Trái Tim Không Ngủ Yên

Chương 69: ĐỪNG VÁC MẶT VỀ CÁI NHÀ NÀY NỮA



Hạ Vy vội xua tay, hai má cô ửng đỏ vì xấu hổ:

“Không cần đâu.”

Thiên Minh nhoẻn miệng cười:

“Ồ. Vậy là không cần dùng tới thứ này nữa sao?”

Hạ Vy lắc đầu như trống bỏi. Ý của cô là không muốn anh mở món quà của đám Alvin mà người kia cố tình hiểu sai rồi trêu chọc. Thiên Minh rất quan tâm tới Hạ Vy nên nắm rõ “lịch trình” của cô. Tất nhiên nếu có “vấn đề phát sinh” vào những ngày không an toàn, anh đều sử dụng “đồ bảo hộ” vì Thiên Minh biết hiện tại Hạ Vy chưa sẵn sàng làm mẹ.

Hạ Vy lí nhí nói:

“Em còn… còn có quà cho anh.”

Ánh mắt của Thiên Minh sáng lên niềm hạnh phúc, anh kéo Hạ Vy ngồi sát vào mình rồi hỏi:

“Có phải em chính là món quà đó hay không?”

Hạ Vy nổi cả da gà khi nghe mấy lời này. Cô vội giải thích:

“Vì hôm nay em và mọi người có ý trêu chọc anh nên chỉ làm xôi gà, chè trôi nước để mang tới thôi. Em còn chuẩn bị bánh kem ở dưới nhà nữa.”

Thiên Minh nở một nụ cười tươi rói.

“Vậy chờ anh một chút rồi hai đứa mình xuống nhà của em.”

Hạ Vy khẽ gật đầu đồng ý.

Thiên Minh vội vàng chạy đi treo áo khoác mà Hạ Vy tặng vào trong tủ đồ. Anh biết chắc chắn cô đã tốn rất nhiều thời gian để hoàn thành thiết kế đặc biệt này nên càng phải trân trọng nó. Chính Hải Phong đã nói cho anh biết Hạ Vy thường tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi tại công ty để tự tay đính từng viên đá lên áo.



Phòng khách của nhà Hạ Vy hôm nay ngập tràn hoa hồng đỏ. Vì muốn tạo bất ngờ cho Thiên Minh nên cô đã bí mật chọn mua những bông hoa hồng đỏ thắm ở một tiệm hoa gần chung cư này. Không những thế, Hạ Vy còn tự tay làm bánh gato mừng sinh nhật anh.

Cô nói Thiên Minh chờ mình ngoài phòng khách rồi chạy vào trong bếp, lấy ra một chiếc bánh kem nhỏ xinh vừa đủ cho hai người.

Cô khẽ mỉm cười, giải thích:

“Em… cũng mới tập làm nên lớp kem trên bề mặt vẫn chưa được hoàn hảo.”

Thiên Minh bật cười, Hạ Vy quá khắt khe với bản thân rồi. Có lẽ cô đã áp dụng những tiêu chuẩn cực kì cao của mình trong việc thiết kế trang sức vào việc làm bánh nên mới nói lớp kem trên bánh không hoàn hảo.

Thiên Minh nhìn lớp kem mịn màng được điểm xuyết bằng những trái dâu tây căng mọng kia thực sự cảm thấy ngưỡng mộ cô gái này.

“Anh lại thấy nó thực sự hoàn hảo.”

Hạ Vy đặt bánh xuống bàn, lấy tay điểm nhẹ vào trán của Thiên Minh rồi nói:

“Giờ bé Thiên Minh muốn tự ăn bánh hay để chị Vy bón cho nào?”

Thiên Minh nhìn Hạ Vy, thản nhiên đáp:

“Bé muốn uống sữa.”

Hạ Vy “hả” một tiếng rồi ửng đỏ hai má. Cô thừa biết cái kẻ đen tối kia đang nghĩ gì. Cô nhỏ giọng nói:

“Ăn… ăn bánh kem đã.”

Thiên Minh tủm tỉm cười, anh biết những ngày vừa rồi Hạ Vy rất vất vả nên không “quấy rầy” cô. Thực sự tới hôm nay đã làm chạm tới giới hạn rồi. Thiên Minh há miệng, ra hiệu cho Hạ Vy đút bánh kem cho mình.

Hạ Vy bật cười, lập tức làm theo yêu cầu của anh.

Khoé môi Thiên Minh khẽ cong lên khi nghĩ tới một điều ước trước kia của mình đã thành hiện thực.

Hạ Vy tò mò hỏi:

“Vị bánh có ổn không?”

Thiên Minh giật mình nhận ra trên đĩa chỉ còn lại một miếng bánh nhỏ xíu do bản thân anh vừa lặp đi lặp lại quy trình “há - nhai - nuốt - cười híp mắt”. Hạ Vy còn chưa được thử bánh kem do chính mình làm ra.

Anh lấy thìa từ tay Hạ Vy, nhẹ nhàng xúc một chút bánh kem rồi bón cho cô. Chỉ có điều tay chân anh lúc quan trọng lại lóng ngóng khiến cho một chút kem tươi còn dính trên môi của Hạ Vy.

Thiên Minh mỉm cười, bế Hạ Vy ngồi trong lòng mình rồi hôn lên môi cô:

“Bánh ngon không nên lãng phí.”

Hạ Vy vòng tay qua cổ Thiên Minh, đáp trả lại nụ hôn cuồng nhiệt của anh.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Thiên Minh vang lên. Hạ Vy vội vàng đẩy anh ra:

“Anh nghe điện đi. Bố mẹ gọi tới đó.”

Thiên Minh mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh lại váy cho Hạ Vy rồi nhấn nút nghe điện.

“Bố mẹ tới nơi rồi ạ?”

Bố của Thiên Minh vui vẻ đáp:

“Cảm ơn con trai nhé. Tuyệt vời lắm. Đã rất lâu rồi ông bà già này không được đi du lịch cùng nhau.”

Thiên Minh tủm tỉm cười:

“Con phải cảm ơn bố mẹ mới đúng. Thật may là cả hai có thể thu xếp được lịch làm việc.”

Mẹ của Thiên Minh nhìn khung cảnh có phần khác lạ liền hỏi:

“Con tổ chức sinh nhật ở nhà của Hạ Vy sao?”

Thiên Minh khẽ gật đầu xác nhận. Anh đưa điện thoại tới trước mặt Hạ Vy. Cô cảm giác giống như bị “bắt quả tang” nên hai má ửng đỏ. Phải khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh:

“Cháu chào cô chú.”

Mẹ của Thiên Minh cười thành tiếng:

“Giờ này là lúc nào rồi mà còn gọi cô chú. Phải gọi là bố mẹ nhớ chưa.”

Hạ Vy xấu hổ, đáp một tiếng:

“Vâng.”

Mẹ của Thiên Minh mỉm cười rồi nói:

“Hạ Vy này, Hải Phong sắp có vợ rồi mà Thiên Minh chưa có chắc chắn nó tủi thân lắm.”

Nói xong, bà tiếp lời:

“Con nghĩ cách an ủi nó giúp bố mẹ nhé.”

Hạ Vy còn chưa biết nói sao thì Thiên Minh đã chen vào:

“Hạ Vy còn ít tuổi. Con vẫn còn chờ được.”

Mẹ của Thiên Minh tủm tỉm cười:

“Ồ. Vậy cặp nhẫn tròn để ở nhà mình là của bố mẹ hả?”

Thiên Minh vội đưa tay lên ra hiệu cho mẹ anh không nói thêm nữa.

“Con tắt máy đây. Bố mẹ tận hưởng kì nghỉ đi.”

Mẹ của Thiên Minh vẫn không chịu thua, vội nói với theo:

“Con trai, không có dũng khí cầu hôn Hạ Vy thì đừng vác mặt về cái nhà này nữa.”