Tổng Tài Ngoài Giá Thú Sủng Vợ Tận Trời

Chương 101: Chương 101





Điệu bộ này, dáng vẻ này đúng là khiến cho Tống Vu Quân trở tay không kịp, anh có hơi đỏ mặt một chút, sau đó vội vàng quay sang chỗ khác để tránh né ánh mắt có độ sát thương cực kì cao của Hàn Nhi, lúng túng nói.

“Em đúng là đồ ngốc! Bây giờ có muốn tôi đưa em đi rút tiền cho ông ấy hay không thì bảo?”
Sự ngượng ngùng này khiến cho tông giọng của Tống Vu Quân có phần hơi gắt gỏng một chút so với ban nãy, làm cho Hàn Nhi tưởng lâm rằng mình lại chọc giận Tống Vu Quân nên càng cúi đầu thấp hơn, giọng nói có chút uất ức.

“Sao cậu lại hung dữ với em? Em có làm gì sai đâu chứ?”
Từ trước tới nay chỉ có một mình Hàn Nhi dám lên tiếng trách móc Tống Vu Quân như thể này đây.

Dường như cô cũng hiểu được bản thân có chút ít vị trí nhỏ nhoi trong lòng Tống Vu Quân nên mới dám được nước mà lấn tới như thể này.

Điều này cũng khiển cho Tống Vu Quân có chút bất ngờ, nhưng anh lại không thấy chán ghét chút nào mà ngược lại còn thấy thích thú với Hàn Nhi.

“Trước giờ chưa có ai dám lên tiếng bắt bẻ tôi như em đâu, em có lá gan lớn lắm đấy”
Nghe thế Hàn Nhi giật mình một chút rồi ngượng ngùng gãi đầu cười trừ, cô có thể cảm thấy bản thân mình đang được voi đòi tiền, bây giờ còn dám lên tiếng đòi cậu chủ dỗ dành thì đúng thật là to gan.


Hàn Nhi mau chóng đổi chủ đề để lấp liếm sự xấu hổ vừa rồi, ánh mắt cũng đảo sang chỗ khác không dám nhìn Tống Vu Quân.

Cô nói.

“Em xin lỗi! Em không nên nói như thế.

Nếu cậu chủ không bận thì có thể đưa em ra ngoài được không ạ?”
Trong đầu Tống Vu Quân bỗng nhiên nảy ra một ý đồ muốn chọc ghẹo Hàn Nhi một chút, bản thân anh giả vờ như mình để bụng câu nói vừa rồi của Hàn Nhi, sau đó quay người đi về phía bàn làm việc rồi nói.

“Có vẻ như tôi đổi ý rồi, cho em vay một khoản tiền lớn như vậy mà không có gì để thế chấp chẳng phải tôi sẽ chịu thiệt thòi hay sao?”
Tuy câu nói của Tống Vu Quân chỉ mang tính trêu ghẹo Hàn Nhi một chút nhưng qua tai của cô gái này lại trở thành lời từ chối thẳng thừng.

Cô chỉ là một người giúp việc hèn mọn, chẳng có đồ gì quý giá để thế chấp cho Tống Vu Quân, mà nếu có thì cũng chẳng có giá trị đối với anh.


Càng nghĩ Hàn Nhi càng rơi vào bế tắc, cô không còn tâm trí ở lại đùa giỡn với Tống Vu Quân nữa mà trực tiếp bê khay đồ ăn ra ngoài.

Cô nói.

“Nếu vậy thì thôi ạ, em cảm ơn cậu chủ.

Số tiền năm vạn tệ đó em sẽ suy nghĩ cách khác để có được”
Hàn Nhi mang tâm trạng đầy lo âu rối bời lững thững bước ra khỏi phòng của Tống Vu Quân khiến cho anh chàng có chút bất ngờ, tại sao Hàn Nhi lại không năn nỉ Tống Vu Quân? Chỉ cần cô nói anh sẽ đem cho ngay lập tức.

Tống Vu Quân đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ là một câu nói đùa mà cô gái ngốc này cũng tưởng thật à? Ai chà chà! Coi bộ người ta không cân sự giúp đỡ của anh rồi kia kìa.

Chuyện Hàn Nhi rời đi không nằm trong kế hoạch của Tống Vu Quân, cơ mà anh biết chắc ở đây làm gì có người nào sẵn sàng năm vạn tệ để cho Hàn Nhi mượn? Vả lại cũng không phải là người thân thiết, số tiền đó không dễ gì có được đâu, cuối cùng Hàn Nhi cũng sẽ quay lại năn nỉ Tống Vu Quân mà thôi, lúc đó anh sẽ ra tay trượng nghĩa giải quyết cho cô.

Nghĩ tới đây tâm trạng của Tống Vu Quân bất giác vui vẻ trở lại, anh tiếp tục vùi mình vào đống văn kiện vừa được Hàn Nhi dọn dẹp ngăn nắp trên bàn, thỉnh thoảng còn huýt sáo vài cái.

Âm thanh vui tươi như thế chưa bao giờ được xuất hiện trong căn phòng u ám này.

.