Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 14: Tôi muốn tống cậu vào tù



- Hạo Thần! Lôi ca đến với em đây.

Lôi ca lớn tiếng gọi, sau thấy trong phòng ngủ có bóng người, liền tự nhiên như ở nhà mình đi vào. Nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn suýt nữa đã tẩu hỏa nhập ma.

Lưu Hạo Thần, cậu em hắn hết mực yêu quý đang xách trên tay một xô nước đầy, mặt mũi đần độn, biểu cảm hoang mang. Dưới sàn nhà, một xác người đàn ông khỏa thân nằm bất động, khuôn mặt bị đánh đến biến dạng. Hai tròng mắt Lôi ca như muốn rớt ra ngoài, miệng há hốc có thể nhét vừa một quả lê, hết nhìn Lưu Hạo Thần, lại nhìn cái xác trên sàn nhà:

- Hạo Thần, anh đã dặn em là có thể đánh người, nhưng không được giết người. Sao em không những cưỡng gian người ta, mà còn đánh chết vậy?

Lưu Hạo Thần thả bịch cái xô trong tay, nước sóng cả ra ngoài lênh láng:

- Lôi ca, mọi việc không như anh nghĩ, nghe em giải thích.

Lôi ca vùi mặt vào hai bàn tay to lớn như tay gấu, lắc đầu. Một lúc sau, vuốt mặt, thở dài, đôi mắt đã đỏ lên một mảnh:

- Được rồi, anh em ta đã thề sống chết có nhau. Giờ em muốn phi tang cái xác thế nào? Anh sẽ giúp em.

Hạo Thần lườm Lôi ca, nghiến răng:

- Anh ta chưa chết.

Lôi ca mở to mắt không tin, Lưu Hạo Thần hất hàm tỏ ý anh tự đi mà xem. Hắn tiến lại ngồi xuống bên "cái xác", ngón tay đặt bên mũi người đó, nếp nhăn giữa hai đầu lông mày dần giãn ra, khóe miệng cong lên nụ cười an tâm:

- Anh ta vẫn còn sống.

Lưu Hạo Thần hừ một tiếng:

- Tất nhiên rồi, anh xem xử lý anh ta kiểu gì đi.

- Em định giết người diệt khẩu? - Lôi ca tái mặt.

Lưu Hạo Thần đỡ trán, bó tay với vị ca ca bị lậm phim truyền hình của mình, cắn răng rít lên:

- Giết giết cái đầu anh! Làm sao để anh ta tỉnh lại?

Lôi ca gật gật đầu, thở phào nhẹ nhõm, không giết người là tốt rồi. Hắn quan sát một lượt kẻ đáng thương kia. Chà, vóc người thật tốt, làn da thật đẹp. Ôi mẹ ơi! Thứ giữa hai chân kẻ này thật khủng bố, dù đang trong trạng thái ỉu xìu vẫn có kích thước khiến người khác nghẹn họng. Là đàn ông thì đều có chấp niệm với kích cỡ, nhìn của kẻ khác lớn hơn của mình sẽ thấy bực bội không cam lòng.

- Anh đang nhìn đi đâu đó? - Lưu Hạo Thần từ trên cao nhìn xuống, thấy Lôi ca thất thần nhìn chằm chằm "con quái vật" của Dương Vũ Hàn, biểu cảm biến hóa ảo diệu, hết kinh ngạc lại buồn bực rồi phẫn hận, sau đó còn thở dài, cậu mất kiên nhẫn thúc giục - Mau xem tình hình anh ta thế nào, nhỡ đâu để lâu lại chết thật đấy.

Lôi ca hoàn hồn, rời tầm mắt từ nơi nam tính kia đến khuôn mặt Dương Vũ Hàn. Một bên mặt sưng như đầu heo, Lưu Hạo Thần ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi. Hắn thử kiểm tra nhiệt độ của người kia, bàn tay vừa chạm vào trán đã như phải bỏng, nhiệt độ nóng đến kinh người. Lôi ca ngước lên nhìn Lưu Hạo Thần, vẻ nghiêm trọng:



- Sốt cao quá, phải đưa đến bệnh viện thôi.

Hai người không lãng phí thời gian, quấn qua loa cho Dương Vũ Hàn một bộ đồ rồi nhanh chóng cõng anh ta xuống gara, lấy xe đến thẳng bệnh viện.

Cũng may tình hình Dương Vũ Hàn không nghiêm trọng, sau khi truyền hết hơn nửa chai hạ sốt thì nhiệt độ đã giảm, không còn nóng bỏng tay như khi ở nhà Lưu Hạo Thần. Một lúc sau, Dương Vũ Hàn nặng nề tỉnh dậy, cảm thấy cả người rã rời, đầu óc choáng váng như vừa nốc hết ba chai rượu mạnh. Anh lắc lắc đầu, lập tức thấy một bên mặt đau đớn tê liệt. Một bàn tay mát lạnh mềm mại đặt lên trán anh, giọng nói trầm ấm nam tính quen thuộc vang lên:

- Hạ sốt rồi, sao anh ta chưa tỉnh? Có phải anh ta sẽ sống thực vật suốt đời không?

Đúng lúc Dương Vũ Hàn mở mắt ra nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lưu Hạo Thần, vẻ mặt cậu không giấu nổi vẻ lo lắng, đôi mày cương nghị nhíu lại, đôi mắt mang đầy vẻ hoang mang. Đối diện với đôi mắt đen kịt đột ngột mở ra của Dương Vũ Hàn, Lưu Hạo Thần giật mình suýt thì ngã ngửa.

- Tỉnh rồi? Anh cảm thấy thế nào?

Dương Vũ Hàn nhìn xung quanh, bốn bề là màu trắng lạnh lẽo, trên tay còn cắm kim truyền dịch, anh đưa mắt nhìn Lưu Hạo Thần:

- Tôi bị làm sao vậy?

Lưu Hạo Thần ngẩn người, sau đó cười khì khì nói:

- Anh không nhớ gì sao? Anh đi vào nhà tắm bị ngã đập mặt xuống đất đó. May mà tôi phát hiện ra đưa anh vào viện kịp thời.

Dương Vũ Hàn nhìn Lưu Hạo Thần nói dối mà không cắn phải lưỡi, anh tất nhiên nhớ tất cả chuyện đêm qua, cho đến khi lãnh trọn cú đấm trời giáng của cậu ta. Vậy mà giờ kẻ tội đồ kia có thể ung dung ngồi đó hi hi ha ha kể công. Dương Vũ Hàn đen mặt, nhưng do mặt anh đang tím bầm kinh người nên không thể nhìn ra.

Vài phút sau, một y tá tới rút ống truyền dịch, kiểm tra lại nhiệt độ cùng hỏi han vài câu, rồi nói nằm theo dõi thêm ba mươi phút, nếu thấy ổn có thể đi kiểm tra vết thương trên mặt.

Rất may mặt Dương Vũ Hàn chỉ bị thương phần mềm, không tổn hại đến xương cốt, bác sĩ chỉ kê cho vài loại thuốc tiêu sưng giảm đau và thuốc cao bôi ngoài da giúp chóng tan máu bầm. Chạy qua chạy lại cũng hết buổi sáng, Lôi ca lái xe đưa Dương Vũ Hàn và Lưu Hạo Thần về nhà.

Dương Vũ Hàn khoanh tay ngồi hàng ghế sau, biểu cảm âm trầm lạnh lẽo, Lưu Hạo Thần cùng Lôi ca ngồi phía trước lén lút nhìn nhau, tự biết mình có lỗi, không dám hó hé nửa lời. Không khí trong xe yên tĩnh tới nặng nề, tiếng phố phường huyên náo bên ngoài cửa kính lại trở nên cực kì chói tai.

Vừa ra khỏi thang máy, ba người không ngờ lại gặp Chu Hồng đứng trước cửa, Lôi ca gặp người quen liền phấn khởi, niềm nở đi tới chào hỏi. Chu Hồng lại không có hứng như thế, ánh mắt dò xét nhìn ba người, sau đó bảo Lưu Hạo Thần mở cửa vào nhà nói chuyện.

Chu Hồng cùng Lôi ca ngồi xuống sopha, Lưu Hạo Thần đi thẳng vào vấn đề:

- Có chuyện gì mà anh tới đây vậy?

- Có người báo án - Chu Hồng ngừng lại quan sát biểu cảm của Lưu Hạo Thần, thấy cậu ngây ngốc không hiểu liền nói tiếp - Họ nói thấy cậu giết người, phi tang xác chết.

Lưu Hạo Thần giật bắn mình, hùng hổ nói:



- Nói bậy! Đứa nào nói vậy? Để em đập vỡ mặt nó ra.

Chu Hồng lạnh mặt, liếc nhìn Lưu Hạo Thần:

- Tôi đã xem camera giám sát, quả thực thấy hai người cõng theo một cái xác xuống gara vứt vào cốp xe rồi ra khỏi chung cư. Tôi chưa báo với cấp trên vì nể tình bằng hữu trước giờ, nhưng hai người hãy thành khẩn khai báo, sẽ được khoan hồng.

Lưu Hạo Thần ôm mặt, Lôi ca không nhịn được phá lên cười ngặt nghẽo, một hồi lâu mới quệt nước mắt, vỗ bồm bộp vào bờ vai béo tốt của Chu Hồng:

- Anh Hồng ơi là anh Hồng, quen nhau bao nhiêu năm như thế mà anh nghĩ tụi tôi có gan giết người sao? Đây đây - Lôi ca chỉ Dương Vũ Hàn đang lạnh lùng đứng một chỗ - Cái xác mà anh nói tới kia kìa. Sáng nay cậu ta bị sốt đến hôn mê bất tỉnh, chúng tôi mới phải đưa vào viện cấp cứu.

Chu Hồng đưa mắt đánh giá nhằm xác thực những gì Lôi ca nói:

- Vậy sao lại ném anh ta vào cốp xe.

- Cái này....

Lôi ca và Lưu Hạo Thần cùng im lặng ngại ngùng, một lúc sau Lôi ca mới cười hề hề nói:

- Vì cậu ta chân dài người nặng, cho vào cốp xe đỡ mệt hơn.

Chu Hồng vẫn còn nghi ngờ, nhưng vẻ mặt đã bớt nghiêm trọng đi nhiều, nói rằng trước mắt biết thế đã, sẽ điều tra thêm. Đúng lúc đó, Dương Vũ Hàn vốn không mở miệng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng:

- Tôi muốn báo án.

Ba người còn lại trong phòng đồng thời im lặng, Lưu Hạo Thần cảnh giác nhìn Dương Vũ Hàn thăm dò, gương mặt anh ta sưng vù nhìn không rõ hỉ nộ ái ố, nhưng khí chất nguy hiểm lạnh lẽo dường như đang tỏa ra ngày càng mạnh mẽ khiến không khí xung quanh cũng đặc quánh lại đến khó thở. Lôi ca đứng một bên mồ hôi chảy ròng ròng.

- Anh muốn báo án gì? - Chu Hồng lên tiếng.

Dương Vũ Hàn không trả lời, liếc mắt nhìn Lưu Hạo Thần, đôi mắt đen thẫm đầy nguy hiểm, sau đó quay sang Chu Hồng nhàn nhạt nói:

- Cụ thể tôi sẽ cho luật sư của mình tới làm việc.

Chu Hồng gật đầu, thấy không còn chuyện gì nữa liền ra về. Đợi anh ta đi khỏi, Lưu Hạo Thần quay lại nhìn chằm chằm Dương Vũ Hàn:

- Anh muốn gì?

Dương Vũ Hàn kéo khóe môi, nụ cười trên khuôn mặt biến dạng trở nên vặn vẹo méo mó đáng sợ:

- Tôi muốn gì? Đương nhiên là muốn tống cậu vào tù.