Trạm Dừng Chân Cuối Cùng

Chương 35: Tự lấy đá đập chân mình.



Lục Trí nằm ở trên giường vắt tay lên trán rơi vào suy tư. Hắn không biết mình làm vậy có đúng không nữa, chỉ biết liều một phen.

Thật ra ba năm nay hắn làm việc vặt cho bên cảnh sát, ngày Tưởng Nguyệt bị dẫn đi, Lục Đông bị bắt vào tù Lâm Tiểu Vy đã tìm tới hắn. Cô ta muốn hắn giúp nằm vùng, theo dõi hoạt động của Tiêu Nhất.

Bởi vậy hắn mới làm việc cho Tiêu Nhất, chứ không phải vì tiền như lời hắn nói.

Năm đó hắn đồng ý là bởi vì Tưởng Nguyệt, hắn tin vào lý tưởng của cô, mong muốn triệt phá đường dây ma túy. Hắn muốn liều mình, nếu có thể lập công lớn phá được vụ án buôn ma túy xuyên quốc gia thì có lẽ Tưởng Nguyệt sẽ nhìn về hắn. Cô sẽ quay lại khen hắn giỏi, nói hắn đã thực hiện được mong muốn của cô.

Tưởng Nguyệt sẽ nói với hắn là cô thích hắn, hắn thật giỏi.

Tất cả chỉ là do hắn tưởng tượng ra, nằm vùng mấy năm cũng có giải quyết được như những gì hắn mong muốn đâu. Bây giờ chính hắn cũng không nắm bắt được tình hình thế sự đang diễn ra trước mắt.

Lâm Tiểu Vy chỉ giao nhiệm vụ, bảo hắn giữ chân Tưởng Nguyệt. Cô ta nói nhiệm vụ bảo vệ công chúa và hoàng tử nước LQ lành ít dữ nhiều, nên không muốn Tưởng Nguyệt tham gia.

"Cuộc đời của Tưởng Nguyệt quá mức thăng trầm, cậu cũng muốn cô ấy vùi mình vào nguy hiểm sao?"

Không! Dĩ nhiên là hắn không muốn. Cho nên hắn mới giả vờ bị gãy tay, giả vờ đòi cô ở nhà chăm hắn. Vì Lâm Tiểu Vy nói chỉ cần ít thời gian nữa thôi, mọi thứ sẽ vào quỷ đạo. Việc phá đường dây buôn ma túy cũng sắp thành công rồi, hắn tin tưởng.

Tưởng Nguyệt mở cửa nhà, bên trong phòng khách trống không có người. Cô mới đi lại đẩy cửa phòng, Lục Trí hình như đang ngủ. Thấy vậy cô mới nhẹ tay kéo cửa, không đánh thức hắn.

Máy nghe lén chẳng có tác dụng gì, Lục Trí sau khi cô đi làm ở lì trong phòng chẳng nói năng câu nào. Tưởng Nguyệt thở dài, thôi vậy, cái gì cần đến sẽ đến thôi.

Cô tắm rửa rồi đi vào bếp nấu cơm chiều.

Loay hoay mất một lúc, cơm nước xong xuôi cô mới đi vào phòng gọi hắn dậy. Giục hắn đi tắm, khoảng thời gian đó cô tranh thủ gấp chăn, rồi dọn dẹp phòng ốc.

Tưởng Nguyệt làm việc gọn gàng, nhanh nhẹn, lại rất để ý. Sự chú ý của cô va vào túi thuốc ở dưới gầm bàn, cầm lên mở ra xem. Thuốc này là bác sĩ kê theo đơn để giảm đau cho hắn. Bao bì bên trong mới tinh, không bị sức mẻ phân nào, hắn không có uống thuốc?

...Cạch...

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tưởng Nguyệt nhanh tay cất thuốc về vị trí cũ. Giả vờ gấp chăn, hắn dĩ nhiên không phát hiện ra điều gì.



"Gấp lại làm gì, lát nữa cũng phải bung ra đắp thôi." Hắn tìm chuyện để nói.

"Nhà ở phải ngăn nắp gọn gàng, ngủ dậy phải gấp chăn. Chén ăn xong phải rửa, nhà lâu lâu phải quét dọn, hiểu không?"

Tưởng Nguyệt nói một tràn rồi nhìn qua Lục Trí, hắn cụp mi mắt, nói "biết rồi". Người đàn ông này, có thật sự là biết hay không vậy?

Cả hai cùng nhau ăn cơm, không khí rất im lặng, hình như chẳng ai nói với ai câu nào. Lúc trước Tưởng Nguyệt luôn bắt chuyện với hắn trước, sau này thì không như vậy nữa.

Bất quá, hắn xuống giọng, gắp cho cô miếng thịt vào chén, hắn hỏi: "Xin lỗi, chúng ta hoà nhé?"

Cô ngước mắt lên nhìn hắn, thật ra gần đây do lo nghĩ nhiều việc nên mới không có tâm trạng nói chuyện phiếm. Lục Trí vẫn nghĩ là cô giận hắn, nên mới xin làm hoà.

Tưởng Nguyệt phì cười, thôi vậy vui vẻ một ngày thì hay một ngày đi.

"Ai lại xin làm hoà kiểu như anh?"

"Em muốn anh làm gì, anh cũng làm cho em." Lục Trí nhượng bộ.

"Tối nay anh đủ bảy hiệp có khi em suy nghĩ lại đó."

Cô mờ ám nhìn hắn, máu nóng trên người Lục Trí sôi sục. Lâu rồi không làm, hắn có muốn cũng không dám làm. Hắn sợ cô từ chối, sau đó rồi lạnh lùng dọn ra ngoài. Bây giờ ít ra hắn vẫn được nhìn cô mỗi ngày, chứ cô cứ ở trong cục cảnh sát.

Chỗ đó không phận sự miễn vào, chẳng lẽ ngày nào hắn cũng phải kiếm chuyện lên đồn để gặp cô. Đến lúc đó cô lại nói hắn sống buông thả, không chịu lớn lên thì làm sao?

Lục Trí bây giờ băng bó một cái tay nên hơi bất tiện. Ăn cơm xong hắn lôi kéo cô vào phòng ngay, nói là vận động sau ăn.

Hắn cởi hết quần áo đứng trước mặt cô, cái tay bị bó bột một cục to tướng trông rất buồn cười. Tưởng Nguyệt ngồi trên giường, chống hai tay ra phía sau, thái độ ngả ngớn hỏi hắn: "Thương tích kiểu này, anh được không vậy?"

"Em chịu phối hợp với anh thì ngon lành."

Lục Trí cũng biết nói giỡn rồi, hắn đang vui.

Cả hai lao vào nhau như con thiêu thân, bất chấp hiện thực tàn khốc ngay trước mắt.



Tưởng Nguyệt nằm trên người hắn, cố ý nằm đè lên cái tay bị băng bó của hắn, sau đó cô hỏi: "Có đau không?"

"Không đau, em nhẹ mà, không sao."

Rõ ràng hắn không bị thương, dù cô ốm, nhẹ ký cũng không thể nào nằm lên cánh tay bị gãy được. Biết hắn giả vờ, cô cũng không vạch trần, cô cần biết thế thôi.

Tưởng Nguyệt lại hôn hắn, môi lưỡi hai người quấn quýt không rời. Hắn tham lam mút hết mật ngọt bên trong khoang miệng thơm tho, ướt át, ngay cả nước bọt cũng không để rơi ra giọt nào bên ngoài.

Phía dưới, *** **** đã dựng đứng sừng sững đợi chiến trận. Tưởng Nguyệt đặt nó dưới mông, chà sát lên xuống. Khe huyệt ẩm ướt không ngừng phun mật dịch tưới đầy lên *** **** khiến nó bóng loáng. Lục Trí thở sâu, ma trảo nắn bóp mông cô cực kì thô bạo.

"Bảo bối, cho anh vào đi." Hắn khàn giọng, giống như năn nỉ.

"Cho vào đâu cơ?" Cô cố ý trêu chọc.

Lục Trí tét mông cô đau điếng, vành tai hắn đỏ lên không thể che giấu. Nói gì đi nữa thiếu niên nhỏ tuổi vẫn còn biết mắc cỡ đấy thôi.

"A Trí đánh em đau, em giận không cho đâu nhé."

Hắn nhấc mông định cướp đất xông vào, gậy thịt chỉ vào được một nửa lại bị cô đẩy ra nhét dưới mông mềm mịn, cọ tới cọ lui.

Tưởng Nguyệt vuốt cằm hắn, sau đó cắn một cái rõ đau, cô nói: "Không chơi kiểu ăn cướp thế nhé a Trí."

"Tưởng Nguyệt... Ngoan cho anh đi mà." Hắn xoa hai bầu ngực cô, năn nỉ ỉ ôi, trông mà thấy thương.

"Anh tự mình đến đi."

Được cho phép, hắn hoá cầm thú ngay, lật ngược tình thế biến khách thành chủ ép cô dưới thân hắn. Lục Trí định dùng tay sờ cô mà chợt nhớ ra mình đang giả vờ gãy tay, hắn chửi thề một tiếng, đúng là tự lấy đá đập chân mình.

Biết thế hắn đã băng bó đầu rồi.

Lục Trí dạng chân cô thành chữ M, thịt nộn hồng hào phơi bày ra trước mắt hắn. Lục Trí nuốt nước bọt, yết hầu cuộn lên xuống. Thay vì tiến vào, hắn lại không nhịn được mà rúc đầu vào giữa hai chân cô.