Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 302



Chương 302

Vẻ mặt đội trưởng Lâm co lại: “Làm sao cô biết chuyện này? Theo thông tin, vợ của Hoäc: Anh Tuấn sáu năm trước là một người phụ nữ tên Đường Hoa Nguyệt. Cô ấy đã chết sáu năm trước, mà Đường Hàn Khiết chính là anh trai của cô ấy. Nhưng vừa nấy cô nói sáu năm trước cô và Hoäc Anh Tuấn đang ở bên nhau…mối quan hệ giữa cô và Đường Hoa Nguyệt là gì? “

 

Ánh mắt Đường Hàn Khiết dừng lại ở nơi nào đó trên không trung trước mặt, trên gương mặt dường như không có cảm xúc, nhưng trong lòng sớm đã trào dâng cuồn cuộn “Tôi là ai không quan trọng… năm đó Đường Hoa Nguyệt thực sự đã chết rồi. Và tôi là người duy nhất có thể lật lại bản án cho.

 

Đường Hàn Khiết. Những năm này, tôi cùng Đường Hàn Khiết vẫn luôn chờ đợi cái ngày này, chờ đợi hung thủ thực sự lộ diện, đợi ngày trả lại công lý cho chúng tôi.

 

Đội trưởng Lâm gật đầu: “Đúng vậy, lời khai của Từ Uyển Nhan đã nói rõ ràng. Năm đó vụ án cưỡng gian của Đường Hàn Khiết đúng là do cô ta tự biên tự diễn. Nếu cô nhận được sự ủy thác của Đường Hàn Khiết hoặc người nhà của anh ta, có thế bắt tay vào chuẩn bị đơn phúc thẩm lên tòa án”

 

Bất kỳ thông tin nào cục cảnh sát cũng có thể điều tra ra được, ngọn nguồn sâu xa giữa Từ Uyển Nhan và hai nhà Hoắc, Đường, cảnh sát đương nhiên biết Đường Hàn Khiết đến nay vẫn đang mất tích.

 

Đội trưởng Lâm gật đầu an ủi Đường Hoa Nguyệt, mặt dù không biết thân phận thực sự của người phụ nữ này là gì, nhưng mà những năm qua mang trên lưng những gánh nặng này, chắc hẳn đã rất khó khăn.

 

“Cô yên tâm, sự thật đã rõ ràng, chứng cứ cũng đầy đủ, sửa án sai Đường Hàn Khiết vô tội và khôi phục sự trong sạch cho anh ta, sẽ không thành vấn đề…Nếu như anh ta vẫn còn sống, sau này muốn trở về Hà Nội khôi phục thân phận của mình, cũng không phải là chuyện khó”

 

Đường Hoa Nguyệt nhìn đội trưởng Lâm đầy cảm kích, cô đương nhiên nghe hiểu ám chỉ trong lời nói của đội trưởng Lâm, trong lòng tính toán phải giúp anh trai khôi phục thân phận càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể chính thức đoàn tụ với cha mình.

 

Nói lời cảm ơn với đội trưởng Lâm, trong lòng Đường Hàn Khiết cảm thấy thoải mái hơn một chút, bước ra khỏi phòng làm việc.

 

Thân hình cao lớn của Hoäc Anh Tuấn ngồi trên chiếc ghế sắt lạnh lẽo ngoài cửa, khoanh tay, mu bàn tay nổi đây gân xanh, c: đầu rủ xuống trước ngực, không ai có thể nhìn rõ ánh mắt của anh, cứ thế biến mình thành một ngọn núi lặng lẽ trước cơn bão.

 

Đường Hoa Nguyệt có thể hiểu được cảm xúc của anh lúc này, vì vậy liền đi đến trước mặt anh, chạm vào vai anh, nhưng dường như lúc này Hoäc Anh Tuấn mới phát hiện ra động tĩnh bên cạnh mình, cả người anh run lên bần bật.

 

Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, không nhìn Đường Hoa Nguyệt, ngược lại tâm mắt lại hướng về nữ cảnh sát phía trước đang chuẩn bị tiên hai người rời đi.

 

Nữ cảnh sát bị ánh mắt tuyệt vọng và dữ tợn của Hoäc Anh Tuấn làm cho giật mình, Hoắc Anh Tuấn vẫn cố gắng bình tĩnh nói với đội trưởng Lâm: “Tôi muốn gặp cô ta, tôi muốn nhìn thấy tên hung thủ Từ Uyển Nhan.”

 

Nữ cảnh sát và đội trưởng Lâm nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy rõ ràng sự khó xử trong ánh mắt của đối phương, cảm xúc của Hoäc Anh Tuấn đang không ổn định, đương nhiên không thế để anh gặp mặt nghỉ phạm ngay bây giờ được, nếu không hậu họa khôn lường.

 

Nữ cảnh sát nuốt nước miếng, dè dặt nói: “Thật xin lỗi anh Hoắc, cục cảnh sát có quy định, anh coi như là người nhà của nạn nhân cho nên bây giờ không thể gặp trực tiếp nghi phạm được…bãng không anh có thể về trước đợi, đợi khi thủ tục hoàn tất lại đệ đơn xin gặp mặt cũng chưa mi Hoắc Anh Tuấn từ trên ghế đứng lên, thân hình cao lớn của anh lập tức khiến nữ cảnh sát cảm thấy một áp lực cực kỳ mạnh mẽ, mạch máu hai bên cổ thậm chí từ từ nối lên, dường như lý trí của anh sắp bị sự điên cuồng đánh bại.

 

Đội trưởng Lâm thấy vậy, vội vàng tiến lên hai bước, lặng lẽ tách Hoäc Anh Tuấn ra khỏi nữ đồng nghiệp, anh ấy đã nhìn thấy quá nhiều người nhà của nạn nhân bị mất kiểm soát cảm xúc, loại người có sức chiến đấu giống như Hoắc Anh Tuấn một khi đã lên cơn, nói không chừng sẽ làm tổn thương người khác.