Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 30: Quen người có tiền thật thích



Chuyến bay cất cánh lúc 9 giờ sáng, tới 3 giờ chiều hai người mới hạ cánh xuống sân bay Ngurah Rai - Bali. Hòn đảo nằm phía Đông Nam Bali, cách đấy một tiếng đi tàu cao tốc.

Mặc dù kịch bản chương trình là "sinh tồn trên đảo hoang" nhưng không thể thả một đám người xuống một hòn đảo hoang thực sự để họ tự sinh tự diệt được. Hòn đảo được Dương Vũ Hàn lựa chọn tuy không nổi tiếng nhưng vẫn rất phát triển, giao thông thuận lợi, cơ sở hạ tầng, điện nước, y tế đều đầy đủ. Trước đó, ban dự án đã tới các địa điểm khảo sát, quay chụp tư liệu cẩn thận để trình duyệt lên Dương Vũ Hàn, vốn dĩ anh cũng không cần tới tận nơi vẫn nắm được từng ngóc ngách tại hòn đảo này như thế nào, thế nhưng anh vẫn muốn tới đây cùng Lưu Hạo Thần, đây cũng coi như là quyền lợi của lãnh đạo cấp cao.

Khu vực dự định quay chương trình nằm ở phía Nam của hòn đảo, thuộc sở hữu tư nhân của một tỉ phú người Indonesia, Dương Vũ Hàn dự định ngày mai sẽ tới đó khảo sát, còn tối nay hai người sẽ ở tại Bungalow. Khi Dương Vũ Hàn cùng Lưu Hạo Thần tới nơi thì trời đã tối đen, lễ tân niềm nở chào hỏi hai người bằng tiếng Anh rất lưu loát. Hai người làm thủ tục nhận phòng xong, một bellman cao lớn đen nhẻm với nụ cười thân thiện hồn hậu xách hành lý đưa hai người đến căn Bungalow đã đặt trước.

Lưu Hạo Thần thấy lạ quá, cậu cảm thấy ở hòn đảo này chẳng có gì ngoài đất, ngay cả hồi còn ở quê, cậu cũng chưa từng thấy nơi nào hoang sơ rộng lớn thế này, tới thành phố A đất chật người đông tất nhiên lại càng không có resort nào mà mỗi căn hộ đều cách nhau cả cây số. Chiếc xe điện chở hai người đi băng qua con đường nhỏ, hai bên là cây cối um tùm, thoang thoảng hương hoa lan rừng, còn có tiếng côn trùng kêu râm ran, dọc đường cũng nhìn thấy những căn nhà gỗ khuất nấp sau những tán cây to, le lói ánh đèn và tiếng nói cười nho nhỏ. Đúng là tuyệt đối yên tĩnh và riêng tư. Căn hộ của hai người ở cuối con đường, hướng thẳng ra biển, bellman nhanh nhẹn xách hành lý vào tận phòng rồi cúi đầu chào bằng tiếng Indonesia, sau đó còn lịch thiệp chúc họ có một trải nghiệm tuyệt vời tại nơi đây bằng tiếng Anh khá lưu loát.

Căn bungalow thiết kế theo lối kiến trúc Đông Nam Á, sàn và tường hoàn toàn bằng gỗ, mái nhà dốc xuống lợp bằng lá cọ. Bên trong vô cùng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi không kém bất cứ một khách sạn 5 sao nào, nội thất cũng thiết kế tinh tế và nghệ thuật đến không ngờ, giống như mang cả những sắc màu hoang dại cùng hơi thở vùng nhiệt đới vào trong căn nhà vậy. Phía trên còn có một gác lửng với vách tường hoàn toàn bằng kính nhìn thẳng ra biển, trước tấm kính trải một tấm thảm thổ cẩm thật dày, xung quanh bày biện những đồ thủ công xinh xắn cùng kệ để rượu và đồ ăn. Trước nhà có một bể bơi vô cực hướng ra biển. Chỉ cần nhìn thôi là có thể tưởng tượng ra khung cảnh nơi đây có thể lãng mạn đến nhường nào.

Sau một hành trình dài mệt nhoài, Lưu Hạo Thần nằm vật ra tấm thảm êm ái, tựa cằm vào gối nhìn những ánh đèn leo lét ngoài đại dương xa xôi. Khi Dương Vũ Hàn đi lên chính là nhìn thấy cậu như một con mèo đang nằm ườn ra lười biếng. Anh mỉm cười tiến đến, nằm đè lên người cậu. Lưu Hạo Thần cau mày, lên tiếng kháng nghị:

- Cút ra, nặng chết đi được.

Dương Vũ Hàn tất nhiên không cút, anh dụi dụi vào tóc cậu, tóc con trai mà thật mềm:

- Đi dạo phố đi - Anh nói.

- Không đi! Mệt.

- Thế thì ở nhà làm chuyện vui vẻ vậy.



Lưu Hạo Thần ngay lập tức bật dậy, trừng mắt:

- Đi thì đi!

Rồi vừa đi vừa chạy, chốc lát đã biến xuống tầng dưới, Dương Vũ Hàn khẽ cười rồi đủng đỉnh theo sau.

Nơi hai người ở nằm ở phía Đông hòn đảo, là nơi có những bãi biển đẹp nhất, thu hút nhiều khách du lịch, đương nhiên là khu vực sầm uất nhất trên đảo với những quán bar mở xuyên đêm, những hàng quán sáng rực mở dọc hai bên đường cùng khu chợ ẩm thực với hàng trăm món ăn hấp dẫn. Lưu Hạo Thần chưa từng tới Indonesia nên cậu thấy thứ gì cũng mới lạ, cũng thú vị, đặc biệt là đồ ăn. Hai mắt cậu sáng rực nhìn vào khay la liệt các loại thịt xiên nướng, mùi vị hơi khác với đồ ăn trong nước nhưng có vẻ rất hấp dẫn. Chủ quán thấy Lưu Hạo Thần liền mời chào đon đả, còn khen cậu đẹp trai không ngớt. Nhìn những xiên thịt vàng ươm bóng mỡ mê người, Lưu Hạo Thần không khỏi nuốt mấy ngụm nước miếng, liền mua mỗi loại hai xiên, cầm đầy cả tay. Cho tới khi cậu thò tay vào túi quần lấy tiền.

"A, quên không đổi tiền rồi"

Chuyến đi này quá bất ngờ và gấp gáp, Hạo Thần quên khuấy mất việc quan trọng này. Không biết ở đây họ có cho quét mã thanh toán không nhỉ? Nếu giờ trả lại thịt thì có bị đánh không? Lưu Hạo Thần bối rối đứng trước hàng thịt xiên, muốn hỏi lại không biết hỏi làm sao, chủ quán vẫn nhìn cậu chằm chằm, nụ cười đon đả trên môi tắt dần, ánh mắt lóe lên nghi ngờ. Lưu Hạo Thần không còn cách nào khác, quay sang nhìn Dương Vũ Hàn ra vẻ tội nghiệp hết sức:

- Dương Vũ Hàn, thanh toán cho tôi.

Dương Vũ Hàn đã biết trước Lưu Hạo Thần không mang tiền lại còn nhiệt tình mua đồ của người ta, nhưng anh vẫn dửng dưng đứng nhìn, nhìn cậu từ thèm thuồng đến háo hức, thỏa mãn rồi hoang mang, điệu bộ chật vật không biết làm sao của cậu đều thu cả vào trong mắt, chờ đợi cậu quay sang dùng ánh mắt cầu cứu nhìn anh. Dương Vũ Hàn vui vẻ trả tiền rồi cùng Lưu Hạo Thần cầm đầy hai tay đồ ăn thong thả dạo phố.

Lưu Hạo Thần đưa cho Dương Vũ Hàn một xiên mực nướng, cậu cũng đang ăn dở một xiên tôm, hai má phình lên một đống đồ ăn, lời nói cũng không rõ ràng:

- Cho anh.



- Tôi không thích mấy đồ nhiều dầu mỡ - Dương Vũ Hàn từ chối.

- Ăn đi, ngon lắm - Lưu Hạo Thần vẫn giơ xiên mực ra trước mặt Dương Vũ Hàn.

Nhìn ánh mắt háo hức của Lưu Hạo Thần, Dương Vũ Hàn cũng há mồm cắn một miếng. Mực không tươi lắm, tẩm ướp quá nhiều gia vị, nướng còn hơi cháy.

- Ngon không? - Lưu Hạo Thần nghiêng đầu hỏi.

- Ngon.

- Ngon thì ăn hết đi nhé! - Cậu nhét xiên mực vào tay anh, cười toe toét. Thực ra cậu đã thử qua, xiên mực ăn dở nhất, may mà có Dương Vũ Hàn ăn giùm không thì bỏ đi rất lãng phí.

Hai người đi dọc dãy phố, tùy tiện trò chuyện mấy câu. Dương Vũ Hàn đi nhiều hiểu biết nhiều, thỉnh thoảng lại giảng giải cho Lưu Hạo Thần vài phong tục địa phương, cậu vừa ăn vừa gật đầu tỏ ra thích thú.

- Không ngờ dân bản địa ở đây nói tiếng Anh tốt như vậy - Lưu Hạo Thần cảm thán sau khi một ông chú chạy tới mời mọc hai người mua tour ngắm mặt trời lặn bằng tiếng Anh. Trong khi đó Hạo Thần uổng công đi học 12 năm, còn đi đây đi đó tham gia các giải đấu nước ngoài mà tiếng Anh vẫn bập bẹ.

- Ở đây du lịch rất phát triển, có nhiều khách du lịch từ khắp nơi trên thế giới, tiếng Anh dù sao cũng là ngôn ngữ Quốc tế mà.

Nhắc tới khách du lịch, Lưu Hạo Thần liền nhìn thấy một bóng dáng cực kì quen thuộc không thể lẫn đi đâu được, chỉ cần lướt qua thôi là một loạt meme trong điện thoại của Lôi ca lại ồ ạt hiện về, cậu bất giác kêu lên:

- Hạ Thiên Tường!