Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 309



Chương 309

 

Mọi chuyện dường như lại tiếp tục rơi vào bế tắc, Hoäc Anh Tuấn vốn tưởng rằng Hàn Nhạc và Từ Uyển Nhan đều nhận lệnh từ cùng một người, nhưng xem ra đây chỉ là một màn trả thù của Từ Uyển Nhan mà thôi.

 

Còn người thần bí kia làm sao có thể đúng lúc như vậy, biết được thời điểm Từ Uyến Nhan ra tay với Hoắc Cao Lãng mà tính toán ra tay giết người được?

 

Rốt cuộc người này vẫn luôn sống trong bí mật cùng với Từ Uyển Nhan, thế nhưng làm sao cô ta có thể ngu ngốc tới mức không phát hiện ra được chứ, hay là người thần bí này vẫn luôn theo dõi Từ Uyển Nhan, đợi đến lúc nào.

 

Từ Uyển Nhan có hành động gì khác liền muốn dùng việc này vu oan giá họa cho cô ta?

 

Thế nhưng Từ Uyển Nhan chỉ là vai phụ, rốt cuộc là một người như thế nào mới có thể điều tra nhất cử nhất động của cô ta như thế?

 

Hay là…Người này vẫn luôn giám sát tất cả hành động của những người bên cạnh Hoäc.

 

Anh Tuấn mà không hề bị phát hiện?

 

Hoäc Anh Tuấn đầu đau như muốn nứt ra, anh không muốn nghĩ nữa, liền lái xe tới chỗ của Hoắc Cao Lãng, viện điều dưỡng tâm lý.

 

Kẻ phạm tội đã bị bắt, anh cũng hy vọng em trai của mình sẽ khỏe lại Hoắc Anh Tuấn tới đúng lúc thời gian kiểm tra sức khỏe hàng tháng của Hoắc Cao Lãng, lúc anh vừa tới phòng bệnh thì thấy Hoắc Cao.

 

Lãng đang cảm ơn bác sĩ kiểm tra sức khỏe ở trung tâm.

 

Hoäc Anh Tuấn nghe thấy tiếng thì bước tới, đúng lúc Hoắc Cao Lãng vừa làm điện tâm đồ xong.

 

Cách một lớp rèm mỏng. Hoắc Anh Tuấn đứng ở hành lang nhìn thấy Cao Lãng đang để trần nửa thân trên, nằm nhằm mắt ở trên giường mà không hề nhúc nhích chút nào, còn bác sĩ đang dán từng miếng lên ngực cho cậu ấy.

 

Ánh sáng của đèn vừa chiếu xuống, gương mặt yên lặng mà tái nhợt của Hoắc Cao Lãng gần như trong suốt, ánh mắt của Hoäc Anh Tuấn nhìn đến thân thể gầy đến trơ xương của nó, ở chỗ xương sườn vẫn còn vài vết sẹo xấu xí do tai nạn giao thông năm đó lưu lại Trong giây phút đó, trái tim của Hoäc Anh Tuấn dường như cảm thấy vô cùng đau đớn.

 

Em trai của anh từng mang nụ cười vô cùng sáng lạn, nó từng thích thế giới này đến mức lúc nào cũng chạy nhảy khắp nơi, mỗi mùa hè đều chạy tới cánh đồng rộng lớn để tấm nắng.

 

Cậu thiếu niên trong sáng mà ấm áp ấy cùng với người suy nhược trước mắt này quả thực như hai người đến từ hai thế giới khác nhau vậy.

 

Hoäc Anh Tuấn chớp chớp đôi mắt chua xót, anh lại càng hận bản thân mình nhiều hơn.

 

Không thể tin được bản thân anh lại tin tưởng Từ Uyến Nhan đến như vậy, thậm chí còn để cô ta ở bên cạnh Cao Lãng…

 

Sau khi hoàn thành kiểm tra, Hoäc Cao Lãng mở mắt ra, sau đó cậu ấy chậm rãi bước xuống giường, Tạ Đình Phong đỡ cậu ấy xuống, sau đó ghé vào lỗ tai cậu ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Anh trai cậu đến rồi kìa”

 

Hoäc Anh Tuấn khẽ chớp mắt một cái, sau đó nhanh chóng mặc bộ đồ bệnh nhân vào, quay đầu nhìn về mà Hoắc Anh Tuấn vừa tới: “Anh, sao anh lại tới đây?”

 

Hoäc Anh Tuấn mỉm cười, giơ tay giúp cậu ấy cài cúc áo, ánh mắt lướt qua lỗ kim màu tím xanh trên mu bàn tay.

 

“Anh nhớ em, sao nào, chẳng lẽ em không chào đón anh trai của em sao?” Hoäc Anh Tuấn cố ra vẻ thoải mái, khẽ búng nhẹ lên trán của cậu ấy.

 

“Đương nhiên là không rồi! Gần đây anh bận rộn như vậy, thế nhưng vẫn luôn hay tới đây. Anh, em thật sự không có vấn đề gì lớn đâu, anh thật sự không cần không yên tâm như vậy, cứ để bác sĩ tới chăm sóc cho em là được”