Tranh Hương

Chương 6



Edit: Juen

Gần đây thời tiết hơi lạnh, Trịnh Viêm luôn ho khan, quấn chăn bông co ro trong góc giường, mí mắt rũ xuống, không có tinh thần.

Trịnh Băng nằm ở đầu giường, cuộn người cạnh Trịnh Viêm, lay lay: "Trịnh Viêm... Ngươi sao còn chưa khoẻ... Ca ca cũng rất mệt mỏi, mỗi ngày huấn luyện khổ cực như vậy còn phải chăm sóc ngươi, nhỡ đâu ngươi khiến ca ca mang bệnh thì làm sao, ngươi thực sự rước thêm phiền phức cho ca ca đó."

Trịnh Viêm co quắp trong chăn, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói lời nào.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Ảnh Thập Nhất bưng chén thuốc trở về, vội vàng đặt lên bàn, nóng đến độ xoa xoa vành tai.

"Vẫn còn khó chịu sao bảo bối?" Ảnh Thập Nhất ngồi ở mép giường, sờ cái trán hơi nóng của Trịnh Viêm, nắm lấy bàn tay nhỏ nóng ran, đè mạch chẩn bệnh.

Trịnh Viêm lắc đầu: "Ta ổn, ca ca làm việc khác đi."

"Không vội, ca ban đêm mới tới phiên trực." Ảnh Thập Nhất cầm bàn tay nhỏ mềm của Trịnh Viêm đặt lại trong chăn, đắp kín, "Chỉ là phong hàn, không nghiêm trọng, uống thuốc sẽ tốt ngay bảo bối à."



Trịnh Viêm yên lặng xoay người, trốn vào góc giường.

Trịnh Băng mím môi, chớp chớp mắt mong chờ nhìn Ảnh Thập Nhất, nó cũng muốn được gọi là "bảo bối".

Ảnh Thập Nhất ôm Trịnh Băng lên, đi khỏi buồng trong, đặt đứa nhỏ ở buồng ngoài, bản thân ngồi xổm xuống, nựng lấy khuôn mặt tròn nhỏ dặn dò: "Ca ca đi chăm sóc Trịnh Viêm, Trịnh Băng ở ngoài tự chơi một mình được không?"

Trịnh Băng có chút ủy khuất: "Sao ca ca lại đuổi đệ đi chứ?"

"Bởi vì ca ca không muốn Băng bảo bối cũng bị bệnh." Ảnh Thập Nhất an ủi nói: "Ngoan, ca ca lát nữa ra chơi cùng đệ nhé."

"Dạ." Trịnh Băng ngoan ngoãn gật đầu, giữ chặt ống tay áo Ảnh Thập Nhất, chớp mắt hỏi: "Ca ca mệt lắm sao, ca ca cũng nghỉ ngơi đi, Trịnh Băng đau lòng."

Ảnh Thập Nhất trong lòng run lên, cúi người hôn một cái lên trán đứa nhỏ: "Cảm ơn bảo bối nhé, ca ca quen rồi."

Trịnh Viêm nằm trong phòng, xuyên qua song cửa sổ thấy Trịnh Băng khoe mẽ trước mặt ca ca, mí mắt rũ xuống, rụt người về.

Nó biết cơ thể mình không tốt. Bởi vì bản thân không giả bộ ngọt ngào vẫy đuôi lấy lòng chủ nhân, cho nên lúc trước chịu đánh, chịu đói rất nhiều.

Trịnh Viêm cũng khát vọng được cưng chiều, thế nhưng những lời lấy lòng kia, nó cố gắng thật lâu cũng không nói được, nó chỉ biết giống như hòn đá yên tĩnh, lặng lẽ chờ đợi có người chú ý tới mình.

Ngay cả ca ca cũng thiên vị Trịnh Băng biết làm nũng, vậy càng không ai chú ý tới cục đá nhỏ là mình.



Nó rúc người vào chăn bông, che mặt lại giấu mình.

Mấy ngày phong hàn khiến Trịnh Viêm có chút thèm ngủ. Trong lúc mơ màng, cơ thể chợt nhẹ, Trịnh Viêm bị chăn bông cuốn lại liên tiếp mấy vòng, rồi ôm vào trong lòng.

Ảnh Thập Nhất cuộn Trịnh Viêm thành một cục ôm vào ngực, đem má dán lên trán đứa nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về: "Đừng ngủ, đệ vẫn chưa uống thuốc."

Trịnh Viêm đột nhiên bừng tỉnh, kinh ngạc trừng mắt nhìn Ảnh Thập Nhất.

Ảnh Thập Nhất dùng lòng bàn tay ấm áp của mình làm mát mặt Trịnh Viêm, Trịnh Viêm nhịn không được cọ mặt vào tay Ảnh Thập Nhất, ỷ lại chui vào khuỷu tay y, mềm nhũn như cún con chưa cai sữa.

"Uống thuốc nào." Ảnh Thập Nhất bưng canh thuốc ấm áp trên bàn qua, đặt bên miệng Trịnh Viêm: "Một hớp uống sạch nhé, uống xong có mứt táo ăn."

Trịnh Viêm yên lặng há mồm uống, cố nhịn đi vị đắng khó chịu. Nếu ca ca có thể luôn bên cạnh, nó tình nguyện mỗi ngày đều uống thứ thuốc đắng ngắt này.

Giọt thuốc cuối cùng bị liếm đi, ngay lập tức một viên mứt táo được nhét vào trong miệng, vị ngọt hoà lẫn với đắng.

Trịnh Viêm ngậm mứt táo mềm mềm, an tĩnh chui vào ngực Ảnh Thập Nhất. Mỗi lần được ca ca ôm, nó luôn cảm thấy trời đất tĩnh lặng, hi vọng cả đời đến chết luôn được ca ca ôm như vậy.

Ảnh Thập Nhất ôm cục bánh trôi tròn nhỏ vào lòng, nhẹ giọng: "Trịnh Viêm, ca ca giận đấy."

Trịnh Viêm cơ thể vừa thả lỏng bỗng cứng lại, vừa bối rối vừa mờ mịt nhìn Ảnh Thập Nhất.

Ảnh Thập Nhất cảm nhận được sự khẩn trương cùng lo sợ của đứa nhỏ, một bên cách chăn bông vuốt ve tấm lưng nhỏ gầy để trấn an, một bên thấp giọng hỏi: "Sinh bệnh phải nói cho ca ca, sao lại chịu đựng một mình?"

Kỳ thật Trịnh Viêm đã bệnh được vài ngày, đứa nhỏ lại không nói gì, im lặng chịu đựng, tận lực trốn đi, không ở gần Ảnh Thập Nhất. Đợi đến lúc Ảnh Thập Nhất phát hiện, Trịnh Viêm đã rất khó chịu, có hơi phát sốt.

"Ta không muốn gây thêm phiền phức cho ca." Trịnh Viêm không nâng mắt, đầu cúi xuống, ánh mắt rơi trên ngón tay thon dài của Ảnh Thập Nhất.

"Nghe kỹ này bảo bối," Ảnh Thập Nhất cúi đầu dặn dò bên tai Trịnh Viêm: "Ca ca không có cha mẹ, không có huynh đệ, cũng không có con cái, chăm sóc hai đứa lớn lên chính là chuyện đáng tự hào nhất trong đời ca ca."

Trịnh Viêm khóe mắt ửng đỏ, nhẹ gật đầu.

Viên đá nhỏ tĩnh lặng được nhặt lên như một bảo bối.

___________________________________

T đã trở lại rồi đây