Tranh Minh

Chương 40: Ở lại qua Đông



Cả vùng Tây Bắc của Lạc Nam hiện giờ đang ở trạng thái bất ổn. Bất ổn thế nào, nói một hai lời sợ không hết được.

Tam hoàng tử cùng thành chủ Ngự Cần Vi đem quân đi đánh về phương Bắc đã được gần một tuần, nhưng hôm qua đoạn tin tức này mới được công bố.

Vạn San Vô Cương chạy từ Đông sang Tây, từ dải đất liền của bán đảo này chạy xuôi ra Đông Hải, càng về biển độ rộng của Vạn San Vô Cương càng hẹp.

Vậy nên muốn tiên phát chế nhân, đánh ngược lên Lục Nguyên trước là rất khó, nếu thuận đường biển phía Đông đánh vào có lẽ là dễ dàng hơn, nhưng mà Lục Nguyên lại chọn men theo Kiên Giang đánh tới, điều này khiến quân đội Tam hoàng tử buộc phải chọn nơi này xông ngược lên, không để Lục Nguyên lọt xuống đất nước.

Tổ truyền, càng sâu vào Vạn San Vô Cương càng nguy hiểm, chiều sâu ở đây chỉ hướng Đông. Nhưng mà để vượt qua bề ngang của nó cũng không phải đơn giản, hành quân đường dài kín đáo qua nó càng là hung hiểm gian truân.

Đây là một số ít tin tức không giá trị được đồn thổi ra, phần cụ thể như thế nào Thanh Minh cũng không rõ, Lạc gia hoàng triều bao năm trị vì chắc chắn hiểu Vạn Sang Vô Cương hơn Thanh Minh nhiều, vốn Thanh Minh chỉ đến nơi đó một lần duy nhất từ vài tháng trước.

Nói vùng này bất ổn, đa số là do nội ứng của Lục Nguyên vẫn chưa được trừ hết, cộng với quân nhu tăng cao, giá thành không ổn định khiến thảo khấu, cướp bóc hoành hành nhằm vụ lợi trong chiến tranh.

Thêm vào đó, đây là cơ hội tốt để kiếm công tích, thanh niên một số thôn bản cũng rục rịch rời đi đầu quân, muốn nhờ lần này phất lên, thuận thế đầu nhập môn hạ Tam hoàng tử.

Chỉ là phần nổi, bên trong đó còn rất nhiều sự việc đang ngấm ngầm phát triển nhằm chuẩn bị cho sau cuộc chiến, dù thắng hay là bại. Chiến tranh, vốn rất phức tạp, không đơn giản là đánh đánh giết giết.

Thanh Minh đang ở chỗ Tiêu Thông nghe hắn nói qua tin tức vài ngày gần đây. Tiêu Thông có một lực lượng đàn em hùng hậu, nhân số rơi vào khoảng hai mươi, ăn mặc một kiểu cách: vũ khí chung một loại chùy răng sói, luôn cởi trần và lưng săm hình dị chủng quái thú.

Nhìn nhóm này không khác gì một tổ hợp lưu manh cặn bã.

Ấy vậy mà quản lý rất tốt, nhưng kẻ này được Tiêu Thông thu nhập, đào tạo bài bản làm công việc trị an và tuần tra, cùng với tìm kiếm tin tức.

Tiêu Thông đi theo Mai Hoa Thiên Lý, bọn chúng chính là vì lý do này mà ngưỡng mộ Tiêu Thông, cũng vì vậy mà luôn giữ vững kỷ luật thép.

Đơn giản, nếu làm bất cứ chuyện gì nhảy ra khỏi khuôn phép của Cẩm thôn, họ sẽ bị Mai Hoa Thiên Lý đánh cho nhừ tử.

Thấy mấy kẻ này đang xẻ gỗ đóng gạch, Thanh Minh tò mò hỏi.

“Tiêu Thông, ngươi đang định làm gì vậy?”

“Gần đây lão đại chạy đi khắp nơi thu phí bảo kê, các võ quán lân cận hai mươi dặm đều đã được hỏi thăm qua, thu được không ít bí tịch. Vậy nên chúng ta dựng một căn lầu các, đặt chúng vào, sau này tiện cho hài tử tới coi, lấy nó làm căn cơ cho Cẩm thôn.”

“Đại sư huynh đi hỏi thăm các võ quán? Ừ cũng đúng, bước vào Nạp Khí rồi mà, vậy là trở thành nội công cao thủ rồi.” Thanh Minh gật gù hiểu ra.

“Lão đại nghe vẻ đang quan tâm tới Tiên pháp hơn, dạo gần đây còn muốn đi xa hơn chút kiếm mấy tiên môn nhỏ tới thu phí bảo kê.”

“…Khụ, chẳng phải có Tiết Khí Kiếm chân truyền nhất mạch rồi sao?”

“Chịu, ta cũng chẳng rõ.” Tiêu Thông xòe hai bàn tay, tỏ ý không hiểu gì.

“Thôi, ta cần phải về.”

Một buổi tối, sau bữa cơm, ngoài Thanh Nguyệt ra thì cả nhà Thanh Minh vẫn thức. Đã qua gần ba tháng kể từ ngày Thanh Minh khỏi thương, nhưng mà vẫn chưa có tin tức gì của gia gia hắn.

“Cha, gia gia nói sẽ phái người tới hỗ trợ, nhưng trời đã vào Đông rồi vẫn không thấy gì tin tức nào.”

Viên Quảng thở dài đáp.

“Gặp chuyện rồi, gia gia ngươi nói một là một, hai là hai. Ngay cả một tin tức ng không có, vậy là có chuyện không thể gác được rồi.”

Hoa Tranh thấy Thanh Minh nôn nóng, liền nhắc hắn.

“Ngươi còn không Luyện Cốt cho xong, chạy ra ngoài để người ta đánh nhừ xương à. Ăn Tết xong đi.”

“…V-Vâng!” Thanh Minh đáp.

Thật ra nếu Hoa Tranh không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy. Có ba lý do, một là chờ người hộ đạo. Có người hộ đạo chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều, tránh được vô số phiền phức.

Thứ hai, hắn vừa mới bước vào Luyện Cốt. Đúng như mẹ hắn nói, Luyện Cốt không xong thì ra ngoài chẳng khác gì bị thịt.

Thứ ba, hắn đang chờ Yên Hưu Lộc, muốn khoe khoang với Mai Hoa Thiên Lý một chút. Còn với Cẩm Nhật Tân, chuyện Yên Hưu Lộc hắn không dám nói.

Chưa xuất sư, còn chưa bước vào tu luyện chính thống, ngươi đã có đệ tử? Đệ tử ngươi còn mạnh hơn chính ngươi, đệ tử ngươi thiên phú Thiên cấp còn mạnh hơn đại đệ tử ta?

Sư phụ hắn mặc dù thương hắn nhất nhưng nếu biết chuyện này có khi phải treo hắn lên cây đánh ba ngày mới nguôi được giận.

...

Hôm sau, Thanh Minh bắt đầu nghiêm túc tu luyện.

Luyện Cốt, là luyện cho xương cốt cứng cáp, làm trụ cột gồng gánh cho cơ thể sau này. Đây là điều cơ bản bất cứ ai Luyện Cốt cũng biết.

Thực ra, nói là Luyện Cốt, tức là luyện toàn bộ xương cốt trong ngoài, hay nói cách khác còn phải luyện nội cốt, hay là luyện tủy. Tủy là cội nguồn của máu, vậy lên nói cảnh giới Luyện Cốt chính là luyện lại trụ cột của cơ thể, điều này đúng càng thêm đúng.

Nhất là đối với những kẻ có huyết mạch đặc thù, Luyện Cốt là việc vô cùng quan trọng, có khi còn hơn cả việc Luyện Tạng, Nạp Khí chứ đứng nói tới Luyện Da.

Bốn cảnh giới Luyện Da, Luyện Cốt, Luyện Tạng, Nạp khí, đây là những cảnh giới của võ công phàm nhân, sinh ra đã là phàm thai. Những cảnh giới này là căn cơ để để giúp võ giả hóa phàm thai thành linh thai, từ đó có thể luyện hóa linh khí.

Những người sinh ra vốn đã là linh thai chẳng hề biết những cảnh giới này, bọn họ sinh ra đã có thể cảm nhận thiên địa, trực tiếp bước đầu nhập Luyện Khí.

Thanh Minh cũng chẳng hề biến những cảnh giới nay... mặc dù hắn cũng không phải là linh thai.

Ngày ấy, một hồn hắn phân ra thành tuyết liên, hắn dưới cơ thể hoa yêu cũng tu luyện nhiều đấy. Nhưng mà Liên lão chỉ dạy hắn hấp thụ linh khí, cứ đạt một ngưỡng nhất định thì lượng hóa chất, gây ra biến đổi cho cơ thể.

Thật ra “Liên đệ” còn chẳng biết có những cảnh giới gì, chiến pháp ra sao, kỹ thuật giao đấu như thế nào. Liên lão dạy chính là tu thuần túy, cầu một chữ “chân”, gọi tu chân.

Vài pháp môn hắn được dạy là "Ngũ hành cơ sở thuật", chủ yếu ngưng nước uống, gọi lửa sưởi ấm, chăm sóc hoa cỏ hay là nâng đất làm nhà,...

Hắn không giống những người khác, họ tu cầu võ lực. Vậy nên về những thứ khúc mắc về tu luyện trong hiện tại, Thanh Minh chẳng hề có ưu điểm gì.

Bảo hắn Luyện Cốt, hắn cũng ú ớ làm theo trong sách, cộng thêm tầm kiến thức và lý giải của chính hắn bao năm bổ túc thêm mà thôi, chứ bảo lôi ra công pháp thượng cổ, huyền môn cấm kỹ gì đó cao siêu, hắn căn bản không lôi ra được. Chính hắn còn chưa được học bao giờ.

Duy chỉ một số hồn thuật hồn pháp là hắn có thể lấy ra, đây là công trình nghiên cứu khi hắn biến thành lệ quỷ, cố chấp với con đường Quỷ Tiên không thành công.

Nhìn lại cuốn sách “Mười năm vô địch võ lâm” trên tay, đọc qua tâm đắc tuy luyện trong này của vị Trần Dần đã từng phản bội Lạc Nam, Thanh Minh cũng lắc đầu chẳng thu hoạch được là bao.

Hóa ra cuốn sách này là truyện cười, hắn dùng cung tiễn thay vì luyện võ, câu mở miệng là: “Ta có cung đấy, có tin ta bắn ngươi không?”

Hôm trước Thanh Minh cũng đã hỏi qua sư phụ hắn về Luyện Cốt rồi, hôm nay xem cuốn sách này chẳng qua là tới mừng khai trương nhà sách mới mở của Tiêu Thông thôi, nhân việc đến chúc mừng hắn luôn.

Thuận tay vớ được cuốn sách này, cứ tưởng sẽ giúp ích được, ai ngờ toàn là hồ ngôn của tên bán nước, lưu lại làm truyện cười.

Cũng không biết võ quán ngu ngốc nào tàng lại cuốn này xem như một bí tịch võ công, thật là đầu óc có vấn đề.

Quả thực là có vấn đề, còn rất có duyên với Thanh Minh đấy!

Cuốn sách này thật ra ở trong lầu sách của Ngọc San võ quán, sau này tranh thủ lúc Ngọc San bị diệt môn thì Kim Báo Bang tới hôi của, Mai Hoa Thiên Lý đi thu phí bảo kê thì cầm về, bây giờ nằm ở trên tay Thanh Minh.

Thanh Minh cũng không biết mấy chuyện ly kỳ này.

Luyện Cốt, ngoài tắm dược thì còn phải thoa cao cốt và uống huyết hung mãnh thú. Phàm nhân, vốn không dùng được linh khí, vậy thì làm sao "chạm" được vào xương cốt để tôi luyện?

Cho nên khi ở cảnh giới này, họ thường dùng khí huyết để thay thế, nhất là huyết của mãnh thú cường đại, càng hung, khí huyết càng mạnh, nhưng đi cùng với đó là đau đớn và xác suất bị cắn trả, dẫn đến không chịu được mà bạo tẩu chết đi.

Cách này đúng là quá phù hợp cho phàm thai, Thanh Minh cũng thầm khen trí khôn nhân loại, nghĩ được cách dùng khí huyết để tạo căn cơ, từ đó đột phá lên cảm nhận linh khí. Cách này chính là đại ân với toàn bộ phàm nhân, nếu không tiên phàm cách biết, không cảm nhận luyện hóa được linh khí, vậy thì cứ ở đó vĩnh viễn là phàm nhân.

Phàm thai và linh thai ở trong biển thức hải, được biển thức hải này tự động tắm rửa không ngưng. Nếu không được “tắm rửa” như vậy, chẳng bao lâu thai sẽ héo úa rồi tan biến, kéo theo đó là cả linh hồn và cơ thể cũng chết theo. Nhưng mà không đáng lo ngại, một trong những công dụng của linh hải trong thức hải là tự động tắm rửa thai, giống như tim người tự nhiên mà đập vậy.

Nhưng mà, nếu là bị đoạt xá, chuyện này sẽ khác đi. Thai và thức hải, đi với nhau một một, duy nhất chỉ có một tồn tại tương xứng. Linh thai kẻ đoạt xá chiếm vào, tất nhiên sẽ không được gội rửa, sẽ úa dần rồi tan đi.

Để tồn tại, kẻ đoạt xá ngày đêm phải phân là một sợi phân hồn mang ý chí, cộng với đó ngày đêm cung cấp một lượng linh khí lớn cho linh thai, khiến nó không ngồi tĩnh tọa mà liên tục tự động tắm rửa.

Để làm được điều này rất khó. Linh thai vốn cần im lặng bất động, nó như định hải thần châm của cả đạo thân và linh hồn. Khi động, tất cả đều bị khuấy đảo.

Nếu chưa đạt tới một cảnh giới có thể định được sự khuấy đảo ấy, cơ thể bị sụp độ là chuyện tất nhiên xảy ra.

Cùng với đó, để huy động được linh thai động lại là một chuyện khác. Tâm cảnh phải đạt Vô Tướng, công pháp phải đặc thù, thật khéo léo dẫn động nó mà không làm nó bị thương, dẫn động nó suốt quãng đời còn lại mà không làm nó mệt mỏi ảm đạm,…

Đoạt xá rồi, lại cần phân hồn, phân ý chí, phân linh khí rất nhiều để có thể tồn tại, vậy nên những kẻ đoạt xá tiến bộ sẽ chậm lại, Đạo lộ ngày càng xa với.

Còn rất nhiều điều khác, vậy nên đoạt xá thật sự rất khó. Chỉ riêng việc tồn tại sau khi đoạt xá thôi là cả một nan đề khó hơn lên Trời, chứ đừng nói như thế nào để đoạt xá thành công.

Cũng như vậy mà đoạt xá chỉ là hai từ để người ta thỉnh thoảng lôi ra nói thôi, và cũng chỉ là trong truyền miệng với nhau, không phải chỗ nào kẻ nào đều có thể làm vậy.

Khi Thanh Minh cảm thấy Yên Hưu Lộc bị đoạt xá, hắn cũng thấy rất bất ngờ.

May mắn là không phải vậy.