Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 33: Kẻ phá đám bị lạnh nhạt



Dương Vũ Hàn vốn là thanh niên 5 tốt, là phần tử trí thức cao cấp, anh biết rằng không nên xả rác bừa bãi để người ta đánh giá khách du lịch vô ý thức, vậy nên anh lội bì bõm đi nhặt mảnh quần rách của Lưu Hạo Thần về.

Trong lúc đó, vì không muốn ở gần tên Hàn vô sỉ kia một phút nào nữa, Lưu Hạo Thần lồm cồm trèo lên bờ. Thế nhưng nhảy xuống thì dễ, trèo lên lại khó, mấy phiến đá trơn trượt khiến cậu chật vật hết sức. Thấy vậy, Hạ Thiên Tường rất tốt bụng chạy lại cầm lấy tay Lưu Hạo Thần kéo lên. Có người giúp, mọi chuyện trở nên đơn giản hơn nhiều, cậu chỉ cần dùng sức một chút là trèo lên được bờ. Nhưng chiếc áo thun trắng mỏng manh của Dương Vũ Hàn vừa rồi đã thất bại trong việc che chắn cho anh, hiện tại tất nhiên không thể thành công che chắn cho cậu, thành ra chiếc vòi voi kích thước không tầm thường của cậu lồ lộ ra dưới tấm áo đung đưa trước mắt Hạ Thiên Tường. Cậu ta phút chốc đỏ bừng mặt, khẽ kêu lên một tiếng "Ái chà" rồi buông tay ra. Lưu Hạo Thần chưa kịp hiểu ý nghĩa của từ "Ái chà" thì một lần nữa lại rơi ùm xuống nước.

Mọi việc xảy ra đều rơi vào mắt Dương Vũ Hàn, anh vừa cười vừa bơi lại gần, xách Lưu Hạo Thần ướt sũng lên, lợi dụng nhéo nhéo vòng eo săn chắc của cậu:

- Vừa leo lên lại xuống rồi, không nỡ rời xa tôi thế à?

Dương Vũ Hàn đẹp trai cực kì, nụ cười xán lạn chói mù mắt người đối diện, có điều trên cổ lại buộc một mảnh quần rách, nhìn kiểu gì cũng thấy biến thái. Lưu Hạo Thần cáu bẳn định đá anh một cái, ai dè chỗ cổ chân đau nhói lên khiến cậu nhíu mày kêu lên một tiếng. Dương Vũ Hàn thu lại nụ cười:

- Sao thế?

- Hình như bị trật cổ chân rồi.

Sắc mặt Dương Vũ Hàn thoáng chốc trầm xuống. Anh cúi người, luồn tay qua chân Lưu Hạo Thần bế bổng cậu lên. Lưu Hạo Thần giật thót mình, ôm lấy cổ Dương Vũ Hàn, lạnh giọng:

- Làm cái gì thế? Buông ra!

Thân hình Lưu Hạo Thần cao lớn, ở trong vòng tay Dương Vũ Hàn không hề mang cảm giác bảo bối nhỏ yếu ớt ngoan ngoãn, nhưng anh vẫn cảm thấy cậu đáng yêu chết đi được:

- Ngoan, tôi đưa cậu lên.

- Đừng làm trò buồn nôn nữa đi - Lưu Hạo Thần khinh thường nói, tên Hàn thần kinh này thỉnh thoảng lại thích diễn mấy cảnh sến sẩm như trong phim tình cảm khiến cậu sởn cả da gà - Bế tôi thế này thì anh đi lên kiểu gì?

Dương Vũ Hàn lúc này mới nghĩ ra:

- Ừ, đúng nhỉ.

- Đúng thì còn không mau bỏ tôi xuống!

Thế nhưng dễ dàng thỏa hiệp đã không phải là Dương Vũ Hàn. Anh nhìn quanh, xác định một nơi có mấy phiến đá thấp hơn hẳn so với xung quanh, bế theo Lưu Hạo Thần tới đó rồi nhẹ nhàng đặt cậu lên bờ, còn bản thân mình thì chống tay xuống tảng đá, khẽ dùng sức bật người lên, chớp mắt đã leo lên được. Lưu Hạo Thần ngồi bên cạnh âm thầm tán thưởng, lực tay của Dương Vũ Hàn đúng là cực kì lợi hại, chênh lệch thể lực giữa hai người không còn gì phải bàn cãi, cậu thua dưới tay Dương Vũ Hàn cũng là tâm phục khẩu phục.

Dương Vũ Hàn nâng cổ chân trắng nõn của Lưu Hạo Thần lên kiểm tra, cử chỉ nâng niu nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp như tạc mang theo vẻ dịu dàng vô hạn. Có vẻ như lúc bị ngã chân cậu bị đập vào đá, chỗ cổ chân đỏ ửng, hơi sưng lên. Dương Vũ Hàn khẽ chạm vào, tỏ vẻ xót xa:

- Đau không?



Lưu Hạo Thần trái lại không hề vì dáng vẻ kia mà cảm động, gằn giọng nói:

- Anh cút ra chỗ khác cho tôi!

Dương Vũ Hàn tỏ ra tổn thương sâu sắc:

- Tôi thật lòng quan tâm cậu mà.

- Quan tâm cái rắm! Đệt mẹ anh quan tâm thì nhìn thẳng mặt tôi mà nói này, ánh mắt d.âm tà của anh đang nhìn chỗ quái nào thế?

"Chỗ quái nào" mà Lưu Hạo Thần nhắc tới đang đáng thương cố gắng giấu mình dưới lớp áo thun có cũng như không, bị ánh mắt nóng bỏng của Dương Vũ Hàn thị gian nãy giờ không tránh khỏi run rẩy.

- Anh Thần, anh có sao không? Xin lỗi vừa rồi tôi sơ ý.

Hạ Thiên Tường đi tới, hai người đã quên mất sự hiện diện của cậu ta, mà cậu ta cũng không vội vàng lên tiếng, chăm chú đứng xem màn kịch trước mắt. Dương Vũ Hàn tháo chiếc quần buộc trên cổ xuống che lấy hạ thân lõa lồ của Lưu Hạo Thần, quay lại lạnh lùng nhìn Hạ Thiên Tường:

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi bị lạc đường - Hạ Thiên Tường thản nhiên nói - Taxi của tôi đi mất rồi, nhìn thấy xe đỗ trên đường lớn nên tôi đi xuống xem có đi nhờ về được không, may quá lại gặp anh.

Nói dối! Nơi này có phải là khu du lịch đâu, cậu ta vào đây làm gì chứ?

Lưu Hạo Thần đưa mắt nhìn Dương Vũ Hàn. Tên Hàn vô sỉ này đúng là có phúc, người đẹp chủ động dâng đến tận cửa thế này, nếu hôm nay không có cậu đi cùng có phải cả hai người đã thuận nước đẩy thuyền, vui vẻ mặn nồng giữa nơi sơn thủy hữu tình này không. Thế nhưng mặc kệ mỹ nam bắn tín hiệu chíu chíu bên cạnh, Dương Vũ Hàn lại ngoảnh mặt làm ngơ, hướng Lưu Hạo Thần nói:

- Hôm nay không đi khảo sát nữa, về thôi, tôi đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra xem.

- Việc gì phải đi bệnh viện? - Lưu Hạo Thần kháng nghị - Cái này chỉ như vết muỗi cắn, hồi trước tôi đua xe bị gãy xương sườn còn đi ăn lẩu rồi hát hò ba ngày ba đêm kìa.

Dương Vũ Hàn mặc kệ Lưu Hạo Thần ba hoa, không nói hai lời nhấc bổng cậu lên như kiểu bế công chúa vừa rồi. Cậu la lên:

- Này này, buông ra, tôi có bị gãy lìa cả hai chân đâu, tôi thừa sức nhảy lò cò từ đây về nhà đấy nhé.

- Cậu mà nói nữa là tôi hôn cậu đấy! - Dương Vũ Hàn trầm giọng.

Lưu Hạo Thần liếc nhìn Hạ Thiên Tường khoanh tay dửng dưng đứng một bên, biểu cảm khó nói thành lời, cậu quá hiểu Dương Vũ Hàn là kẻ nói được làm được, đành hạ thấp giọng đàm phán:



- Nhưng tôi không thích bị bế như thiếu nữ thế này, không thoải mái.

Dương Vũ Hàn thả Lưu Hạo Thần xuống đất, xoay lưng về phía cậu:

- Lên đi, tôi cõng cậu.

Lưu Hạo Thần ngửa mặt than trời, tên Hàn vô sỉ này có nhất thiết phải cứng đầu như thế không? Nhưng nếu cậu không lên, anh ta cũng không dễ dàng bỏ qua, hai người định đứng dây dưa ở đây đến khi nào? Da mặt cậu tuy dày nhưng cũng có mức độ, không phải kiểu dùng máy khoan công nghiệp đục không thủng như da mặt Dương Vũ Hàn, đứng phơi thân ra trước mắt người lạ, lại còn diễn một màn hài kịch ngớ ngẩn thế này, anh ta không ngại nhưng cậu ngại.

Rốt cuộc trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, Lưu Hạo Thần tập tễnh leo lên lưng Dương Vũ Hàn. Anh hài lòng cười híp mắt, hất cằm nói với Hạ Thiên Tường:

- Cậu đi trước đi.

Không thể cho cậu ta nhìn mông Hạo Thần nhà anh.

Hạ Thiên Tường không nói gì, lẳng lặng đi phía trước. Dương Vũ Hàn cõng theo Lưu Hạo Thần đi phía sau.

Dương Vũ Hàn vỗ vỗ vào bàn tay Lưu Hạo Thần khoác trên vai mình:

- Đưa tay đây, tôi cho cậu cái này hay lắm.

Lưu Hạo Thần mang một bụng nghi hoặc nhưng vẫn xòe tay ra. Dương Vũ Hàn thần thần bí bí đặt vào tay cậu một mảnh vải vo tròn, nhìn qua còn thấy dòng chữ Calvin Klein to chà bá.

Đù má, đây chính là quần lót của cậu.

- Cầm lấy đi, đừng vứt rác bừa bãi - Giọng nói Dương Vũ Hàn khàn khàn, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế tiếng cười - Này này, cậu đừng có cựa quậy, “cái đó” của cậu chọc vào lưng tôi.

- Thế thì bỏ ngay cái tay của anh ra khỏi mông tôi.

- Không được, cậu sẽ ngã mất - Dương Vũ Hàn lập tức phản đối, đồng thời bóp mạnh cặp mông căng tròn của người sau lưng để thể hiện quan điểm cứng rắn. Lưu Hạo Thần bực bội không có chỗ phát tiết, há miệng cắn một ngụm vào bờ vai trần của anh. Nhìn thấy vết răng đỏ ửng nổi bần bật trên làn da mịn màng không tì vết, cậu hài lòng gật đầu.

Cuộc đối thoại không dành cho trẻ vị thành niên của hai người phía sau rơi cả vào tai Hạ Thiên Tường, cậu ta trầm mặc, biểu cảm trên mặt ngày càng phức tạp.

Cũng may cho Lưu Hạo Thần là trên xe vẫn còn một chiếc quần. Sáng nay cậu vốn mặc một chiếc quần đùi hoa rất có không khí biển đảo, nhưng trên đường đi hai người lại ghé qua một ngôi đền thiêng, thế nên Dương Vũ Hàn đã vào một sạp hàng ven đường mua cho cậu một chiếc quần vừa dài vừa rộng bằng vải sợi truyền thống thoáng mát. Không biết là do chất vải kém hay lực tay Dương Vũ Hàn khỏe mà xé toạc một phát đi tong luôn cả hai chiếc quần của cậu. Lưu Hạo Thần cau mày nhìn đống vải vụn không ra hình thù gì, rồi lại ném cho Dương Vũ Hàn ánh nhìn sắc như lưỡi dao. Thật muốn chém chết anh ta!

Hạ nào đó: Tôi đến đây không phải để ăn cẩu lương