Tranh Bá Thiên Hạ

Chương 494: Mỏi mắt mong chờ



Cái lạnh khủng khiếp của Tây Bắc dần đi tới hồi kết thúc, mùa xuân tới nơi này trễ hơn Trung Nguyên hai tháng. Tuy gió từ phương bắc vẫn thổi tới nhưng đã ôn hòa hơn nhiều, khí hậu cũng trở nên ấm áp. Tuy Tây Bắc là một nơi hoang vắng, nhưng nếu chỉ nói về cảnh sắc, thì rất phù hợp với tám chữ ‘Trời cao mây nhạt, núi lớn đất rộng’.

Phương Giải trèo lên một ngọn núi thấp, lúc giấu mình trong bụi cỏ khô, chợt phát hiện phía dưới những cỏ khô này đã mọc một tầng cỏ xanh biếc. So với bụi cỏ khô vàng, cứng rắn, thì trông nó thật nổi bật. Hắn không nhịn được nhìn hiều hơn, thấy được sức sống tràn đầy của thiên nhiên.

Phía trước ngọn núi thấp này có doanh trại của phản quân, nhưng không đông lắm. Phương Giải dẫn theo vài thủ hạ có tu vị cao âm thầm trèo lên núi để quan sát chiến cuộc ở ngoài thành Tây Bình.

Song phương đã chém giết ở bên ngoài thành hơn mười ngày rồi. mặc dù đại quân triều đình không chiếm ưu thế về binh lực, nhưng khí thế lại áp đảo hoàn toàn phản quân. Đối mặt với phản quân tinh nhuệ từ bốn phương tám hướng tụ tập tới, đám dân dũng hơn một năm trước còn đang cầm cái cuốc cày cấy không có chút sợ hãi nào.

Bởi vì bọn họ thấy được hy vong thắng lợi, bởi vì Hoàng Đế bệ hạ đang ở bên cạnh bọn họ.

Ngọn núi thấp kia cách thành Tây Bình chừng mười dặm, dưới chân núi năm dặm là một doanh trại phản quân.

Đã ba ngày liên tục, Phương Giải dẫn theo người lên núi quan sát chiến sự. Phản quân trên núi này cũng không nhiều lắm, với tu vị của đám người Phương Giải có thể dễ dàng tránh được binh sĩ phản quân. Hắn cầm Thiên Lý Nhãn nhìn hai dòng nước lũ hòa vào nhau ở bên ngoài thành Tây Bình, sắc mặt nghiêm nghị mà bình tĩnh.

Những người đã từng trải qua chiến tranh đều có thái độ rất nghiêm túc với chiến tranh. Dân chúng bình thường chỉ coi chiến tranh như chuyện kể lúc trà dư tửu hậu. Còn những quân nhân trải qua núi thây biển máu, lúc kể lại chuyện xưa sẽ mang theo một sự bi thương.

Cho dù là người thắng kể lại, thì cũng như mất mát cái gì đó.

Từ đây có thể nhìn ra được trận chiến này binh mã triều đình sẽ thắng. Cái gọi là tinh nhuệ phản quân, kỳ thực cũng không hơn dân dũng của triều đình là bao nhiêu. Bọn họ chỉ là trang bị tốt hơn phản quân bình thường mà thôi, không có quá nhiều ưu thế so với dân dũng triều đình. Mà dân dũng liên tiếp chiến thắng, sĩ khí như cầu vòng. Hơn nữa những tướng lĩnh bên cạnh Hoàng Đế có tài năng hơn xa những tướng lĩnh dưới trướng của Lý Viễn Sơn, cho nên mỗi ngày xảy ra chiến sự, tám chín phần binh mã triều đình sẽ chiến thắng.

Ngẫu nhiên phản quân sẽ chiếm một ít lợi thế, nhưng không thể xoay chuyển được khí thế vốn sắp suy sụp.

- Lại mất một doanh.

Hoàn Nhan Trọng Đức buông Thiên Lý Nhãn xuống, hạ giọng nói:

- Viện binh của Lý Viễn Sơn không tới, y chiến bại chỉ là việc sớm muộn. Ba ngày này quân đội của Hoàng Đế Đại Tùy đã liên tục tiêu diệt ba doanh của phản quân. Phản quân ngoài thành giống như đống cát, không gắn kết được với nhau. Tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa sĩ khí sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Phương Giải gật đầu:

- Vẫn chưa tới thời điểm cuối cùng. Chớ quên trong tay Lý Viễn Sơn còn có ít nhất 6 vạn tinh nhuệ chân chính. Những người này từng là chiến binh của Hữu Kiêu Vệ, tố chất hơn xa các phản quân khác. Mà ta đã quan sát nhiều ngày nhưng không thấy cờ của chiến binh triều đình. Chứng tỏ Hoàng Đế chỉ mang theo toàn dân dũng. Với sáu vạn tinh nhuệ kia, nếu Lý Viễn Sơn muốn chạy, thì đại quân của triều đình sẽ không ngăn cản được.

Thế cục trên chiến trường đã dần sáng tỏ. Không được sự trợ giúp từ các doanh của phản quân khác, doanh phản quân này bị binh mã triều đình đánh cho tan tác.

Phương Giải ngửa người nằm xuống bụi cỏ, không nhìn chiến trường nữa:

- Phi ngư bào và thám báo phái đi vẫn chưa trở về. Chúng ta không biết kỵ binh Mông Nguyên và Tả Tiền Vệ của La Diệu đã đi đâu. Trận chiến này vẫn còn rất nhiều biến số.

- Chắc Hoàng Đế Đại Tùy đã dự liệu được trước.

Hoàn Nhan Trọng Đức trầm mặc một lúc rồi nói:

- Tuy ta chưa từng gặp y, nhưng ta biết y là một vị quân chủ rất vĩ đại. Một vị Chí Tôn nắm giữ thiên hạ Trung Nguyên như vậy, làm bất kỳ chuyện gì cũng đã chuẩn bị xong xuôi…

Phương Giải biết Hoàn Nhan Trọng Đức nói không sai. Người như Hoàng Đế mặc dù mắc bệnh nặng cũng sẽ không hồ đồ. Cho dù trước khi chết, Hoàng Đế có vẻ như muốn liều mạng với Lý Viễn Sơn, nhưng Phương Giải không tin Hoàng Đế sẽ cam tâm tình nguyện chịu thiệt. Ở trong mắt của Hoàng Đế, mang của Lý Viễn Sơn sao có thể đổi được mạng của chính Hoàng Đế.

- Chúng ta tiếp tục chờ à?

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

- Tiếp tục chờ.

Phương Giải gật đầu.

Hắn nằm trong bụi cỏ nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, trong đầu suy nghĩ tới mọi khả năng có thể xảy ra. Tới lúc này, kỳ thực mọi việc phát triển đã vượt khỏi dự đoán của Phương Giải lúc ở núi Lang Nhũ. Lúc hắn mang binh rời đi, thật không ngờ rằng lại không nhìn thấy bóng dáng của lang kỵ Mông Nguyên và La Diệu đâu.

Phương Giải đang chờ xem đám lang kỵ kia rốt cuộc ở đâu. Liệu có ở một chỗ nào đó không ai biết gia nhập vào trận chiến không?

Mấy chục vạn đại quân của La Diệu đi đâu vậy?

Hắn nằm ở đó, chợt phát hiện một tổ chim thật lớn trên cành cây. Cũng không biết là tổ chim gì, mấy con chim con ló đầu ra líu ríu đợi cha mẹ mang đồ ăn về. Một con trăn mới ngủ đông dậy leo lên cây, xem ra mục tiêu là đám chim con đang kêu líu ríu kia.

Thấy cảnh như vậy, hai mắt Phương Giải bỗng sáng ngời.

- Ta biết rồi…

Hắn ngồi xuống, nhặt một viên đá nhỏ lên, búng một cái, viên đá bay với tốc độ cực nhanh trúng vào đầu con trăn lớn bằng cổ tay kia, con trăn hơi co người một cái lập tức rơi từ trên cây xuống.

- Ngươi vừa nói gì vậy?

Hoàn Nhan Trọng Đức hỏi.

Phương Giải quay đầu nhìn thoáng qua chiến trường bên kia, lẩm bẩm:

- La Diệu không có hứng thú với Hoàng Đế. Có lẽ y đã biết chuyện Hoàng Đế bị bệnh nặng, cho nên lần hành quân tới Tây Bắc này chỉ là làm bộ làm dạng cho Lý Viễn Sơn và Hoàng Đế xem mà thôi. Chỉ như vậy, Hoàng Đế và Lý Viễn Sơn mới yên tâm thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng ngay từ lúc đầu La Diệu đã không có ý định can thiệp vào chuyện Tây Bắc. Y đến chẳng qua là muốn thúc đẩy bàn cờ hoạt động mà thôi. Một khi Hoàng Đế và Lý Viễn Sơn hình thành xu thế quyết chiến, thì La Diệu sẽ bứt ra…Mục tiêu của y vốn không phải là Hoàng Đế, mà là thành Trường An.

- Hùng ưng đi kiếm đồ ăn cho con, mãng xà lại theo dõi con của nó.

Phương Giải day day hàng lông mày:

- Hy vọng Hoàng Đế có bố trí khác…hiện tại cũng chỉ có thể hy vọng.





Chỉ một buổi sáng, trận chiến đã chấm dứt. Phản quân bại lui. Phản quân vốn định tấn công hai bên để vây kín đại quân triều đình, nhưng do binh lực không đủ mà thất bại. Có lẽ là biết không thể tiếp tục kế hoạch vạch ra lúc đầu nữa, Lý Viễn Sơn hạ lệnh cho các lộ phản quân ở phía tây và phía bắc thành Tây Bình tập kết lại, ba ngày sau vứt bỏ thành đông và thành nam.

Hiện tại thành Tây Bình đã tụ tập hơn 40 vạn đại quân triều đình và gần 50 vạn phản quân. Tương lai về sau, dù nơi này có kết cục như thế nào thì cũng sẽ ghi dấu vào sách sử.

Lúc Phương Giải trở lại nơi đóng quân thì sắc trời đã tối. Ăn qua loa cơm tối liền dựa vào tảng đá nghỉ ngơi. Bởi vì phải tránh né thám báo phản quân, cho nên đại quân không dựng lều trại, cũng không nhóm lửa. Lúc nghỉ ngơi chỉ có thể trải thảm nằm xuống.

Mộc Tiểu Yêu ngồi xuống bên cạnh hắn, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao:

- Giác Hiểu, vẫn phải chờ nữa à?

Phương Giải ừ một tiếng.

- Vì sao?

Mộc Tiểu Yêu hỏi:

- Huynh là một người có lý trí, nhưng lần xuất hành này lại là một việc không có lý trí cho lắm. Giờ tình cảnh đang hỗn loạn, không ai biết kết cục sẽ như thế nào, quân đội khắp nơi đều có thể trở thành người chiến thắng. Huynh mang theo 3000 kỵ binh đóng ở chỗ này, không cẩn thận sẽ bị cuốn vào đó.

- Ta biết.

Phương Giải gật đầu:

- Là ta ích kỷ, nhưng ta phải làm chuyện này.

Mộc Tiểu Yêu nhẹ nhàng nói:

- Nếu chỉ có mấy người bọn muội đi theo huynh, thì huynh làm bất kỳ chuyện gì, muội cũng sẽ không hỏi. Nhưng hiện tại đi theo huynh không chỉ là bọn muội, còn có 3000 kỵ binh. Tới giờ bọn họ vẫ không hiểu mục đích mà huynh mang bọn họ tới đây.

- Cứ đợi, cứ chờ.

Phương Giải dừng lại một lát rồi nói:

- Ta biết làm như vậy quả thực có chút ích kỷ, vì ý nghĩ trong lòng mà mang theo mấy nghìn người đi cùng…Ta vốn tưởng rằng, Hoàng Đế muốn dùng bản thân làm mồi để khiến cho bốn phương hỗn chiến. Bởi vì y đã bị bệnh nặng nên không sợ cái chết. Hiện tại tuy không như điều ta đã doán, nhưng ta nghĩ, Hoàng Đế không phải là người sẽ trở thành tù binh hoặc là bị vây giết. Ta biết Hoàng Đế vẫn chưa tin ta, nhưng ở một mức nào đó y vẫn tín nhiệm ta. Ta không muốn thiếu nợ người khác, cho nên nếu có thể cứu y một mạng ta liền cứu. Sau khi cứu thì coi như trả ơn một phần tín nhiệm đó.

- Nhưng hiện tại xem ra Hoàng Đế chưa chắc sẽ thua.

Mộc Tiểu Yêu trầm mặc một lúc rồi nói:

- Huynh đã nói, y không phải là một người có thể dễ dàng bị đánh bại.

- Đúng vậy.

Phương Giải nói:

- Nhìn từ chiến cuộc quả thực Hoàng Đế chưa chắc sẽ thua. Hoàng Đế khẳng định có sự chuẩn bị mạnh mẽ ở đằng sau, hơn nữa nói không chừng đã thi triển ra. Nhưng Hoàng Đế vẫn dùng mình làm mồi, còn dùng mạng của mình để đặt cược, cho nên dù thắng Hoàng Đế không tính là người thắng. Khiến cho một vị đế vương dùng mạng sống của mình, cho dù mạng sống đó không còn dài làm tiền đặt cược, thì bản thân nó đã thất bại rồi…Ta chỉ muốn trả một phần nhân tình cho y, về sau làm cái gì cũng không còn ràng buộc nữa…

- Phương Giải…

- Ừ?

- Muội rất vui.

- Vì sao?

Phương Giải nhìn Mộc Tiểu Yêu, hỏi.

- Bởi vì huynh vẫn là huynh, chưa từng thay đổi.

Mộc Tiểu Yêu cười cười, ánh mắt sáng ngời:

- Huynh vĩnh viễn không phải là loại người vì đạt được mục đích mà buông tha tình cảm. Có lẽ trong mắt những người thành công khác, thứ tình cảm này thật đáng khinh thường, nhưng bọn muội đều vui vì huynh vẫn là huynh. Có lẽ cuối cùng huynh sẽ không đứng ở nơi cao hơn mọi người, nhưng nó không có nghĩa rằng huynh không thành công.

Phương Giải hiểu ý của Mộc Tiểu Yêu. Lúc này hắn mới nhận ra mình không để ý tới cảm nhận của các nàng. Từ sau khi dẫn binh chinh chiến, cung cách làm việc của mình quả thực có chút thay đổi, khiến cho các nàng một mực lo lắng.

Hắn cười cười, nắm lấy bờ vai của Mộc Tiểu Yêu:

- Có lẽ ta khác với những người của thế giới này, có một số việc ta không thể làm được.

Mộc Tiểu Yêu cũng cười, nụ cười đầy vui vẻ.

Vừa lúc đó, có một phi ngư bào từ đằng xa chạy tới, vội vã tới trước mặt Phương Giải:

- Tướng quân, đội của Trần Bách hộ đã trở lại!

Phương Giải lập tức đứng dậy, bước nhanh về phía trước.

Sau khi Phương Giải rời đi, Trầm Khuynh Phiến xuất hiện ở bên cạnh Mộc Tiểu Yêu. Nàng nhìn bóng lưng dần biến mất trong màn đêm của Phương Giải, trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên thở dài:

- Tính cách như vậy mà huynh ấy vẫn có thể bước tới bước này, thật không dễ dàng gì. Muội thậm chí không dám tưởng tượng, nếu huynh ấy không lạnh lùng hơn, tương lai huynh ấy sẽ khó khăn cỡ nào. Đối với chúng ta mà nói, Phương Giải không thay đổi là một niềm vui, một sự an ủi, mà đối với huynh ấy mà nói…là một sự vất vả.

- Nhưng tỷ nói sai một câu.

Trầm Khuynh Phiến cười tự tin với Mộc Tiểu Yêu:

- Muội luôn nhìn người chuẩn hơn tỷ…Huynh ấy sẽ không thua trước bất kỳ đối thủ nào. Cho nên, cái câu “Phương Giải chưa chắc đứng cao hơn những người khác” của tỷ là sai. Không tin thì chúng ta chờ xem.