Trăng Tròn Vừa Lúc Hoa Đã Tàn

Chương 2: Giao ước



Chẳng mấy chốc Sở Tuấn đã đứng trước cổng Kim Lăng điện. Cung điện nguy nga tráng lệ với từng bậc thang đi lên là từng khối cẩm thạnh khổng lồ. Mái ngói đỏ giữa nền trời u ám được chạm khác hình rồng hình phượng. Thân cột lớn được đúc khoét tinh tế đệm chút ánh kim của vàng nguyên chất xa hoa. Cung điện đồ sộ thêm phần khẳng định uy thế và quyền lực của Yến Quốc với các nước chư Hầu.

Nhưng mấy ai biết từng viên gạch, từng khối đá, và những cây cột nặng hàng ngàn cân ấy chính là mồ hôi công sức của bao người, là xương máu của chiến sĩ tử trận nơi biên ải. Không biết đã bao mạng người nằm xuống để có được cái sự oai vệ kia.

Sở Tuân ngao ngán thở dài một tiếng mà xiết chặt đôi tay bước vào trong điện với vẻ uy vũ kiêu hùng nhưng cũng rất khiêm cung dè dặn.

Hai hàng văn võ bá quan đã chầu sẵn dưới ngai vàng, vừa nhìn thấy y xung quanh lại không ngớt tiếng xì xào bàn tán.

"Đấy không phải Sở Tuân con trai của Sở Hàn Trung năm xưa sao, không ngờ bị đày nơi bắc hoang ấy mà vẫn có thể trở về..."

Sau lại là tiếng cười giễu cợt của những tên quan to chức trọng tự cao ngã mạn.

"Thần Sở Tuân, thống lĩnh binh mã Minh Thành vừa từ phương bắc trở về để nhận khẩu dụ của bệ hạ"

Giọng nói của Sở Tuân cất lên làm cả điện dần im lặng. Thanh âm ấy trầm ấm ôn nhu lại có phần uy nghiêm oai vệ của quan nhà võ.

"Ái khanh bình thân" Hoàng Vi đưa đôi mắt mưu mô của hắn ngồi trên long ỷ khẽ nhìn xuống Sở Tuân đáp.

Nhưng hai tiếng ái khanh này được thốt lên từ miệng của bậc đế vương cũng thật đáng sợ. Không ngắn không dài nhưng nó đủ giết chết cả một gia tộc trong cái thời loạn lạc rối ren này.

Sở Tuân đứng dậy, đầu hơi cúi, với thái độ dè dặn khiêm cung. Sắc mặt không đổi không dời, vẫn là đôi mắt phượng lạnh nhạt cùng mái tóc đen của vị thiếu niên trẻ.

Họ nhìn y với ánh mắt kinh rẻ. Trong mắt họ y cũng chỉ là con của tội thân, cho dù có chiến công lừng lẫy vẫn là phường hạ tiện



Chợt Di công công cầm trên tay khẩu dụ của bệ hạ tiến tới nói " Sở đại nhân mời người lĩnh chỉ "

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Sở Tuân ở bắc cương lập được nhiều chiến công, lần này có thể giết được Tần Đế bảo vệ xã tắc Yên Quốc có công rất lớn. Yên Triều ta trọng dụng người tài, luận công ban thưởng. Nay trẩm phong Sở Tuân làm Sở Võ Hầu, khiêm thống lĩnh binh mã Minh Thành"

Bên dưới lại là tiếng bàn tán của văn võ bá quan. Từ khi khai quốc đến nay, người có được cái danh võ hầu này cũng chưa vượt quá mười người. Nay Sở Tuân chỉ là một vị tướng trẻ lại có thể có chức tước cao như thế cũng như cái gai trong mắt những kẻ tham quan kia.

" Sở Tuân lĩnh chỉ, khấu tạ long ân của bệ hạ" Y bước tới nhận lấy khẩu dụ, đôi môi mỏng khẽ cười nhẹ. Bao năm chinh chiến nơi biên ải không biết bao lần lâm vào đường chết, vinh hoa phú quý này trong mắt y vốn chỉ là tạm bợ.

Bỗng một vị đại thần lom khom bước đến. Giọng nói ồm ồm, nghiêm nghị lại có vẻ quen thuộc. " Thưa bê hạ, lão thần có ý kiến "

Ánh nhìn của mọi người đều hướng về ông lão, Sở Tuân lại có chút ngạc nhiên. Ông ta chính là Lưu Thành- Lưu lão Thái gia, một trong những gia tộc lớn có sức ảnh hưởng không nhỏ nơi Thiên kinh này. Năm xưa ông và Sở Hàn Trung cứ như nước với lửa, sau khi Sở Gia diệt tộc, Lưu gia cũng dần rút khỏi triều đình không tham gia vào chính sự, lui về thế quy ẩn, tránh hoạ sát thân.

Tuy vậy nhưng lời nói của Lưu Thành vẫn có giá trị không nhỏ với hoàng đế "Ái khanh cứ nói"

Không gian bỗng chốc im lặng, mọi người đều có linh cảm không lành, mỗi lần lão cáo già này ra tay, ắt triều đình lại có đại biến.

"Bẩm bệ hạ, trong Lại Bộ Hình Thư điều 34 có ghi rõ, con cháu ba đời của tội thần phản quốc không thể tham gia ứng thí, không thể làm quan trong triều. Tuy Sở tướng quân có công giết được Tần đế, nhưng luật pháp Yên quốc ta bao năm không thể bì y mà phá lệ, xin bệ hạ suy xét"

Cả triều đượng bỗng chốc rộn lên những tiếng bàn tán, người thì bảo hẳn là Lưu gia và Sở gia có mối thâm thù đại hận, kẻ lại cười khẩy giễu cợt Sở Tuân.

Sắc mặt hoàng đế có chút thay đổi, ánh mắt tỏ vẻ thú vị nhìn Sở Tuân nói "Sở võ hầu, ngươi nghĩ ta sẽ giải quyết thế nào"



Sở Tuân mang trên mình bộ giáp từ nơi biên cương trở về tiến bước khiêm cung nói "Bệ hạ là bậc cửu ngủ chí tôn, thần chỉ là thần tử, nào dám suy diễn ý của người"

Hoàng Vi cười đáp nhẹ đáp "Yên Quốc ta xưa nay trọng dụng nhân tài. Nhớ năm xưa tổ phụ của Sở Tuân cũng là công thần khai quốc, chỉ do phụ thân hắn mang lòng mưu phản mà mang tội diệt môn. Nay y có công giữ được thái bình cho xã tắc Yên Quốc, xem như trẫm phá lệ lần này"

Văn võ bá quan lạo tròn mắt kinh ngạc, đâu ai ngờ chỉ một võ tướng non trẻ lại có thể được hoàng đế ưu ái như thế. Nhưng trong mắt Sở Tuân sự sủng ái của bậc đế vương chẳng có gì tốt đẹp. Một là đẩy hắn vào con đường khi xưa của phụ thân, cúc cung tận tụy. Hai lại biến hắn trở thành cái gai trong mắt của kẻ khác.

"Bệ hạ, thần mong có thể lật lại vụ án diệt môn của Sở gia năm xưa. Trong vòng ba tháng nếu không chứng minh được Sở Gia trong sạch, thận nguyện cả đời ở lại biên ải phía bắc, còn không thì xem như không phạm phải Hình luật của Yên quốc"

Vừa dứt lời ánh mắt của những kẻ kia lại dồn về phía Sở Tuân, ai cũng biết năm xưa chính là Lã Trọng Giang, vị đại thần đứng đầu Đại Lý Tự Khanh kết án. Tiên đế cũng đích thân phê duyệt mà giáng chỉ tru di. Bây giờ hắn không thân không thích một mình dám đối đầu với cả triều đình mà lật lại án cũ, không biết là oai dũng hay lại là ngu dốt.

"Nếu Sở thống lĩnh đã nói thế, trẫm sẽ chấp thuận theo ý ngươi. Nhớ rõ trong ba tháng nếu không thể chứng minh Sở gia trong sạch ngươi phải lập quân lệnh trạng mà trấn thủ phương bắc cả đời." Hoàng Vi nhìn Sở Tuân với ánh mắt lại có chút mưu đồ.

Thời gian ba tháng không quá ngắn cũng chẳng quá dài, nhưng để lật lại vụ án năm xưa quả thật gian khó. Không biết còn lôi kéo theo bao chuyện rắc rối phía sau. Con đường chông gai phía trước vẫn là một mình y đơn độc.

Vốn dĩ lần này về sẽ tra lại án cũ. Đây cũng xem như là cái cớ quan minh chính đại, có thể lợi dùng sự chấp thuận của hoàng đế mà tùy cơ hành động.

Một lúc sau khi hạ triều văn võ bá quan ai cũng về nhà chỉ riêng y đi đơn độc trước cửa cung cấm. Từ điện Kim Lăng nhìn ra, khung cảnh quả thật tuyệt sắc. Những mái ngói vàng cùng bức tường đỏ tía hiện nhỏ dần nơi xa.

Bỗng từ phía xa một nữ nhân mặc bạch y với mái tóc đen đang đi tới. Dáng người mảnh khảnh cùng đôi mắt trong trẻo đến lạ thường. Y chợt nhận ra đó là Vân Nhiên công chúa, người mà dường như y đã gặp ban nãy.

Chẳng biết đối mặt thế nào sau nhiều năm xa cách, có lẽ y và nàng chẳng thể như xưa được nữa. Sở Tuân quay gót né tránh Vân Nhiên, chợt y nghe tiếng gọi ấy.

" Sở Tuân" giọng nói dịu dạng có phần nghẹn ngào nhung nhớ