Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 11: Giúp nhau lúc hoạn nạn mới là đạo lý làm người



Dương Vũ Hàn chầm chậm đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hai người, ánh mắt bình lặng như không, nhưng Lưu Hạo Thần có tật giật mình nhìn ánh mắt kia lại ra đủ loại cảm xúc, nghi ngờ, phẫn nộ, tổn thương, khinh miệt,... y như cậu bị bắt gian tại trận vậy.

Dương Vũ Hàn nhướn mày nhìn Lưu Hạo Thần vẫn bất động không chịu đứng dậy khỏi người đàn ông lạ mặt phía dưới, liền đi tới kéo cậu lên, động tác dứt khoát thô bạo. Hạo Thần bực bội hất tay Vũ Hàn ra, quay lại đỡ Hà Trạch, kiểm tra xem anh có vấn đề gì không, sau đó mới quay lại trừng mắt với Vũ Hàn:

- Sao anh lại ở đây?

- Tôi đợi cậu.

- Đợi tôi làm cái thá gì?

- Giải quyết việc cá nhân.

- Có chuyện gì thì nói luôn rồi biến đi! - Lưu Hạo Thần cục súc nói.

Dương Vũ Hàn đưa mắt nhìn Hà Trạch đứng phía sau lưng Hạo Thần, ánh mắt đầy thâm ý:

- Cậu muốn tôi nói ở đây thật sao?

Dù cho Lưu Hạo Thần không biết mình còn dây dưa gì với Dương Vũ Hàn, nhưng chắc chắn người này chẳng có ý tốt, đứng đôi co một lúc nữa kiểu gì anh ta cũng nói ra mấy lời khiến người khác hộc máu mà chết. Cậu áy náy quay lại nhìn Hà Trạch, nói rằng hôm nay không tiện hẹn khi khác, rồi đưa anh xuống sảnh bắt taxi.

Trong thang máy chỉ có hai người, cách đây vài phút cả hai còn đang bừng bừng lửa dục giờ đã bay biến sạch, không khí có chút khó xử. Lưu Hạo Thần thở dài nắm lấy tay người kia, mười ngón tay đan vào nhau đem tới cảm giác tình ý nhẹ nhàng:

- Bất cứ khi nào muốn, anh đều có thể tới nhà tôi.

- Ừ - Hà Trạch hờ hững đáp.

Lưu Hạo Thần xoay người hôn nhẹ lên chóp mũi người kia, mỉm cười:

- Giận sao? Lần sau tôi sẽ đền bù được không?

Hà Trạch mở miệng định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ nở nụ cười nhàn nhạt.

Hai người xuống tới sảnh chờ, taxi rất nhanh đã đến, Hà Trạch rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Lưu Hạo Thần, tưởng rằng cứ như vậy mà đi, ai ngờ đến cửa xe lại quay lại, từ trong túi lấy ra một tấm thiệp nhăn nhúm giống như đã bị chủ nhân dày vò không biết bao nhiêu lâu:

- Tuần sau tôi kết hôn, cậu đến chúc phúc cho tôi nhé.

Không đợi Hạo Thần đồng ý, Hà Trạch xoay người chạy ra xe, một lời tạm biệt cũng không để lại, giống như chạy trốn khỏi quá khứ, chạy trốn tính hướng thực sự của mình. Lưu Hạo Thần nhìn tấm thiệp trong tay, dạ dày như có bóng khí thật lớn bung ra chèn trong cổ họng, phút chốc cảm thấy thật ảm đạm nặng nề. Cậu lê bước lên căn hộ của mình.

Dương Vũ Hàn vẫn đứng chờ trước cửa, nhìn thấy Lưu Hạo Thần trở về định buông lời chọc ghẹo, nhưng anh nhận ra cậu có gì đó không đúng, đáng lẽ cậu phải tỏa sát khí, trừng trừng nhìn như muốn đục một vạn lỗ trên người anh, vừa nghiến răng vừa chửi bới ầm ĩ, đằng này cậu lại im lặng, dáng vẻ rầu rĩ uể oải. Dương Vũ Hàn chú ý tới tấm thiệp cưới đỏ rực trên tay cậu, bảy tám phần đoán ra.

Lưu Hạo Thần không thèm liếc nhìn Dương Vũ Hàn một cái, mở cửa đi vào, anh cũng vào theo.



Cậu ngồi xuống sô pha, nâng mắt nhìn anh, giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn:

- Có chuyện gì anh mau nói đi.

- Tôi đói. - Dương Vũ Hàn đột ngột nói.

- Anh vừa ăn rồi còn gì? - Lưu Hạo Thần nhíu mày.

- Cậu đang dở bữa thì bỏ về, làm sao tôi có thể ăn tiếp được?

- Thế con mẹ nó anh không biết đường đi mua đồ ăn à? Đến đây làm cái đếch gì?

Dương Vũ Hàn nhìn Lưu Hạo Thần nổi nóng, bỗng sắc mặt anh tái nhợt, ngã bịch xuống đất.

Một người đàn ông cao trên mét tám cứ thế ngã lăn ra sàn nhà là cảnh tượng đáng sợ đến thế nào? Lưu Hạo Thần vội vội vàng chạy lại xem xét tình hình của Dương Vũ Hàn, thấy anh ta vẫn tỉnh táo, chỉ ôm bụng rên rỉ, cả khuôn mặt mĩ miều giờ nhăn nhúm như tờ giấy nháp bị vứt bỏ.

- Này, anh làm sao thế? - Lưu Hạo Thần luống cuống hỏi.

Dương Vũ Hàn cuộn tròn người lại, biểu cảm đau đớn lại càng trầm trọng thêm, anh ta rên rỉ qua kẽ răng:

- Đau....dạ...dày.

- Vậy...vậy phải làm sao?

Lưu Hạo Thần gấp gáp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi. Anh ta sẽ không chết ở đây chứ? Phải làm gì bây giờ? Có phải gọi cứu thương không? Chạy lạch bạch một hồi trong phòng, vò đầu bứt tóc, cậu vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết, Dương Vũ Hàn kêu càng lớn càng khiến cậu rối tinh rối mù. Cuối cùng, Lưu Hạo Thần đành gọi cho Lôi ca, đầu bên kia Lôi ca chỉ trỏ một hồi, bên này cậu gật đầu liên tục như gà mổ thóc. Sau khi trấn an Lôi ca yên tâm, cậu cúp máy.

Lưu Hạo Thần chạy tới vừa lôi vừa kéo Dương Vũ Hàn lên sô pha rồi chạy đi đun một ấm nước nóng. Trong lúc chờ nước sôi, cậu quay lại chỗ Dương Vũ Hàn, ma sát hai bàn tay cho ấm lên rồi luồn vào bụng anh ta, bắt đầu xoa đều.

Dương Vũ Hàn đang kêu trời kêu đất chợt ngưng bặt, chằm chằm nhìn Lưu Hạo Thần quỳ dưới sàn, hai bàn tay ấm nóng không ngừng xoa trên bụng mình, điệu bộ cực kì chăm chú, hàng mi thật dày còn quên cả chớp. Thấy Dương Vũ Hàn không kêu nữa, Lưu Hạo Thần quay sang hỏi:

- Thế nào rồi?

Dương Vũ Hàn âm trầm nhìn khuôn mặt mang vẻ quan tâm không chút giả tạo kia, cắn răng nói ra một chữ:

- Đau!

Lưu Hạo Thần cắn cắn môi, bàn tay trên bụng anh lại dùng sức, nơi được cậu xoa đến dần nóng lên, hơi nóng còn một mạch chạy thẳng xuống dưới. Dương Vũ Hàn nhận ra "thứ kia" không an phận muốn ngóc đầu dậy liền cuộn người lại lăn khỏi tay cậu, tiếp tục rên rỉ.

Đúng lúc này ấm nước đã sôi, Lưu Hạo Thần pha một bình nước ấm đổ vào túi chườm nóng, ném cho Dương Vũ Hàn:



- Anh dùng cái này đi, tôi xuống dưới mua thuốc.

Nói rồi, cậu lấy áo khoác, vội vàng ra khỏi cửa. Cánh cửa vừa đóng lại, vẻ đau đớn trên mặt Dương Vũ Hàn lập tức biến mất, anh vươn người nằm dài ra ghế, cầm túi chườm nóng đặt lên bụng, an ổn nhắm mắt lại, trên môi hé ra một nụ cười không lương thiện.

Lưu Hạo Thần đi khoảng mười lăm phút liền trở về, trên tay ngoài một bọc thuốc còn có một tô cháo nóng, mùi hương bay ra cực kì hấp dẫn. Cậu đạp đạp người đang nằm trên ghế:

- Dậy uống thuốc.

Dương Vũ Hàn hé mắt, nhìn Lưu Hạo Thần hòa hai gói thuốc bột màu trắng vào cốc nước đưa tới bên miệng anh. Dương Vũ Hàn đỡ lấy, diễn kịch phải diễn cho chót, chắc uống thuốc đau dạ dày sẽ không chết được, liền dứt khoát ngửa cổ uống sạch.

Lưu Hạo Thần nhìn Dương Vũ Hàn uống thuốc xong, lại đưa một cốc nước ấm đến cho anh ta tráng miệng. Xong xuôi, cậu bỏ lại một câu rồi đi về phòng ngủ:

- Bác sĩ dặn uống thuốc xong 30 phút mới được ăn, anh ăn xong cứ về không cần gọi.

- Tôi không thể ngủ lại đây à?

- Không! - Lưu Hạo Thần thẳng thừng từ chối, sau lại nhìn Dương Vũ Hàn rũ mi ỉu xìu buồn bã, cảm giác không nỡ dâng lên, lại nói thêm một câu bào chữa - Nhà tôi không có bàn chải mới.

Dương Vũ Hàn đột nhiên tươi tỉnh hẳn, rút từ túi áo khoác ra một chiếc bàn chải mới ****:

- ***** hợp quá, tôi vừa qua cửa hàng tiện lợi mua được.

Lưu Hạo Thần trợn tròn mắt, lập tức ánh mắt tỏa ra sát khí, nghiến răng:

- Anh đã dự định từ trước?

Dương Vũ Hàn nghiêng đầu bày ra bộ dáng ngây thơ vô tội, lặp lại câu nói trùng hợp thôi. Lưu Hạo Thần hừ một tiếng:

- Ở đây cũng không có đồ cho anh thay đâu.

Dương Vũ Hàn lại lôi trong túi áo ra một cái bọc nho nhỏ:

- Vừa hay lúc đi mua bàn chải, tôi tiện tay mua thêm đồ lót.

Lưu Hạo Thần trừng Dương Vũ Hàn đến mức muốn lọt tròng mắt, trước độ mặt dày vô sỉ của anh ta, cậu đều không có cách nào đối phó, cuối cùng ném ra một câu:

- Cút con mẹ anh đi!

Rồi hậm hực đi vào phòng đóng sầm cửa lại, tiện tay chốt luôn cửa. Nhưng tự dưng lại thấy hành động này chẳng khác nào dân nữ sợ *** tặc cả, rất không có chí khí nam nhi, Lưu Hạo Thần trời không sợ đất không sợ, cửa chính còn không khóa lại phải đi chốt cửa phòng ngủ sao? Nghĩ nghĩ một lúc, để lấy lại tự tôn đàn ông, cậu lại mở chốt cửa, leo lên giường nằm.

Dương Vũ Hàn vốn không đói bụng nhưng nhìn hộp cháo Lưu Hạo Thần mới mua về lại có hứng thú ăn uống, cũng chẳng cần đợi thuốc có tác dụng vì đau dạ dày gì đó chỉ là trò nhảm nhí, nhân lúc cháo còn nóng liền mở ra ăn. Muộn như thế này rồi, mấy hàng ăn cũng đã đóng cửa, cháo cuối ngày chẳng có gì ngon nhưng Dương Vũ Hàn lại ăn rất ngon lành. Ăn xong thì đi tắm, tự nhiên như ở nhà mình.