Tranh Là Của Người, Em Là Của Anh

Chương 34: Tiệc sinh nhật (2)



Nói xong mẹ Hình hậm hực kéo tay Bạch Miên đi. Ban đầu bà cũng không tính nói chuyện kiểu móc mỉa nhau thế này, lần đó cũng là bà có lỗi với Thư Ý. Nhưng bà cũng đã sang nhà tạ lỗi với người ta cả rồi. Hiện tại gặp mặt đúng là có chút ngượng ngùng, nhưng hai mẹ con kia có cần thiết phải trào phúng con dâu bà như thế không? Con dâu của Hình gia là để cho ai muốn nói gì thì nói chắc? Mà Hoa Diêu này thì sợ cái gì? Bà chả sợ gì cả, nói nặng lời hơn còn được nữa. Nếu hai người kia thích nói chuyện kiểu này thì bà sẽ tiếp họ theo kiểu này. Nghĩ mà phát bực, từ nay sẽ tuyệt giao luôn với cái nhà họ Liễu đó.

Hai mẹ con kia bị Hoa Diêu nói đến cứng hết cả người, vẻ mặt sượng sùng không cãi lại được lời nào. Mà chưa kịp cãi lại thì mẹ Hình đã dắt Bạch Miên đi mất.

Kéo Bạch Miên đi xa rồi, mẹ Hình mới quay lại nói với Bạch Miên.

“Con đừng nghĩ nhiều. Con rất giỏi, rất tốt. Không cần quan tâm mấy loại người như vậy. Con chỉ cần biết, ba mẹ rất thích con, Dật Minh rất yêu con. Vậy là được rồi, nhé?”

Bạch Miên mỉm cười, trong lòng ngập tràn ấm áp. Thì ra đây là cảm giác được người khác ra mặt bảo vệ mình. Cô ôm lấy cánh tay mẹ Hình, giọng nói cũng có chút lâng lâng.

“Mẹ, cảm ơn mẹ.”

Mẹ Hình híp mắt cười nhìn Bạch Miên. Ôi đứa con dâu này! Càng tiếp xúc thì ruột gan mà càng mát. Hoa Diêu thấy hài lòng vô cùng, lại dẫn con dâu đi khoe khoang giới thiệu một phen.

Mà ở bên kia, thế nào mà Hình Dật Minh lại đụng mặt Hạ Huyền. Qua giới thiệu sơ lược anh mới biết, gần đây ba anh và ba Hạ Huyền vừa mới kết giao. Không quá thân thiết nhưng vẫn luôn giữ mối quan hệ hữu nghị.

Hình Dật Minh và Hạ Huyền thấy hai lão cha đang cùng nhau tán gẫu thì cũng biết ý đi sang một bên.

Hình Dật Minh lắc lắc ly rượu trên tay: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây.”

Hạ Huyền cười cười: “Tôi cũng không ngờ.” Nói xong câu này, Hạ Huyền liếc mắt về phía Bạch Miên, thấy cô cùng mẹ Hình đang đi chào hỏi xung quanh, thở dài một hơi. Xem ra là hết cơ hội thật rồi.

“Anh và Bạch Miên…đã tới bước gặp mặt phụ huynh luôn rồi? Nhanh thật.”



Hình Dật Minh: “Cũng không tính là nhanh.” Ba mẹ anh vẫn chê rằng anh rất chậm đây.

Hạ Huyền bâng quơ: “Anh thì không tính là nhanh. Còn tôi xem ra…đã chậm rồi.”

Nói xong câu này, Hạ Huyền cũng không để ý là Hình Dật Minh có nghe hay không, đặt ly rượu lên bàn rồi xoay gót đi mất.

Hình Dật Minh nhìn theo Hạ Huyền, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó chịu. Miên Miên của anh đúng là thu hút người khác. Tên Hạ Huyền kia nói như vậy là có ý gì? Có thể hiểu là cậu ta đã chịu từ bỏ Bạch Miên rồi không?

Hình Dật Minh lúc này lại đảo mắt tìm kiếm Bạch Miên. Cả buổi tối anh và Bạch Miên tách ra lâu như vậy, hiện tại nên đi chung để anh đánh dấu chủ quyền một chút. Tránh cho một bữa tiệc sinh nhật này lại câu thêm mấy tên ‘Hạ Huyền’ nữa thì lại mệt.

Có điều…Hình Dật Minh nhíu mày. Bạch Miên đâu rồi? Vừa nãy vẫn còn đứng cạnh mẹ anh kia mà?





Bạch Miên uống có chút nhiều, cảm thấy đầu óc hơi lâng lâng nên vào nhà vệ sinh để chỉnh trang đôi chút.

Gương mặt cô đã hơi ửng đỏ vì rượu, mắt phượng long lanh ánh nước. Cổ họng có chút khô nóng.

Vì gương mặt đang trang điểm nên Bạch Miên cũng không thể rửa mặt cho tỉnh táo được. Cô đành lôi điện thoại ra dự tính gọi cho Hình Dật Minh, muốn báo với anh là mình lên phòng nghỉ ngơi một lúc. Nhưng vừa lấy điện thoại ra thì cửa toilet bỗng vang lên tiếng lạch cạch. Nghe như tiếng khoá cửa.

Bạch Miên đột nhiên dâng lên một dự cảm không lành, lập tức tìm số muốn gọi Hình Dật Minh, nhưng tay còn chưa kịp bấm gọi thì người khoá cửa toilet đã đứng trước mặt cô, bàn tay nhanh chóng chộp lấy chiếc điện thoại của Bạch Miên quăng mạnh xuống đất.

Bạch Miên hoảng hốt nhìn người trước mặt…



Lâm Phi Vũ!?

Còn chưa kịp đợi Bạch Miên hét lên, Lâm Phi Vũ đã nhào tới chế trụ Bạch Miên, bịt miệng cô lại để tránh cho cô la toáng lên.

“Bạch Miên. Lâu rồi không gặp, còn nhớ anh không?”

“Ưm…ưm…” Bạch Miên dãy dụa kịch liệt nhưng do uống rượu, thể lực của cô đã giảm một phần, mà cho dù có không uống rượu thì cô cũng không thể so thể lực với đàn ông được.

Lâm Phi Vũ bịt miệng Bạch Miên bằng khăn tẩm thuốc mê, mùi thuốc nồng nặc xông vào khướu giác khiến tâm trí Bạch Miên bắt đầu mơ hồ. Cách lớp khăn kia, Bạch Miên dùng hết sức lực cắn mạnh vào tay Lâm Phi Vũ. Lâm Phi Vũ bị ăn đau liền thả lỏng tay ra.

“Mẹ kiếp! Còn sức cắn người ư? Để hôm nay ông đây chơi chết cưng, tới lúc đó cưng phải ra sức mà ‘cắn nuốt’ vật này đó!”

Vừa nói, Lâm Phi Vũ vừa kéo tay Bạch Miên đặt lên hạ bộ của hắn, còn dùng tay cô trượt lên trượt xuống. Hắn không quan tâm tới cái khăn tẩm thuốc kia nữa, vì hắn biết liều lượng chiếc khăn kia đủ nhiều, bây giờ có thả Bạch Miên ra thì cô cũng chả còn sức mà kêu lên nữa hay giãy giụa nữa.

Đúng thật là vậy. Bạch Miên cắn Lâm Phi Vũ một cái xong thì ý thức liền mơ hồ, từ từ xụi lơ dựa hẳn vào người Lâm Phi Vũ, không còn cử động nữa.

Lâm Phi Vũ cười khẩy một tiếng, lấy điện thoại ra.

“Xong rồi, mau cho người tới toilet tầng trệt phụ tao khiêng người đi. Nhớ là đừng để người khác nghi ngờ.”

Lâm Phi Vũ gọi xong thì cúi đầu nhìn ngắm Bạch Miên. Mấy năm không gặp, người này lại càng thêm phần sắc sảo mặn mà. Gương mặt mà hắn mê luyến năm đó, đến hiện tại còn thăng hạng hơn gấp trăm lần.

“Chậc, nếu mà em ngoan một chút thì có thể chơi xong tôi sẽ cưới em về đấy. Vợ đẹp thế này thì nở mày nở mặt biết bao nhiêu nhỉ?”