Tổng Tài Ngược Thê: Yêu Không Lối Thoát (Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ)

Chương 239: Thiên đàng có đường mà anh ta không đi



hư ký cong môi, nói: “Xin lỗi anh Lục, gian đó là phòng làm việc của tổng thanh tra game cao cấp A, là giám đốc Hoắc đặc biệt yêu cầu phải đặt nó ngay bên cạnh phòng làm việc của mình.”

Lục Xuyên Mạn chợt dừng bước: “Ồ, vậy sao?”

Anh ta nở nụ cười giả tạo. Là A sao? Đây không phải là một trong những người bạn trai tin đồn của Đường Hoa Nguyệt ư? Hoắc.

Anh Tuấn thật sự giữ người đó ở bên cạnh mình sao? Điều này thật sự là quá thú vị rồi Lộ Tuấn ở GS vốn dĩ ban đầu không suôn sẻ, nếu Hoắc Anh Tuấn giao cho anh ta việc gì thì anh ta sẽ nỗ lực hết sức để hoàn thành, sau đó sẽ lần lượt báo cáo lại cho sư phụ của anh ta.

Gần đây game Linh Ngộ vừa được tung lên mạng liền hạ bệ Lục Hòa, hơn nữa công ty đang trêи đà phát triển thịnh vượng… Lộ Tuấn vô công rỗi nghề, tự nhiên cũng muốn tranh thủ năm chắc mọi cơ hội để trục lợi.

Lúc Lục Xuyên Mạn đẩy cửa văn phòng làm việc, anh ta đang tán dóc mấy chuyện nhạt nhếo với sư phụ, nghe thấy tiếng mở cửa bước vào liền bật dậy khỏi ghế, anh ta còn tưởng là Hoắc Anh Tuấn đến sớm. Nguy hiểm quá, suýt tí nữa thì bị phát hiện rồi!

Lộ Tuấn hoài nghi nhìn người đàn ông trước mặt có vẻ như không phải là người tốt, nhẹ nhàng không chút tiếng động dùng tay che lại giao diện cuộc trò chuyện vẫn chưa kịp đóng “Xin hỏi anh là…”

Lục Xuyên Mạn cười cười: “Tôi họ Lục, là phó giám đốc mới đến của các anh”

Lộ Tuấn vừa nghe đến họ Lục của hắn, thì ngay lập tức biết ngay người đàn ông này là ai. Da mặt của hắn ta quả thật rất dày mà!

Trước đây hẳn làm ra biết bao nhiêu chuyện bậy bạ, thế mà bây giờ vẫn còn có thể chen chân được vào GS làm phó giám đốc.

Tuy Lộ Tuấn trong lòng rất xem thường, nhưng ngoài mặt vẫn muốn xã giao cho có lệ với đối phương, suy cho cùng anh biết người đàn ông trước mặt cũng là kẻ thù của sư phụ.

*Ôi chao, xin chào phó giám đốc Lục.

Ngài đến chỗ tôi là có chuyện gì sao?”

Lộ Tuấn là một kẻ lắm mồm, có thể trò chuyện với người khác ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ, ghét nhất là những cuộc tán gấu qua bàn phím lạnh lùng, lúc trước đã từng nài nỉ Đại Bảo rất lâu, nhưng Đại Bảo bị anh ta làm phiền đến không thể nào khước từ, lại vừa không muốn tiết lộ thân phận thật sự của bản thân, nên đã tự tạo ra một chiết: tai nghe bluetooth có thể biến đổi giọng nói, thỉnh thoảng có thể dùng nó để nói chuyện phiếm với tên đệ tử đáng lo ngại này.

Khi nói đến chuyện công việc thì Đại Bảo lắng nghe rất cẩn thận, nếu như đều là mấy chuyện nhảm nhí, cậu bé sẽ đặt điện thoại sang một bên, dù sao ngay cả với không khí thì Lộ Tuấn cũng có thể trò chuyện sôi nổi mà.

Lúc này cậu bé đang cùng với Nhị Bảo tham gia một lớp học thủ công tại trường mẫu giáo, hai tên nhóc đang gấp máy bay và xe tăng. Trước đó Đại Bảo đã đưa một chiếc tai nghe cho em trai, yêu cầu em trai cùng mình nghe “hài độc thoại” của Lộ Tuấn, còn gắng gượng pha trò nữa MÌ vào lúc này, hai tên nhóc đồng thời nghe thấy tiếng của Lục Xuyên Mạn phát ra từ trong tai nghe, quay lại nhìn nhau, Đại Bảo và Nhị Bảo nhao nhao đặt tờ giấy màu trong tay xuống.

Lục Xuyên Mạn nhìn quanh văn phòng làm việc của Lộ Tuấn, gương mặt lộ rõ sự cực kỳ hài lòng về nơi này, ngồi bên cạnh tên hacker thần bí này còn tốt hơn nhiều so với việc ngày ngày phải nhìn thấy khuôn mặt như xác sống của Hoắc Anh Tuấn, không đúng sao?

Anh ta vừa cười vừa nói thấy chỗ này của anh cũng còn trống trải lắm, chỉ bằng tôi chuyển đến đây ngồi làm việc cùng anh. Anh A chắc sẽ không từ chối tôi đâu nhỉ?”

Nghe thấy câu nói đó từ trong tai nghe, Đại Bảo hơi sững người một lát, chẳng thể ngờ tên đồ đệ của mình có thể va chạm với ông chú kỳ lạ này. Ngược lại, Nhị Bảo lại khẽ nhép miệng tham mưu cho Đại Bảo: “Chuyện này có lợi cho chúng ta.”

Đại Bảo liếc nhìn em trai, sau đó gật đầu và gõ mấy cái vào màn hình điện thoại Lộ Tuấn còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời vị khách không mời mà đến này, thì điện thoại trong túi quần rung lên một tiếng, anh †a mở ra xem thì phát hiện sư phụ đã nghe được cuộc trò chuyện từ nấy đến giờ giữa anh ta và Lục Xuyên Mạn, hơn nữa sư phụ còn nhắn cho anh ta rằng: “Đồng ý với anh ta”

Đối mặt với sư phụ, Lộ Tuấn luôn nhất nhất vâng lời, trước nay không hề dám hỏi nhiều, nên anh ta đành đè nén ý định muốn từ chối Lục Xuyên Mạn ở trong lòng, rồi nở nụ cười với Lục Xuyên Mạn nói rằng: “Sao giám đốc Lục lại nói ra những lời này, sao tôi lại không hoan nghênh anh chứ? Nhưng mà gian phòng làm việc của tôi là do giám đốc Hoäc đặc biệt sắp xếp cho. Nếu ngài muốn chuyển vào đây, e là phải nói trước với giám đốc Hoäc một tiếng: Chỉ trong vòng vài phút, Hoäc Anh Tuấn đi phía sau La Cơ Vị Y ra khỏi thang máy.

Toàn bộ nhân viên của văn phòng chủ tịch đều đang rất khó chịu với sự xuất hiện của Lục Xuyên Mạn, bây giờ nhìn thấy chủ ị từng người từng người đều cực kỳ phấn khởi, như thể người chủ gia đình tới rồi thì bọn họ cũng có thể thấy tự tin hơn.

Vì vậy lúc Hoäc Anh Tuấn bước vào thì tầng thượng của GS bắt đầu vang lên cách quãng không ngừng những tiếng chào hỏi hừng hừng khí thế từ những nhân viên.

“Giám đốc Hoäc, ngài tới rồi!”

“Chào buổi sáng giám đốc Hoắc!”

“Giám đốc Hoäc, hôm nay sắc mặt của ngài rất tốt!”

Lục Xuyên Mạn đương nhiên cũng nghe thấy, biết được Hoắc Anh Tuấn đã tới, liền vênh váo cùng bọn đàn em của mình đi ra, đối diện với Hoắc Anh Tuấn rồi lớn tiếng chào hỏi: “Giám đốc Hoäc, tôi đã đợi rất lâu rồi đấy”

Ánh mắt lạnh như băng của Hoäc Anh Tuấn nhìn chăm chằm vào lệnh chuyển giao trụ sở trong tay anh ta, trong lòng biết rõ lần trước tại cuộc họp hội đồng quản trị anh đã phẩy tay áo giận dữ bỏ đi, khiến cho Hoäc Thành Viễn mất hết thể diện, đương nhiên Hoắc Thành Viễn không thể bỏ qua cho anh.

Anh nói Lục Xuyên Mạn không được phép can thiệp vào GS, Hoắc Thành Viễn càng muốn bổ nhiệm Lục Xuyên Mạn… Hà, xong rồi. . Truyện Ngôn Tình

GS là công ty do một tay anh gầy dựng nên, trước đây ngoại trừ Từ Uyển Nhan, còn lại toàn bộ nhân viên có thể nói là đều do.

Hoắc Anh Tuấn tự mình tuyển dụng.

Ở nơi này, Lục Xuyên Mạn tuyệt đối không thể yêu cầu bất thứ cái gì. Hoäc Anh Tuấn vẫn còn có chút tự tin này.

Anh rút tầm mắt ra khỏi tờ giấy mỏng trêи tay Lục Xuyên Mạn, thản nhiên đi ngang qua anh ta, tiếp tục bàn bạc chuyện công việc với ba, bốn nhân viên cấp dưới, để Lục.

Xuyên Mạn đứng chết trân tại chỗ như người vô hình.

Vỏ bọc lịch sự trêи người Lục Xuyên Mạn dần dần tan biến, anh ta nghiến răng nghiến lợi, bàn tay dọc bên thân nắm chặt rồi lại buông lỏng, cuối cùng cũng vẫn là hít một hơi thật sâu, rồi đi vào bên trong văn phòng chủ tịch Sắc mặt anh ta cứng đờ ngay khi vừa bước vào cửa, mở miệng nói: “Tôi thấy bộ dạng này của anh, có vẻ là sẽ không bố trí văn phòng làm việc riêng cho tôi đâu nhỉ?

Không thành vấn đề, tôi có thể ngồi chung văn phòng với cậu em sát vách của anh, anh +a cũng không ý kiến gì. Chắc hẳn giám đốc.

Hoäc cũng sẽ không có ý kiến gì đâu nhỉ?”

Cậu em sát vách? Hoäc Anh Tuấn đang đọc hồ sơ, nghe đến đấy thì ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía ngoài cửa phòng mình.

Lục Xuyên Mạn thật sự muốn đến ở kế bên gián điệp nhí sao? Hoäc Anh Tuấn không nhịn được bèn nở nụ cười cợt nhả, cảm giác buồn nôn ban nấy cũng thấy giảm đi nhiều Tên gián điệp nhí này đã có “công lao to lớn” với Hoäc Anh Tuấn, vì có khả năng đánh cắp thông tin của GS mà thần không biết quỷ không hay. Hoắc Anh Tuấn để anh ta ở bên cạnh mình là để theo dõi anh ta, nhưng mà Lục Xuyên Mạn lại muốn bám đuôi theo anh †a và cùng anh ta kề cận đêm ngày… Thật là có cặp mắt tỉnh tường, chọn chỗ nào không chọn, lại nhất định phải ngồi bên cạnh người của Đường Hoa Nguyệt.

Thiên đàng có đường anh ta không đi, địa ngục không lối anh ta lại nhất quyết đi cho bằng được.

Thế thì, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, ác giả ác báo thôi mà.

Khóe miệng Hoäc Anh Tuấn nhếch lên: “Phó giám đốc Lục đã vừa ý, thì đương nhiên tôi không thể nói không được rồi. Chúc hai người chung sống vui vẻ!”

- ---------------------------