đại Nam lại lần nữa chạy như điên tới Từ Đạo, gấp giọng bẩm báo:

-Tướng quân, đại đội Quân Đại Việt xuất hiện ở chỗ cửa thủy, chỗ cửa thủy không có người phòng ngự!

Y vừa dứt lời, thì đầu của y đã rơi xuống đất. Giáo úy không kịp kêu mọt tiếng, Từ Đạo giơ kiếm ra, quát với quân phòng thủ và một số dân phu trên thành:

-Mau chạy thoát mạng đi! Thành Quảng Ngãi mất rồi

Mấy ngàn quân phòng thủ trên thành đều hoảng sợ nhìn gã, không biết làm sao. Từ Đạo lại hét to lần nữa:

-Ta không đành lòng các ngươi mất mạng, mau chạy đi.

Đúng lúc này, gần cửa thành thủy chợt bạo phát ra một trận tiếng hô giết. Quân phòng thủ cửa thành bắc lúc này như mộng mới tỉnh lại, nhất thời hỗn loạn một mảnh, lần lượt cởi bỏ mũ giáp, liều mạng chạy xuống thành.

Từ Đạo xoay đầu ngựa, dẫn hơn trăm người phóng ngựa chạy về thành đông, mọi người vừa chạy vừa hét to:

-Quân Đại Việt giết vào thành, mau chạy thoát mạng đi!

Dưới cổ động của Từ Đạo, quân phòng thủ các chỗ kahcs cũng bắt đầu hỗn loạn lên. Nhất là với thân phận của gã như vậy hét ra  chắc chắn làm rất nhiều người đều tin chắc không nghi ngờ. Sĩ khí sớm đã đê mê, sự phản bội của Từ Đạo chắc chắn là một đòn ngưng trọng nhất. Trong thành rất nhanh chóng loạn thành một đoàn

Từ Đạo rất là đắc ý, gã phóng ngựa dọc theo con đường xông lên đầu thành, chuẩn bị cướp cửa thành. Chính ngay lúc này, trong bóng tối truyền đến tiếng nói trầm thấp:

“Từ đạo, tên cẩu tặc nhà ngươi”

Từ Đạo chấn động, chi thấy một tên kỵ binh vội xông tới mình, tay cầm đại đao, ánh lửa chợt sáng, đó chính là Ngô Trọng Lưu , không biết hắn từ cửa nam quay lại khi nào. Từ Đạo biết họ ngô võ nghệ cao cường, gã nhất thời sợ tới hồn bay phách lạc. Bản năng vung kiếm  lên nghênh đón,  

“Rắc rắc”, đại đao của Ngô Trọng Lưu vô cùng nặng nề chém kiếm của gã thành hai đoạn. đại đao như thiểm điện đâm vào ngực của Từ Đạo. Từ Đạo hét to một tiếng, bị ất mạng tại chỗ. Thân binh phía sau chậm một bước, bọn họ thấy chủ tướng đã chết, đỏ cả mắt, cùng vây giết tới Ngô Trọng Lưu.