Tranh Minh

Chương 48: Liệt hay không có khác gì nhau?



Tới dịch trạm, Yên Hưu Lộc thuê một cái xe ngựa nhỏ, mua thêm một số vật dụng cần thiết rồi đánh xe lên đường. Tiền thuê xe ngựa là của Thanh Minh, đúng hơn là của Viên Quảng, hai người bọn hắn đâu làm gì ra tiền được, vẫn là thiếu niên ăn bám.

Yên Hưu Lộc ngồi ngoài đánh xe. Vốn hắn không biết làm những chuyện như này nhưng mà Thanh Minh nói ban đầu đâu ai biết làm đâu, cứ nhắm mắt làm bừa, dần sẽ quen.

Nếu chỉ làm những việc trong khả năng có thể làm, vậy vĩnh viễn cũng chỉ làm được những việc đơn giản như vậy. Bước ra vùng an toàn giống như bẽn lẽn thò chân ra mép nước vậy, mới lạ và kích thích nhưng cũng rất nguy hiểm. Nhưng mà khi đi men mặt nước không thể không ướt chân, vậy nên điều cần cẩn trọng chính là những con sóng bất ngờ ập tới.

Sóng nhấp nhô, xe ngựa cũng vừa qua đoạn đường như vậy. Yên Hưu Lộc dần càng thuần thục hơn, nhưng vẫn còn luống cuống trong việc xử lý lắm. Cũng may đường càng xuôi càng đẹp, giờ đã ra khỏi vùng thềm trung du, địa hình bằng phẳng thoáng đãng.

Những cánh đồng thẳng cách cò bay bát ngát, đường xá rộng thênh thang nhiều làn, người qua người lại trên đường cũng bớt cảm giác vắng vẻ hơn, tất cả đều khác xa với chốn chân núi cũ.

Mùa đông vụ chiêm, mạ non mới cấy mơn mởn. Đi trên con đường lớn đâm xuyên qua những cánh đồng, Thanh Minh thò đầu ra tận hưởng những thứ lạ mắt này mặc kệ ánh mắt người qua lại.

Nói lạ mắt cũng không hẳn, những thứ như thế này Cẩm thôn cũng có đấy, nhưng quy mô không được như vậy. Ở đây phát triển hơn nhiều, quả thực tập chung giao thoa chính là tiền đề của phát triển.

Không được như Thanh Minh, Yên Hưu Lộc đang nhức hết cả đầu. Hắn nhìn bảng thôn báo hiện trước mặt mà thầm khóc trong lòng.

“Nhiệm vụ còn một tháng mười bảy ngày, mời ký chủ hoàn thành đúng hạn.”

Thở dài một cái, Yên Hưu Lộc tắt bảng thông báo đi rồi lấy bao nước sau lưng tu ừng ực.

“Chuyện hồn linh ký sinh kia?” Thanh Minh nhìn cánh đồng phía xa, cất tiếng hỏi nhưng không đổi điểm nhìn.

“Phải, nhưng không biết là thật không. Mười năm thọ nguyên, xót quá.”

“Ta vô pháp.” Thanh Minh không nặng không nhẹ nói.

Lại qua hai ngày đường, hai người dừng tại một thị trấn nhỏ nhưng khá sầm uất. Sau khi đổi ngựa, dạo chơi một chút quanh quanh, hai người lại lên đường. Muốn tới Đỗ Long, bọn họ có lẽ sẽ phải mất thêm ba ngày đường nữa.



Đỗ Long, kinh đô Lạc Nam, ban trưa nắng lên ấm áp.

“Thái tử, tới giờ cơm rồi.” Giọng nói nam nữ khó phân biệt vang lên.

Trên giường gỗ trầm quý hiểm, một nam tử khoảng hai lăm tuổi nằm ở đó, rất tuấn lãng. Tuy trên giường nhưng cả người hắn mặc bào phục sang trọng chỉnh chu, đầu đội mũ miện mười hai sợi ngọc, chân đeo giày lụa thêu họa tiết tỉ mỉ.

Nghe tiếng gọi, hắn lười nhác vươn vai một cái rồi há miệng ra, ngay lập tức một nhóm thị nữ bưng đồ ăn tới phụ vụ cho hắn, kẻ gắp người bón, kẻ lau miệng người thổi canh rất chu đáo, bọn họ phối hợp với nhau vô cùng uyển chuyển nhịp nhàng như thể sinh ra để làm chuyện này vậy, hoặc có lẽ do làm quá nhiều mà việc hay tay quen.

Đứng xa hơn một chút, một vị công công có vẻ bề ngoài đã qua bảy mươi, tay cầm phất trần tại đó cung kính.

“Thái tử, người nên dậy vận động một chút mới tốt cho sức khỏe, với lại cả Lạc Nam này đang hiểu lầm ngài bị liệt, chuyện này để nhiều người đồn thổi dễ thành thứ không may.”

Chúng thị nữ hầu hạ xong xuôi rồi rời đi hết, chỉ còn lại một thị nữ ở lại lau miệng và chỉnh lại quần áo cho hắn rồi khép nép đứng bên góc giường.

“Ta đây, thiên hạ Lạc Nam ngoài kia, nếu những năm qua ngươi không nói ta cũng không biết có chuyện như vậy, tức là biết hay không đều không có ảnh hưởng gì, và bọn họ nghĩ gì nào có liên quan tới ta? Ta cũng không thể tới từng nhà rồi đi lại mấy vòng trước mặt họ để chứng minh mình bình thường cả, rất mệt.”

Thái tử đáp, sau đó hắn liếc mắt nhìn thị nữ một cái rồi chớp mắt. Dù vị thị nữ này đứng lệch với tầm nhìn hắn rất nhiều nhưng hắn cũng không cử động khớp cổ một chút nào, chỉ cố gắng liếc thật mạnh con ngươi sang góc mắt để trao đổi. Ai nhìn vào tình cảnh này có lẽ còn tưởng hắn đang bị đau vai gáy.

Vị thị nữ kia thông tâm hiểu ý, từ trong kệ ngay đó lấy ra một cuốn sách rồi lật trang sách có đánh dấu dây đỏ ra giơ lên trước mặt hắn. Đôi bàn tay thon thả của vị thi nữ này không hề run hay động nhẹ, tựa như nếu thay quyển sách này bằng thái sơn thì nó vẫn bất di bất dịch ở vị trí thuận tiện nhất trong tầm nhìn hoàng tử kia.

Lão công công đứng đó nhìn cảnh này cũng nhiều rồi, tuy là nhìn nhiều tới trai sần đôi mắt nhưng lão không hiểu vị thị nữ kia bắt lấy tín hiệu gì để lật trang sách mỗi khi Thái tử đọc xong, lão đã cố quan sát nhiều lần nhưng vẫn chưa tìm ra được. Lão đoán vị thị nữ này có lẽ chỉ đọc song song với Thái tử, do thời gian dài hầu hạ nên tốc độ đọc đã khớp được với nhau.

Không tò mò vấn đề này nữa, Tào công công cung kính nói:

“Điện hạ, ít ra người cũng nên tới thỉnh ản Hoàng thượng, để Hoàng thượng tới đây thật không phải phép.”

“Phụ hoàng bận trăm công ngàn việc, ta đã nói người không cần tới đây rồi, vì một nhi tử lười biếng mà tạm gác chính sự, quả thực không phải một vị vua anh minh.”

“Thái tử cẩn trọng lời nói, để người khác nghe được không hay, nhất là người của Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử.” Lão công công nghe vậy giật mình hớt hải.

“Gì mà lo trước lo sau như thái giám đi kỹ viện vậy, ta đã nói không muốn làm Hoàng đế rồi, nhường ngôi nhị đệ mưu lược cầu toàn hay tam đệ hùng binh bá võ quả thực đều hơn ta rất nhiều. Ta chỉ thích đọc dị chí kỳ thư thôi, nào muốn quản thần trị quốc gì.”

“Vậy ít ra điện hạ nên rời giường lo cho sau này một chút, hơn hai mươi năm rồi người còn chưa rời giường một bước.”

Đến đây, tiếng lật sách xoẹt nhẹ vang lên, thị nữ kia vừa lật trang sách, công công già cũng tò mò nhìn vào.

“Ta hỏi ngươi, ta cần lo quần áo để mặc không?”

“Bẩm, không.”

“Ta cần lo ăn uống không?”

“Dạ, cũng không.”

“Ta cần lo nhà cửa không?”

“Vẫn không ạ.”

“Ta không cần lo ăn mặc, không cần lo đói rét, không cần lo hạn hán thiên tai như dân chúng, không cần lo loạn bạo thảo khấu, không cần lo có người chèn ép, vậy ta còn cần làm gì. Sinh ra đã ở vạch đích, ngươi không hiểu được đâu. Ta nằm đây chỉ chờ chết nữa là hoàn thành cuộc đời tốt đẹp của mình, mọi thứ đều viên mãn. Thử hỏi nhân sinh mấy ai được như ta?”

“Điện hạ, Tam hoàng tử đại thắng trở về, sắp hồi kinh. Người nên…”

“Thay ta chúc mừng tam đệ là được rồi. Tào công công, ngươi là thái dám của phụ hoàng, lo cho ta như vậy ta cũng rất cảm kích. Từ nay ngươi không cần tới đây nữa, có tiểu Trình ở đây là được rồi.”

“Xin điện hạ tha tội, nô tài sai ở đâu người cứ trừng phạt nô tài. Săn sóc điện hạ là chuyện hoàng thượng đích thân an bày, nô tài không dám cãi chỉ.”

“Đứng lên đi, không thì thôi. Lui đi, ta ngủ trưa.”

"Nô tài cáo lui."

Lạc Kim Lân nhắm đôi mắt lại nghỉ ngơi. Hắn đã như vậy suốt cuộc đời mình từ lúc sinh ra rồi, không ai bắt ép, không âm mưu, không có cú sốc tình cảm hay quá khứ của kẻ phản diện gì ở đây cả, đơn giản tính cách hắn là vây. Cả Lạc Nam đều hiểu lầm điều này, phía hoàng cung không rõ nguyên do gì mà không đứng ra đính chính, chỉ nửa gật nửa lắc làm thông tin này cứ mập mờ nửa đúng nửa không.

Cứ trên giường như vậy đem so với một người liệt thì có khác gì nhau? Vậy nên lâu dần sừng trâu cũng hóa bùn nhão.

Theo lời Lạc Kim Lân, thị nữ cũng Tào công công khom người lui đi. Ra bên ngoài, Tào công công đưa ra phất trần nán thị nữ kia lại.

“Tiểu Trình chờ đã.”

“Công công có gì dặn dò?” Nghe gọi, vị thị nữ kia dừng lại cung kính đáp.

“Ngươi là người thân cận nhất với điện hạ, ta nói ngươi khuyên ngài ấy nên nghĩ cho tương lại, hay là thử tu luyện tiên pháp một chút, kết quả thế nào?”

“Bẩm công công, vẫn như mọi khi. Điện hạ còn nói…”

“Nói gì?”

Hít một hơn, vị thị nữ kia cố gắng phỏng lại phong thái của Thái tử, nói.

“Ngu si tứ chi phát triển.”

“…”

“Không phải ngài ấy đang biện minh về cái thiếu vận động của mình chư?”

“Nô tỳ không rõ.”

“Đi làm việc của ngươi đi”

Tào công công phất tay một cái ra hiệu, đồng thời lão cũng nhanh chóng rời đi.

Trong thư phòng trầm hương nghi ngút, Hoàng đế Lạc Nam ngồi tại bàn phê tấu chương, cạnh là Tào công công đứng đó thuật lại buổi sáng nay cho hoàng thượng. Đây là chuyện thường tình như bao ngày.

“Ài, có phải do ta quá chiều chuộng Lân nhi không? Hoàng hậu mất sớm, ta lại bận rộn nhiều, không ai dạy bảo nó như nào là đúng sai.”

“Bệ hạ lo nghĩ cho toàn dân thiên hạ, là phước của bá tánh. Quốc học thuật sĩ được cử tới giáo dục Thái tử đã là người giỏi nhất được chọn ra, trong cả Lạc Nam không ai hơn được vị này. Ngài ấy còn nhận xét Thái tử rất thông tuệ.”

“Nó cứ như vậy mãi ta cũng khó. Bỏ qua chuyện này, sắp xếp mấy ngày tới nghênh Ngự thành chủ và Tam nhi trở về.”

“Tuân chỉ.”