Trịnh Nguyễn Tranh Hùng

Chương 112: Mây đen bao phủ



Mây đen bao phủ

Sáng hôm sau, bách tính Cao Bình được một phen sợ hãi , một chiếc đầu người treo lủng lẳng ngay trước cửa thành, làm cho thành Cao Bình náo loạn đến sục sôi. mãi đến khi có quan viên lên cửa điều tra. binh sĩ tuần phòng của Nguyễn phủ lúc này mới phát hiện Nguyễn Khắc Sinh đã đầu lìa khỏi cổ, sớm đã chết đi trên giường,. suy xét nguyên nhân cái chết của hắn. rõ ràng là có liên quan đến đêm qua vị ma ma kia đến viếng. binh sĩ thủ hộ vội vàng thượng báo, tin tức này từng lớp từng lớp bị đưa tới trước ngự án của Trịnh Tông. Khiến cho hắn nổi giận đùng đùng, lập tức phái người đi bắt Uông ma ma, nhưng lại được tin bà ấy đã giải tán kỹ viện trốn mất tích,

Sự kiện con trai của Nguyễn Khắc Tuân bất ngờ bị giết đã làm rối loạn tâm trạng của Trịnh Tông. Nguyễn Khắc Sinh bị giết rồi, làm cho hắn lo lắng vô cùng, hắn đương nhiên biết hậu quả của việc này, việc này tất nhiên sẽ chọc tức Nguyễn Khắc Tuân cũng sẽ cho hắn một cái cớ tiếng quân về Cao bình vấn tội. Trịnh Tông đau đầu vô cùng. Sao lại đúng thời khắc mấu chốt này khơi dậy sóng gió.

“Hầu Triều Tông, ngươi nói xem sẽ là người nào giết?" Ánh mắt của Trịnh Tông rơi vào trên người Hầu Triều Tông đang đứng đó

Trịnh Tông đột nhiên hỏi hắn. hắn nhất thời ngây ngấn, một lúc lâu mới nói: “Vương gia là hỏi người giết Nguyễn Khắc Sinh?"

“Đúng"

“Thật ra Hạ thần cũng đã suy nghĩ qua. rất nhiều người đều có hiềm nghi, thế nhưng thưa Vương gia. thần cho rằng vụ án này có điều tra thêm cũng sẽ không thu được kết quả gì. nếu đối phương đã có sự chuẩn bị từ trước, dĩ nhiên sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào, cho dù vương gia ngìa biết thì cũng chẳng để làm gì, quan trọng hơn hãy nghĩ đến đối sách

“Đối sách?" Trịnh Tông do dự một chút, nói: “Ý ngươi là, Nguyễn Khắc Tuân sẽ hồi kinh?"

Hầu Triều Tông gật gật đầu: “Đó là điều tất nhiên,. con hắn bị giết, nếu như chúng ta không thể cho hắn một sự giao phó, hoặc là một sự giao phó vừa ý, hắn chắc chắn sẽ xuất binh hiện giờ hắn chính là người nhiều binh lực nhất."

“Nhưng cho dù chúng ta giải thích nhưng không biết là ai làm chắc hẳn hắn cũng đều không hài lòng."

“Vấn đều chính là ở đây, Ngài đang quyết đấu với các vương phủ, lại đề phòng Trịnh Cán, bây giờ lại thêm Nguyễn Khắc Tuân. Binh lực của chúng ta không đủ?"

Trịnh Tông ngây người. đây chính là việc đáng lo nhất, chỉ là hắn một mực không muốn đối mặt. không dám đi nghĩ về nó, bây giờ lại bị Hầu Triều Tông vạch trần ngay, làm cho trong lòng hắn vô cùng rối bời.

“Vậy?"

Hầu Triều Tông lại cẩn thận nói:

“Không phải là ta đả kích Vương gia. Quân đội kinh thành chúng ta, đấu với gia định các trang viên còn tạm được, chứ nếu muốn đấu với quân của Nguyễn Khắc Tuân, sợ rằng không chịu nổi một kích!"

“Vậy ý của ngươi là?"

“Điều binh!" Hầu Triều Tông quả quyết dứt khoát nói: “Từ Ninh Sóc điều binh về, đành phải để ngỏ phòng thủ Thái Nguyên vậy."

Thấy Trịnh Tông còn phân vân, Hầu Triều Tông lại nói

“Vương gia. không có điều gì đáng lo lắng, Thái Nguyên trả lại cho nam Đại Việt thì có sao, có khi như vậy còn có được một tấm nhân tình, thần nghĩ với trí tuệ của Trịnh Cán. hắn tuyệt sẽ không ở lúc này vấy vào dòng nước đục này, tuy Trịnh Cán có uy hiếp với ngài. nhưng uy hiếp của hắn hiện tại đối với ngài thua xa so với Nguyễn Khắc Tuân và Hoàng thượng cùng Hoàng thất. cái nào nặng cái nào nhẹ, cân nhắc lợi và hại. xin ngài tức tốc định đoạt."

Hầu Triều Tông thấy Trịnh Tông như vậy thì âm thầm thở dài, kẻ này tuy có dã tâm nhưng lại hành xử thiếu quyết đoạn, không phải một vị vua hợp cách, lúc thuận sơn thuận thủy còn đỡ, một khi gặp trắc trở liền mất hết ý chí, hắn lại nói thêm

“Vương gia. đừng nên do dự thiếu quyết đoán nữa. phải quả quyết, nếu không thì công dã tràng!"

Trịnh Tông nắm chặt đôi tay, nhắm mắt nói

“Truyền ý chỉ của ta. tức tốc điều quân Ninh Sóc tiến kinh, hai vạn quân Thái Nguyên cũng lui về."

…………….

Diên Khánh cung cảu Lê Hiển Tông vẫn bị ba nghìn quân đội bao vây, trong cung nội tối đen như mực. giống như sự chết lặng vậy, chỉ có ở trong điện. Lê Hiển Tông lại rất hưng phấn, tinh thần vô cùng phấn chấn, hắn mấy ngày nay mỗi ngày đều rất khuya mới ngủ. cho dù Trịnh Tông bao vây đến mức chật như nêm cối. nhưng không thể phòng được nội tặc, ba đô úy lại có hai người bày tỏ sự trung thành với Lê Hiển Tông hắn, làm cho sự bao vây của quân đội giống như sự trưng bày cho có, mệnh lệnh của Lê Hiển Tông lần đầu tiên trong gần bốn mươi năm lên ngôi quang minh chính đại ùn ùn truyền ra ngoài, thậm chí còn có vương gia tông thất lẳng lặng đến tìm hắn. nghe theo sự bố trí của hắn.

Chính là đã thành công mua chuộc được quân đội trông giữ hắn. làm cho Lê Hiển Tông tràn đầy cảm giác thành tựu. cũng tràn đầy lòng tin. hắn rất phấn chấn, bao nhiêu năm phải sống dưới bóng của chúa Trịnh giờ đây lần đầu tiên hưởng thụ quyền lực, cảm giác thật là vi diệu, điều này nói rõ lòng người luôn thay đổi, rất nhiều người đều đánh giá cao ở mình. Lúc này, trong cung Lê Hiển Tông đang bí mật tiếp đãi hai trọng thần, họ ngồi kề vai nhau, cùng Lê Hiển Tông bàn bạc chuyện đại sự chung nhau, hai người này. một người là Nguyễn Khản đã về vườn, một người khác lại là đại thần đương triều Nguyễn Phương Đĩnh. Thời cục đã đến thời khắc căng thẳng như thế, Nguyễn Phương Đinhc coi như đã nhận ra kẻ mà mình phò tá từ bẽ là cái dạng người gì, dĩ nhiên hắn sẽ không ở trong nhà, hắn cũng đang phán đoán cục thế, quyết định lập trường của mình, bây giờ là lúc phải đứng vào hàng rồi. hắn quyết định vứt bỏ vị thế tử mà mình đã đi theo từ bé để bám vào cây cột Lê Hiện Tông

“Hai vị ái khanh đều là lão thần của ta rồi. là một tay ta đề bạt. Nguyễn ái khanh thì không cần nói nữa. phụ thân của khanh là người ta tín nhiệm nhất, bản thân khanh năm xưa lại là Trấn thủ trung thành với bản triều. còn về Nguyễn Phương Đĩnh ái khanh lại càng không phải người ngoài. vì vậy ở trước mặt các khanh, ta sẽ không nói lời thừa, ta nói thật với các khanh hay, ta phải lấy lại hoàng quyền. đem tên nghịch thần đuổi cổ xuống, phải đoạt lại vị trí thuộc về ta. vì vậy ta cần sự ủng hộ hết mình của hai vị ái khanh.

Hai vị đại thần nhìn nhau rồi cùng nhau quỳ xuống. “Thần nguyện vì bệ hạ trở lại vị trí cũ tận tâm tận lực!"

“Tốt! Tốt! Hai vị ái khanh xin mau mau đứng lên."

Lê Hiển Tông cúi khom người. đưa bọn họ bọn họ hai người nâng dậy, lại nói: “Ta biết các ngươi cũng thực quan tâm. ta trở lại vị trí cũ các ngươi sẽ có vị trí thế nào?

nghe Lê Hiển Tông nói đến đây, mí mắt của Nguyễn Khản nhảy lên một cái, đây có ý nghĩa gì? Rõ ràng là định bỏ tiền vốn? Lê Hiển Tông nhìn hắn một cái, bèn cười nói: “ Hai vị sẽ được trẫm phong thân Vương, một người là Nam Bình Vương, một người là Bình Tây Vương. Lê Hiển Tông ngay trước mặt của hai người họ, định ra vị trí của họ tương lai, thì đã cho hai người ăn một viên thuốc an thần.

Ngay lập tức, Nguyễn Phương Đĩnh nói:

“ Hoàng thượng, thần rất lo lắng vụ án Nguyễn Khắc Sinh bị thích sát. từ việc thích khách gióng trống khua chiêng đem đầu treo lũng lẳng ở cổng thành, dụng ý của bọn họ chính là muốn để Nguyễn Khắc Tuân biết được chuyện này, ta đoán là chậm nhất ngày mai, Nguyễn Khắc Tuân sẽ biết được chuyện này, nếu như thần không đoán sai, hắn tất nhiên sẽ nổi điên vì lùng bắt hung thủ mà tiến quân Cao Bình. Lần này cho dù hắn không tạo phản, cũng sẽ làm chuyện chiếm cứ triều đình, thần rất lo lắng a!." Lê HIển Tông trông có vẻ lo âu vô cùng, hắn cũng nhìn ra hậu quả của con trai duy nhất của Nguyễn Khắc Tuân bị giết, đây là chuyện mà hắn không thể dự liệu tới, Cao Bình lại lâm vào nguy cơ.

Nguyễn Phương Đĩnh là lão chính khách của nhiều năm, trên một số vấn đề nguyên tắc hắn bao giờ cũng không hồ đồ, giữa Nam Đại Việt và Bắc Đại Việt có đấu đến đâu. đều là đấu tranh giữa hoàng thất, là quyền đối trong nội bộ triều đình, nhưng Nguyễn Khắc Tuân lại khác, hắn là người ngoài, không phải họ Lê cũng không Phải họ Trịnh, nếu bị hắn nắm giữ được triều đình, , hậu quả thật sự không thể tưởng tượng, lợi ích của tất cả mọi người bao gồm cả hắn trong đó, đều sẽ bị sự tổn hại nặng nề.

Lê Hiển Tông suy nghĩ một lát rồi nói “Thật ra Nguyễn Khắc Tuân khởi binh chưa chắc là chuyện xấu, hắn ít ra có thể phân tán quân đội của Cao Bình , làm suy yếu kẻ địch của chúng ta, bây giờ điều cấp thiết trước mắt, là phải xử lý được Trịnh Tông, chỉ cần làm được điều này ta sẽ có lòng tin xử lý được Nguyễn Khắc Tuân, lúc đó cục thế sẽ nắm chắc trong tay ta, Nguyễn Khản ái khanh, khanh không biết áp lực hiện giờ của ta, tuy Trịnh Tông không dám công khai giết ta. nhưng thời gian càng kéo dài hơn. khả năng hắn giết ta sẽ càng lớn, ta không thể không gấp a!

“Thần hiểu rồi, thần lập tức quay về an bài”

Đúng như Hầu Triều Tông dự đoán. Nguyễn Khắc Tuân sau khi nhận được tin con trai chết tức tối vỗ ngực, đau khổ khóc lóc, hắn đã thề sẽ báo thù cho con. lập tức hạ lệnh tam quân đeo tang. Không đợi triều đình có ý chỉ gì đã dẫn mười vạn tinh binh ngang nhiên tiến về phía Trùng Khánh, mượn cớ là truy tìm hung thủ đã giết con mình. Và cùng lúc ấy, bốn vạn quân Ninh Sóc dưới sự dẫn dắt của Hứa Giang đã đến Chợ Đồn, chiếm lĩnh Bằng Vân, chuẩn bị sẵn sàng nhắm thẳng về Cao Bình. ba vạn Tuyên Quang quân dưới dẫn dắt của Nông Quốc Sơn cũng lập tức lên đường đi đến Kéo Mác chuẩn bị từ đó vượt đèo tiến về Cao Bình. Vài đội quân lớn từ bốn phương tám hướng. trong bỗng chốc cùng ập đến. bầu trời Cao Bình bị mây đen chiến tranh bao trùm.

Để ứng phó với thời cục phức tạp, Trịnh Tông đã tích cực sắp xếp. Hắn lập tức chia tám vạn đại quân của kinh thành cùng với hai vạn quân của mười hai đoàn doanh ra làm ba. 5 vạn quân đến Trùng Khánh, do Vương Chí Hà đại soái Trùng Khánh dẫn dắt. Để phòng ngừa hắn lại phái thêm hai vạn năm ngàn đại quân đến Lúng Luông, nhậm mệnh cho Kim ngô vệ đại tướng Triệu Vân Hương làm chủ soái. Cuối cùng để Trịnh Vĩnh Bình dẫn hai vạn năm ngàn quân còn lại trấn thủ Cao Bình. Một mặt khác, Trịnh tông lại cho hạ liền mấy đạo ý chỉ. điều 1 vạn quân Quỳnh Nhai cùng tám ngàn quân đang đóng ở Nho Quế vào Cao Bình, hai quân hợp lại thành một. lệnh Quan Xuân Bá làm chủ soái, Từ khi chứng kiến Trịnh Tông chống lại tông thất Quan Xuân bá đã chuẩn bị đường lui rõ ràng cho mình và đám thuộc hạ, lần này nhậm chức Tổng Binh thiêm sự, tước thượng tướng quân hắn đã quyết định, hắn sẽ ra sức vì Trịnh Cán nốt lần này, bất kể sau này thế nào hắn cũng sẽ dẫn đám thuộc hạ rời đi, cho nên khi nhận được ý chỉ của Trịnh Tông , Quan Xuân Bá chỉ dẫn theo rất ít người, đám thuộc hạ hắn an bài ở hết Cam Châu chờ hắn .