Trao Thâm Tình Cho Em

Chương 47



Bạch Đồ thay xong quần áo rồi đi ra, trông thấy Tần Thâm ngồi trên ghế sô pha, cặp mắt mà cô không thấy rõ được cảm xúc, nhưng lại có thể làm cho cô cảm giác được ánh mắt liên tục đặt trên người cô.

Bạch Đồ đứng ở cửa phòng thử đồ, hai tay xoắn vào nhau, cắn cắn môi, trên mặt bốc lên hơi nóng, Tần Thâm vẫn đang nhìn cô, khiến cô có hơi xấu hổ.

Cô đứng tại chỗ ngập ngừng đôi lần, mới vừa lấy dũng khí muốn tiến lên nói chuyện với anh.

Trái lại Tần Thâm trực tiếp đứng bên người cô, "Đi thôi."

Hai người đứng chung một chỗ, cô đứng đến ngực anh, Bạch Đồ cảm thấy hình như anh cao hơn trước đây một chút.

Bạch Đồ vừa định hỏi đi đâu, Tần Thâm đã chạy tới cửa ra vào, anh mặc âu phục màu đen, một tay đút vào trong túi quần, vì nghiêng người mà cơ bắp kéo căng, làm cho áo vét có ít nếp gấp, mắt anh đặt trên cả người cô, cũng không lên tiếng nữa, chỉ nhìn cô.

Bạch Đồ bước lên trước, đi đến bên cạnh anh, anh mới quay người cất bước đi.

Người trên đường phố, đa số đều là người yêu, mượn không khí lạnh của mùa đông, đi đường dựa sát vào nhau, trên mặt đều nét cười nhàn nhạt.

Dọc đường đi hai người cách nhau gần hơn một chút so với lúc đến một trước một sau.

"Tần Thâm, chúng ta đi đâu?"

Bạch Đồ thấy đường càng đi càng xa, không nhịn được nghiêng đầu hỏi.

Tần Thâm không trả lời cô, chỉ lấp lửng (1), cũng không quay đầu lại mà đi phía trước, vừa đi vừa nói: "Đến rồi em sẽ biết."

(1) Gốc là bán cái cái nút [卖了一下关子] = mại cá quan tử [卖个关子 ]: giống kiểu gợi ý một chút điểm mấu chốt, lôi cuốn, hấp dẫn khiến cho người nghe cảm thấy hứng thú muốn biết

Bạch Đồ không thể làm gì khác, lúc anh lớp Mười hai cũng vậy, cuối tuần hai người đều hẹn sẽ đi chơi ở một chỗ, mỗi lần đều do anh quyết định, nhưng đi đến chỗ nào cô cũng thích.

Đi đến chỗ đậu xe, Tần Thâm mở cửa xe, ánh mắt ra hiệu Bạch Đồ đi vào.

Bạch Đồ ngồi xong, Tần Thâm đóng cửa xe lại, ngồi xuống một bên khác, tài xế lập tức kéo tấm ngăn lên, xe lao vùn vụt đi.

Qua hồi lâu, suy nghĩ của Bạch Đồ lại bắt đầu bay xa, cô vừa mới nghe anh nói: "Đợi lát nữa nấu lẩu thì thế nào?"

Bạch Đồ thuận theo nhìn sang, trái lại Tần Thâm không vọc máy tính tiếp như vừa rồi nữa.

"Đều có thể." Cô đáp. Chỉ là... nếu như lại nấu lẩu, hồi nãy sao không ăn đi?

Tần Thâm "ừ" khe khẽ, lại lấy điện thoại ra chạm tới chạm lui trên màn hình, Bạch Đồ cụp mắt rồi dời mắt đi.

Một lát sau, xe đi qua một con đường nhỏ tĩnh mịch, hai bên đường nhựa trồng ngân hạnh, vì là tháng Mười một, lá rụng chỉ còn lại nhánh cây, cảnh tượng này, không giống ngân hạnh nhìn thấy ở ngân hạnh đại đạo năm đó, khi đó tươi tốt lại rực rỡ ánh vàng.

Bạch Đồ mê mẩn nhìn qua bên ngoài cửa sổ, mãi đến lúc xe dừng lại trong sân trồng đầy ngân hạnh, cô mới hoàn hồn.

Cô quay đầu, vừa định hỏi Tần Thâm, có phải đến rồi không...

Tần Thâm lại trực tiếp nói: "Đến rồi, đi thôi." Dứt lời, trực tiếp mở cửa xuống xe, Bạch Đồ đưa tay mở cửa xe ra.

Vừa xuống xe, đứng ở trong sân quan sát, cách đó không xa còn có một vườn rau rất giống với nhà của ông nội Tần Thâm mà lớp Mười hai cô đã từng đến.

Cô còn nhớ khi ấy cô đến nơi mới biết đó là nhà ông nội Tần Thâm, lòng thấp thỏm, khẩn trương, anh bị cô lườm mấy lần, nhưng vẫn đi lên trước, lặng lẽ ôm cô, ở bên tai cô nói một câu, trêu cô đỏ mặt.

Sau này quen rồi, ông nội Tần Thâm là một người cực kì dễ gần, Tần Thâm dẫn cô đến vườn rau, lòng cô tràn đầy vui vẻ lặt rau trong vườn, tiếp theo hai người ở trong phòng bếp, anh rửa rau, cô xào rau, bốn người ngồi trong sân ăn cơm.

Hai người từng nói với nhau bản thiết kế trong tương lai, Bạch Đồ nói thích kiểu sân thế này, lúc ấy Tần Thâm nói: "Vẫn không đơn giản, chờ chúng ta tốt nghiệp rồi, lên đại học chúng ta sẽ tự mình làm một nhà như thế..."

Đó là mùa nào, trí nhớ của cô thật sự đã có phần mơ hồ...

Gió rét thổi lá khô bay lên, hồi ức tiêu tan, Bạch Đồ hoàn hồn.

Đúng lúc.

Tần Thâm đứng bên cạnh cửa, chạm ngón trỏ vào, "cạch" một tiếng, mở khoá.

"Vào đi." Tần Thâm vịn chốt cửa, quay người nhìn cô, trong mắt vẫn trước sau như một không có cảm xúc bao nhiêu.

Trước mắt là một căn nhà hiện đại màu trắng, kết cấu ba tầng rưỡi.

"Tần Thâm, nơi này là?" Giọng Bạch Đồ mềm mại khe khẽ, tựa như gió vừa thổi sẽ thổi tan âm thanh.

Tầm mắt Tần Thâm nhìn về phía ngân hạnh cách đó không xa, cũng không nhìn cô, "Nhà tôi..."

"Vào trước đi, bên ngoài lạnh lẽo."

Bạch Đồ còn muốn hỏi, dừng ở bên miệng, cất bước đi vào.

Đập vào mắt là cách trang trí không thể đơn giản hơn, phòng khách lớn như vậy cũng chỉ có một ghế sô pha và bàn trà, nội thất ít đến nỗi liếc mắt cũng đếm được rõ ràng.

Tần Thâm mở tủ giày ra, bên trong cũng chỉ có một đôi dép lê và dép bông, đều là kiểu màu đen dành cho nam sĩ.

Tần Thâm đặt dép bông bên chân Bạch Đồ, trong miệng giải thích: "Chấp nhận một chút, không đủ dép lê." Dứt lời, anh đeo dép lê vào.

Cô gật đầu, nói được. Liền cúi người, cởi giày ra.

Khoảnh khắc cởi giày ra, giọng nói Tần Thâm mang theo chút chất vấn vang lên.

"Sao chân em bị thương vậy?" Bạch Đồ cúi đầu, thoáng nhìn qua, là cách đây không lâu, cô ở núi bị cành cây quẹt làm bị thương mấy vết.

"Không sao, mấy ngày trước không cẩn thận bị thôi, bây giờ không sao rồi." Bạch Đồ nói xong mang dép vào, xoay người xếp giày đặt dưới tủ giày.

Tần Thâm đứng tại chỗ chờ, cô vừa thay dép xong, Tần Thâm đã đi vào.

"Em muốn ăn lẩu vị gì?" (2)

(2) Gốc là 底料 có thể được hiểu như nguyên liệu để tạo ra nồi lẩu [nước lẩu] ban đầu [không kể những cái bỏ vào khi ăn như cá viên, bò viên, thịt cá...]

Bây giờ cô mới nhận ra, anh nói chuyện với cô, đều không gọi tên.

Chẳng lẽ là do hai người xa nhau quá lâu, lâu đến mức ngay cả gọi tên nhau cũng không nói ra miệng sao?

"Ăn cái nào?" Tần Thâm cầm trong tay một lẩu cay và một lẩu thường, đứng ở quầy bar phòng bếp, trong bếp đèn sợi đốt chiếu xuống, cô có thể trông thấy rõ gương mặt anh.

Gió lạnh thổi đến cửa, đập vào cửa sổ vù vù rung động, Bạch Đồ nhìn người đàn ông trước mặt vẫn còn cầm hai cái lẩu.

Cô hắng giọng một cái.

"Cay ạ."

Bạch Đồ tiến lên, chỉ thấy trong bồn rửa tay của phòng bếp, đặt một cái túi mua sắm rất to.

Cô chỉ chỉ cái túi, hỏi Tần Thâm.

"Cái này..."

Tần Thâm mở tủ lạnh ra, lấy từ bên trong một chai nước khoáng, nhìn Bạch Đồ một cái, "ừ" một tiếng nói: "Nguyên liệu nấu lẩu."

Anh uống một hơi cạn nguyên một chai nước khoáng, ném chai nước vào sọt rác, quay người nói với Bạch Đồ: "Em ngồi xem tivi đi, tôi rửa là được rồi."

Bạch Đồ lắc đầu, nói: "Em giúp một tay, nhanh hơn một chút."

Dứt lời, lấy rau bên trong ra, lại mở nước ra, rửa sạch sẽ.

Tần Thâm thấy cô rửa rau hết rồi, chỉ lấy thịt trong túi ra, đi đến bồn nước bên cạnh rửa.

Hai người đứng rất gần, bả vai Bạch Đồ khẽ động cũng có thể đụng phải cánh tay anh.

Cửa sổ ở ngay trước mặt, có thể thấy ngân hạnh và vườn rau bên ngoài cửa sổ.

Hai người không nói chuyện, tiếng gió gào thét cùng với tiếng nước nóng hầm hập bốc lên từ lò vi sóng đều có thể nghe rõ ràng.

Bạch Đồ rửa sạch chiếc lá cuối cùng, không tìm được rổ, liền trực tiếp đặt vào trong đĩa.

Quay người thoáng nhìn qua Tần Thâm, chỉ thấy anh vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, khuy áo cài cực kì chặt chẽ, áo vest màu đen bị anh cởi ra trên ghế sô pha. Ống tay áo kéo lên, lộ ra cổ tay màu lúa mạch, ngón tay thon dài cầm dao phay, lúc cắt thịt cơ bắp cánh tay kéo căng mạnh mẽ, cặp mắt đào hoa chuyên tâm nhìn thịt trong tay. Bạch Đồ nhìn hồi lâu rồi thu hồi ánh mắt.

Tần Thâm đổ vị lẩu vào trong nước nóng sôi sùng sục, cầm muỗng khuấy đều, một loạt động tác quen thuộc tự nhiên.

Bạch Đồ nhìn một chút, tựa như nghĩ đến gì đó, buộc miệng nói ra: "Xem ra tài nấu ăn của anh tiến bộ rất lớn." Vừa dứt lời, cô liền hối hận. Không nên nói, nói lập tức sẽ nhớ đến trước đây, nhớ đến trước đây sẽ khiến hai người đều cảm thấy không biết nói gì cho phải.

Tay Tần Thâm đang khuấy dừng lại một chút, giống như nhớ ra gì đó.

Cô quay đầu nhìn anh, dường như Tần Thâm không có loại cảm giác không thể nhắc đến trước đây, cô nghe thấy anh chợt khẽ nở nụ cười, thậm chí khi anh quay đầu, cô có thể thấy đôi mắt anh chứa ý cười, nhìn mình, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm truyền vào tai cô.

Cô nghe anh nói: "Tàm tạm, so với Đồ Đồ sư phụ em vẫn còn kém một chút."

Ký ức của Bạch Đồ thoáng cái trở nên lớn lên, cô nhớ đến xưng hô thế này, vẫn là năm lớp Mười hai, bọn họ đến nhà ông nội anh nấu cơm, cô và Tần Thâm hai người ở cạnh nhau.

Khi đó Tần Thâm không giúp được gì, làm cho phòng bếp rối tung rối mù, lúc ấy Bạch Đồ nổi cáu nói: "Tần Thâm, cậu ra ngoài."

Tần Thâm đâu chịu, chỉ dính lấy Bạch Đồ, để ở lại phòng bếp, ở sau lưng không ngừng khen cô: "Đồ Đồ sư phụ, cậu thật lợi hại, suy xét nhận một đồ đệ, loại không lấy tiền lương..."

Lúc ấy Bạch Đồ đỏ mặt không trả lời, ngược lại sau đó bà nội không nghe nổi nữa, bỏ ra ngoài.

Khi đi ra còn giơ ngón cái với Tần Thâm, dùng tiếng địa phương nói một câu, "Cháu của ta thật lợi hại."

Mà giờ phút này, Tần Thâm vừa dứt lời, hai người đều sửng sốt, trong phòng bếp chỉ còn tiếng nước nóng sôi ùng ục, còn có tiếng vòi nước chảy ào ào.

Yên tĩnh chốc lát, anh chợt nở nụ cười tự giễu.