Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 41: Hắn vẫn luôn đợi cô.



Một năm trời, 365 ngày đêm nhớ mong. Cuối cùng Tử Nguyệt cũng có được tự do mà cô mong muốn.

Quay về xóm nhỏ, đến tiệm xăm của Lục Trí cô chỉ gặp được a Lê.

"Anh Trí đi học rồi dì."

"Vậy tôi ngồi ở đây đợi được không?" Tưởng Nguyệt mặt dày hỏi.

Thái độ của A Lê không thân thiện giống lúc trước, chắc là giận cô. Chắc anh ta giận vì việc Lục Trí bị thương nặng mà cô không xuất hiện, cô cũng có nỗi khổ, nhưng không tiện nói ra.

"Anh Trí lâu lâu mới tới đây, giờ ảnh bận lắm. Dì về đi, chắc không gặp được đâu."

"Vậy tôi về nhà của a Trí." Tưởng Nguyệt cầm túi xách định đi.

A Lê mới cọc cằn nói: "Anh Trí không ở đó nữa, dì tới đó cũng không gặp đâu."

"Vậy a Trí hiện tại đang ở đâu?"

Cái không cần nói thì nói rất lớn, cái cần nói lại không chịu nói. A Lê giả vờ dọn dẹp không nghe thấy gì.

Tưởng Nguyệt thở dài, cô xuống giọng: "Vậy cậu nói a Trí hiện tại học trường gì?"

"Đại học kinh tế, tôi không biết gì hết dì về đi."

Thông tin như vậy quá đủ rồi, Tưởng Nguyệt nói cảm ơn rồi thong thả rời khỏi.

A Lê nhìn theo bóng lưng của cô, anh không hề muốn nói, tại vì lúc Lục Trí nguy kịch nhất, cô cũng chưa từng xuất hiện quan tâm. Nhưng anh lại sợ nếu anh không nói Tưởng Nguyệt sẽ bỏ cuộc, Lục Trí sẽ không vui vẻ nữa. Từ ngày xuất viện sau đợt ấy, gương mặt của hắn quay về dáng vẻ lạnh nhạt khó gần, hầu như không còn nhìn thấy hắn cười nữa.

*

Trường đại học Kinh Tế có rất nhiều khoa, Lục Trí ở khoa nào cô cũng không biết. Nhưng cô tin mình sẽ tìm được hắn sớm thôi.

Bước vào trường cô dừng lại ở chỗ bảng tin, xem xét một lượt. Vì cô thấy ảnh của Lục Trí được treo trên đó, đầu vào của hắn thi được điểm rất cao, là thủ khoa của năm đó, Tưởng Nguyệt mỉm cười, cũng khá đó chứ.



Nhờ vậy mà cô tìm được hắn nhanh hơn, bước vào phòng học nhìn một lượt, ánh mắt của cô rơi trên người thiếu niên đang nằm gục xuống bàn ngủ.

Tưởng Nguyệt đi tới chỗ trống bên cạnh hắn, kéo ghế ngồi xuống. Hành động này của cô thu hút nhiều sự chú ý của người xung quanh, họ bàn tán cái gì cô nghe không rõ, nhưng cũng không muốn nghe.

Lục Trí ngủ rất say, đôi chân mày hơi nhíu lại. Thấy nắng hắt vào mặt hắn, Tưởng Nguyệt mới dùng tay che cho đỡ chói.

Bị làm phiền hắn nhíu mày, chậm rãi mở mắt. Đôi mắt dần có tiêu cự, hắn nhìn thấy Tưởng Nguyệt ngồi trước mặt hắn, còn đang mỉm cười với hắn.

Lục Trí lại nằm mơ ư? Người phụ nữ đó có để ý gì tới hắn đâu, bản thân hắn không có liêm sỉ cứ phải mơ thấy cô ngày đêm như thế?

"A Trí đi học mà ngủ gục không ngoan đâu." Giọng cô ngọt như đường, nghe qua êm ả dễ chịu.

Khoang đã...

Hắn không nằm mơ?

Tưởng Nguyệt thật sự đang ngồi trước mặt hắn?

Lục Trí bật dậy dụi mắt, sau khi xác định đây là sự thật hắn mới kịp phản ứng, cụ thể hơn là làm mặt lạnh.

Hắn thu dọn đồ đạc vào cặp sách, sau đó bỏ đi ra ngoài một nước. Tưởng Nguyệt chạy theo hắn í ơi: "A Trí anh giận em hả?"

"..."

"A Trí đừng giận mà, em xin lỗi." Cô nũng nịu kéo tay hắn.

Còn hắn thì coi cô như không khí, không có trả lời cũng không ngó ngàng gì tới.

Hai người cùng nhau đi trên đường, hắn không nói chuyện cô cũng im lặng đi bên cạnh, chủ yếu là nhìn ngắm đường xá.

Lục Trí thuê nhà ở chung cư gần trường học. Hắn cắm chìa khoá vào cửa, sau đó mới quay lại chặn đường cô: "Tôi không quen cô, đừng theo tôi nữa."

"A Trí em đã nghỉ việc rồi, bây giờ đang thất nghiệp."

"Không liên quan tới tôi."



Tưởng Nguyệt đẩy đẩy hắn rồi chạy tọt vào trong nhà, hắn bất lực đóng cửa đi vào bên trong. Tưởng Nguyệt ngồi ở sofa nhìn ngắm căn nhà một lượt, mọi thứ ngăn nắp gọn gàng, diện tích căn nhà này nhỏ hơn so với căn nhà cuối xóm một chút.

Hắn không để ý tới cô, đi vào phòng định tắm rửa. Tưởng Nguyệt chạy theo, còn xung phong túm cổ áo hắn đòi cởi đồ.

"Cô làm gì vậy?" Hắn đẩy tay cô ra từ chối đề nghị chăm sóc này.

"Em cởi áo cho anh, a Trí đi học mệt lắm phải không?"

"Không cần..."

Tưởng Nguyệt nhào vào lòng hắn một cách đột ngột, ôm ôm rồi dụi vào lòng hắn. Cô nghẹn ngào nói: "A Trí em rất nhớ anh."

"..." Cô nói dối, hắn sẽ không tin.

"Em luôn muốn tìm anh, nhưng vì tính chất công việc nên trước khi nghỉ phải ở lại tổ chức một năm để bảo đảm không tiết lộ thông tin mật."

"Cô tránh ra, tôi cần đi tắm."

Hắn tỏ vẻ lạnh nhạt đẩy cô ra rồi bước vào phòng tắm, có trời mới biết tâm hắn cực kỳ hỗn loạn.

Lục Trí xả nước lạnh, chủ yếu là thanh tỉnh bản thân mình. Cô về rồi, khi nào lại đi, lần này lại mang theo bí mật kinh thiên động địa gì?

Đã hai lần, cô đến đây đều có mục đích, lần này chắc cũng không ngoại lệ chứ?

Tắm hơn nửa giờ đồng hồ, lúc hắn ra phòng ngủ chỉ còn một mình hắn. Trái tim Lục Trí đập mạnh, cảm giác mất mác bao trùm lấy hắn.

Phải chăng hắn lớn tiếng nên cô bỏ đi rồi, nghĩ nghĩ hắn xông cửa chạy ra ngoài. Nghe tiếng động mạnh Tưởng Nguyệt ở trong bếp đang xào rau quay lại nhìn, thấy hắn cô vẫy vẫy cái sạn trong tay: "A Trí tắm xong rồi hả? Em đang nấu cơm, anh đợi chút là có ngay."

Hắn không đáp lời, nhưng trái tim cơ hồ lại yên tâm ngủ yên.

Hốc mắt của Tưởng Nguyệt đỏ hoe, vì cô quay lưng nên hắn không nhìn thấy. Lúc nãy cô đã đi tham quan một lượt ngôi nhà này, mọi thứ đều có đôi có cặp. Ví dụ như ly uống, chén đũa, gối nằm, dép lê... Mọi thứ đều có đôi có cặp, Lục Trí vẫn luôn đợi cô ư?

Cô không tin hắn thay lòng, hắn sẽ không thích cô gái nào khác nhanh như vậy đâu, cô hiểu mà.