Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 7: Anh muốn tôi làm gì cũng được



Lưu Hạo Thần chạy đến đồn cảnh sát là vào lúc 10h sáng.

Sáng nay vừa thức dậy, phát hiện điện thoại có đến hơn 10 cuộc gọi nhỡ của Từ Lôi, còn có cả tin nhắn.

"Bọn anh đang ở đồn cảnh sát. Đến mau!"

Cậu với hội Từ Lôi không xa lạ gì đồn cảnh sát, nếu không muốn nói cũng là chỗ thân quen. Đối với mấy hành vi bạo lực của Lưu Hạo Thần, họ vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua, người bị cậu hành hung chạy tới báo án cũng chỉ có thể nuốt hận chạy về. Thế nên nghe Từ Lôi nói bị bắt tạm giam trong đồn, Lưu Hạo Thần không khỏi lo lắng, vội vàng chạy tới.

Tới nơi, Lưu Hạo Thần tìm gặp Chu Hồng - đội trưởng đội cảnh sát trật tự đang ngồi ăn bánh bao nhân thịt.

- Anh Hồng, bọn Từ Lôi đâu? Sao lại bị bắt?

Chu Hồng phủi phủi vụn bánh rơi trên chiếc bụng quá khổ, ôn tồn nói:

- Yên tâm, bọn họ ngủ một đêm ở đây thôi, được cơm bưng nước rót, thuốc lá hầu tận răng.

Thấy Lưu Hạo Thần nhẹ nhõm thở ra một hơi, Chu Hồng lại trầm mặt:

- Mọi lần các cậu gây chuyện, anh đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho. Nhưng lần này các cậu đụng ai không đụng, lại đi gây sự với ngài chủ tịch thành phố.

- Cái... cái gì?

Lưu Hạo Thần kinh hoảng, không phải cậu nhờ Từ Lôi đi dạy dỗ Dương Vũ Hàn sao? Sao lại có ngài chủ tịch ở đây? Dương Vũ Hàn cũng chỉ là một người bình thường thôi mà, lần trước cậu đánh bạn anh ta đến cha mẹ nhìn không ra mà vẫn bình an vô sự đấy thôi.

Thấy Lưu Hạo Thần hoang mang, Chu Hồng tốt bụng tường trình lại sự việc. Từ Lôi thực ra không dạy dỗ nhầm người. Tối hôm qua vừa nhận được tin nhắn của Lưu Hạo Thần, hắn liền dắt theo mấy anh em tới Mỹ Vị Lâu tính sổ với Dương Vũ Hàn. Đợi anh ta dùng xong bữa, lấy xe đưa khách hàng trở về, đến đoạn đường vắng, Từ Lôi cho xe áp sát, ép xe của Dương Vũ Hàn dừng lại, cả bọn mang theo hàng nguội xông ra, một bộ hung thần ác sát, đòi người trong xe xuống nói chuyện. Nhưng Từ Lôi hôm nay ra cửa bước nhầm chân. Vị khách trên xe của Dương Vũ Hàn ấy vậy mà lại là ngài chủ tịch thành phố, Dương Vũ Hàn mới tới nhậm chức, việc quan trọng đầu tiên chính là móc nối với giới cầm quyền để bôi trơn thuận lợi cho công việc sau này. Vậy là chưa đầy năm phút, đội cảnh sát trang bị tận răng xuất hiện, tóm gọn cả bọn tống vào tạm giam.



Chu Hồng vo tròn túi bánh bao ném vào sọt rác, xoa xoa miệng:

- Việc này kinh động cấp trên, anh không giúp các chú được.

- Vậy có cách nào không?

- Ai buộc thì người ấy gỡ.

Chu Hồng ném lại một câu đầy thâm ý rồi khệnh khạng bước đi. Lưu Hạo Thần lặng người, hàng lông mày nhíu chặt, là cậu liên lụy tới các anh em, chuyện của cậu, cậu phải tự giải quyết. Nghĩ thế, Lưu Hạo Thần liền nhấc máy gọi cho Dương Vũ Hàn.

Mấy tiếng tút dài vang lên, Dương Vũ Hàn nghe máy, giọng vẫn bình đạm thản nhiên, còn mang theo ý cười, anh biết cậu gọi tới có chuyện gì. Lưu Hạo Thần hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình, cố gắng khiến cho giọng mình ôn hòa nhất có thể:

"Tối qua, mấy người bị bắt vì gây sự với anh là do tôi gọi tới. Giờ tôi không bảo lãnh cho họ ra được. Anh có thể giúp tôi được không?"

"À, hóa ra là anh em của cậu, phong cách đúng là giống nhau. Nhưng mà... đây cũng không phải chuyện tôi có thể quyết định được. Nó liên quan đến ngài Chủ tịch."

"Chẳng phải cả hai người đều bình an vô sự còn gì? Anh cũng là chỗ quen biết với ngài ấy, có thể nói giúp tôi vài câu."

Nghe người bên kia bắt đầu mất kiên nhẫn, Dương Vũ Hàn khẽ cười, cây bút trên tay không ngừng xoay tròn.

"Tôi sẽ giúp cậu thuê một luật sư giỏi. Dùng vũ khí tấn công cán bộ cấp cao có thể khép vào tội khủng bố, nếu may mắn chỉ phải đi tù 10 năm thôi. Còn không may, thì cũng chung thân hoặc tử hình."

Lưu Hạo Thần mù tịt về Luật, chỉ nghe Dương Vũ Hàn nói tới "tử hình" liền lạnh cả gáy. Lôi ca và các anh em mà bị làm sao, cậu không chỉ ân hận cả đời, mà còn không biết đối mặt với người thân, gia đình họ thế nào nữa. Lưu Hạo Thần nghiến răng:

"Anh muốn gì?"

"Muốn gì?" - Dương Vũ Hàn giả vờ không hiểu



"Lỗi do tôi, không liên quan gì đến bọn họ. Anh muốn tôi làm gì tôi cũng chấp nhận."

"Muốn cậu làm gì cũng được sao?"

Dương Vũ Hàn cảm thấy thú vị, lật giở kế hoạch truyền thông của một nhãn hàng trên bàn, khóe môi kéo lên.

"Cậu giúp tôi đóng một cái TVC, tôi sẽ đưa bạn bè của cậu ra"

"Cái này không phải do tôi quyết định. Bản quyền hình ảnh thuộc về phía công ty chủ quản."

"Không cần lo, cậu chỉ cần đồng ý, bên tôi sẽ làm việc với bên đó."

" Vậy được."

Giao dịch rất nhanh được thiết lập, Lưu Hạo Thần cảm thấy cả người nhẹ nhõm, ít ra Dương Vũ Hàn không đòi hỏi gì quá đáng, đóng một cái TVC nho nhỏ chẳng khiến cậu bận tâm.

Ba mươi phút sau, nhóm Từ Lôi được thả, ngoại trừ việc một đêm nằm tạm giam ngủ không được thoải mái ra thì không có vấn đề gì đáng ngại, trong sở cảnh sát toàn người quen, cả bọn được đối xử rất tốt.

- Xin lỗi đã khiến anh liên lụy - Lưu Hạo Thần áy náy nói.

- Không sao - Từ Lôi đưa bàn tay to lớn xoa đầu đứa em trai - Bọn anh cũng không chịu ấm ức gì. Nhưng mà người kia không đơn giản. Chịu thiệt một chút cũng được, đừng tìm người ta gây sự nữa. - Từ Lôi thật lòng thật dạ khuyên bảo.

Lưu Hạo Thần khẽ gật đầu. Sau chuyện này, cậu biết mình không đấu lại Dương Vũ Hàn, cũng không muốn ương bướng ngang ngạnh đi tìm anh ta để tự rước nhục vào người. Coi như cậu xui xẻo bị chó cắn một miếng đi. Nhưng cậu vẫn còn nợ anh ta một cái TVC, mối duyên nợ này vẫn chưa thể cắt đứt được.

Dương Vũ Hàn thực ra cũng không muốn làm khó Lưu Hạo Thần. TVC kia là của một thương hiệu nước tăng lực, gương mặt đại diện đương nhiên đã chỉ định, là một nam diễn viên nổi tiếng đang rất được yêu thích. Nhưng trong kịch bản, nam minh tinh đó sẽ phải diễn vai một tay đua motor, mà cậu ta thì không hề biết lái motor, vậy nên cần có người đóng thế. Bình thường có thể tìm bừa một tay đua nào đó có vóc dáng đẹp là được, nhưng Dương Vũ Hàn lại đột nhiên nhớ tới Lưu Hạo Thần, lần trước khi hứng thú tìm kiếm thông tin về cậu, anh phát hiện ra cậu là một tay đua chuyên nghiệp, vừa hay thích hợp với TVC này, tiếc rằng chỉ là diễn viên đóng thế, thật lãng phí khuôn mặt trời cho đó. Dương Vũ Hàn chợt mỉm cười, viết vài dòng note vào kịch bản, đưa cho thư ký.