Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 7



Trần Phi Dự bị lời nói của Du Bạch chọc cười, duỗi tay cầm lấy đồng phục của mình, thuận thế xoa tóc cậu: "Có đồng phục mới đã bắt đầu lật mặt không nhận người rồi, Du Bạch, được đấy."

Du Bạch lùi lại một bước, tránh tay Trần Phi Dự: "Bằng không thì sao, còn muốn tôi mời cậu ăn cơm?"

Trần Phi Dự suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu: "Thôi đừng, tôi không ăn bậy đồ bán bên ngoài, nên không gọi đồ ship với cậu đâu, tự giữ lại ăn đi."

Trần Phi Dự đi, trở tay đóng cửa lại, tính về úp một tô mì.

Thực tế, giáo sư Trần cũng không kí tên cho Trần Phi Dự được mấy lần, hầu hết mấy kiểu thư đại loại thế, đều do một tay Trần Phi Dự kí——Hắn chỉ cố ý bịa đại một lí do, để sang tìm Du Bạch thôi.

Nghe thấy hai cha con nhà bên cãi nhau ỏm tỏi, cũng hơi tò mò Du Bạch sẽ thế nào sau khi nháo một trận với ba mình.

Liệu có buồn, có tức giận, hay cũng giống như hắn, muốn dọn ra khỏi nhà?

Trần Phi Dự sớm đã nhận ra, nhà Du Bạch không được hòa thuận cho lắm. Phương Tri Trúc, cô Địa lí dạy ở ban xã hội lớp 12, đã đánh tiếng với Lương Phù Nguyệt chuyện của Du Bạch rất nhiều lần rồi, Trần Phi Dự nghe nói, Phương Tri Trúc là mẹ kế của Du Bạch.

Nhưng Du Bạch khác xa với những gì Trần Phi Dự tưởng tượng, sau khi ba Du Bạch bực tức bỏ đi, cậu vẫn thờ ơ như cũ, không có vẻ gì là buồn bực hay tức giận, thậm chí còn chả để vào mắt.

Trần Phi Dự phát hiện, Du Bạch khác xa với hắn.

Sáng thứ hai, bên trường yêu cầu 6 rưỡi tập trung ở sân thể dục, chuẩn bị xuất phát về nông thôn. Lúc Trần Phi Dự ra ngoài, vừa vặn bên Du Bạch cũng mở cửa.

Thời tiết đã dần ấm lên, Du Bạch vẫn độn quần áo dày cộm, vận một chiếc áo len cổ lọ đen bên trong đồng phục mùa đông. Cho dù mặc nhiều như thế, cũng không hề phình to ra, vóc người Du Bạch thiên cao gầy, chính là móc treo quần áo tiêu chuẩn.

Mỗi ngày Du Bạch đều canh giờ ra ngoài trễ hơn Trần Phi Dự tầm 15 phút, 6h30 phải tập trung, cậu đành phải dậy trước một tiếng, nên lúc này mới chạm mặt Trần Phi Dự đang đi ra.

Hai người liếc nhìn nhau, đều không hỏi han gì, một trước một sau xách vali xuống cầu thang.

Trên đường gặp hai bạn nữ cùng lớp, chật vật xách theo vali nặng trịch, Trần Phi Dự gọi bọn họ lại: "Các cậu ra sân thể dục trước đi, hành lí để đó, tớ với Du Bạch xách phụ cho."

Du Bạch luôn đi đằng sau, cách Trần Phi Dự nửa bước, đối với hành vi ra tay làm việc tốt còn nhất quyết kéo cậu theo cùng, ngấm ngầm cam chịu.

Hai bạn nữ không có bố mẹ đưa đi, kéo hai chiếc vali cao bằng nửa người thật sự rất khó khăn.

Vốn cũng muốn từ chối, dù sao, cả bốn đều xách theo vali, của Trần Phi Dự coi bộ còn đỡ, nhìn qua Du Bạch, so với họ còn muốn lớn hơn.

Nhưng Trần Phi Dự là người theo phái hành động, trực tiếp đi lên nhận lấy vali của bạn nữ: "Đừng khách sao, sắp đến giờ tập trung rồi."

Du Bạch đi theo Trần Phi Dự, cũng đón lấy vali của nữ sinh khác.

"Cảm ơn các cậu nhé."

Trước cổng trường đậu một dãy xe buýt, mỗi chiếc đều đánh số đầy đủ, toàn thể học sinh lớp 10 xếp hàng dài trên sân, sau đó lần lượt lên xe.

Sắc trời tản bớt màu xanh đen, Du Bạch còn ngửi thấy mùi cỏ tươi mát trên bãi cỏ sân thể dục. Cỏ ở đây đều là cỏ thật, bên trên còn đọng lại hơi sương, lúc kéo vali đi tới đi lui, giày sẽ bị dính ướt. Du Bạch nghe Từ Tri Lâm nói, cỏ chỗ này sắp bị diệt sạch, đổi sang mặt cỏ nhân tạo mới.

Lớp của Du Bạch là xe số 14, Lương Phù Nguyệt dẫn đầu đội ngũ Trần Phi Dự đi cuối, để chắc chắn không ai bị bỏ lại phía sau.

Vóc dáng Du Bạch cao lớn, nên luôn đứng ở cuối, nhìn thấy Trần Phi Dự trên đường muốn giúp cái này, bê cái kia, bèn gọi Trần Phi Dự lại: "Tôi xách giúp vali cho cậu, đi trông chừng bọn họ đi."

Trần Phi Dự sửng sốt, sau đó cong mắt, đưa vali cho Du Bạch, nói: "Cảm ơn Du ca."

Lúc lên xe, Trần Phi Dự bảo các bạn nữ mang đồ đạc tùy thân lên trước: "Vali cứ để bên ngoài đã, chờ một lát bọn tớ giúp mọi người mang lên xe, hôm qua đã dán tem trước rồi, đừng lo, sẽ không bị mất đâu."

Du Bạch đã đợi sẵn bên ngoài, giúp bác tài nhét vali vào gầm xe buýt. Cả lớp có hơn 50 cái, về cơ bản đều do đám Trần Phi Dự Du Bạch, thêm một vài nam sinh vóc dáng cao lớn khác phụ giúp, đi theo bác tài chuyển lên xe.

Mồ hôi túa ra nhễ nhại, Du Bạch bèn cởi áo khoác đồng phục ra bỏ sang một bên, chỉ mặc áo len đen bên trong.

Trần Phi Dự đang ở trong gầm cất hành lí, nhìn thoáng qua Du Bạch, đúng lúc cậu đang cong eo, chuyển hành lí vào trong xe. Áo len là kiểu dính sát vào cơ thể, Du Bạch sợ lạnh, trước giờ không bao giờ mặc áo len phông rộng, mặc vào cứ có cảm giác bị gió lùa. Loại áo len mỏng này, mặc trên người Du Bạch, dáng người gì đó đều lộ rõ.



"Du ca, cậu...eo cậu nhỏ thật đấy." Trần Phi Dự ma xui quỷ khiến buộc miệng nói một câu.

Du Bạch ngẩng đầu, lau mồ hôi, chả hiểu mô tê gì: "Cậu vừa nói gì đó?"

Trần Phi Dự lập tức cầm một chiếc vali khác lên: "Không, tôi nói, cảm ơn Du ca."

Về thẩm mỹ, Trần Phi Dự rất tán thưởng những người có thể mặc được áo len trơn thuần, mà trong số đó, hắn luôn cảm thấy áo len đen là phép thử lớn nhất để xem xét khí chất của một người.

Thực ra màu này, rất dễ khiến các thiếu niên ở lứa này trông chững chạc hơn tuổi, mặc dù bản thân Trần Phi Dự thích, nhưng cũng chưa từng mặc qua màu này, hôm nay vừa khéo, hắn phát hiện Du Bạch mặc lên rất đẹp.

Chuyển hành lý xong, Du Bạch thấy không còn việc gì nữa, nên lên xe trước. Trần Phi Dự lên muộn hơn cậu, còn bận phải đếm số lượng vali và sĩ số lớp lần cuối, sau khi xác nhận không còn vấn đề gì nữa, mới có thể lên xe.

Cả thảy 61 chỗ ngồi, rất dư dả.

Trần Phi Dự và một vài cán bộ lớp lên sau cùng, hầu như đều chia ra ngồi cặp, Trần Phi Dự nhìn thoáng qua thì thấy, chỉ có chỗ ngồi bên cạnh Du Bạch trống không.

Lớp phó thể dục Chu Tử Lâm hỏi Trần Phi Dự: "Ngồi chung?"

Trần Phi Dự lắc đầu, đi đến cạnh Du Bạch.

Du Bạch ngồi ở hàng thứ ba từ dưới lên, cậu lên xe muộn, nên chỉ còn sót lại chỗ ngồi đằng sau.

Trần Phi Dự cởi balo xuống đặt lên giá hành lý, kế đó ngồi xuống bên cạnh lối đi nhỏ, thắt chặt dây an toàn.

Du Bạch vốn đang dựa vào cửa sổ nhắm mắt nghe nhạc, chú ý tới động tĩnh bên cạnh, mở mắt nhìn sang, đúng lúc bắt gặp tầm mắt của Trần Phi Dự: "Cậu muốn ngồi cùng tôi?"

Trần Phi Dự gật đầu, như thể đây là chuyện đương nhiên: "Du ca, có nước không, tôi khát quá."

Trần Phi Dự nói chuyện cả buổi sáng, cổ họng khô khốc cả, Du Bạch bất đắc dĩ, lấy ra một chai nước chưa mở nắp đưa cho Trần Phi Dự: "Cảm ơn, Du ca."

Du Bạch nghĩ thầm, tên này có nhiều bạn như vậy, ắt hẳn không ít người muốn ngồi cùng cậu ta, hà cớ gì lại đến ngồi cùng cậu? Có phải sợ mọi người đều có bạn, chỉ mình cậu lẻ ra hay không?

Du Bạch không thấy ngồi một mình cô đơn gì hết, mà dường như, có Trần Phi Dự ngồi bên, cũng không hẳn là xấu.

Gần 8h, xe cuối cùng cũng chậm rãi lăn bánh.

Mỗi xe buýt đều có người quản trò, lúc xe khởi động, người kia sẽ cầm mic giới thiệu ngắn gọn hành trình cho mọi người.

Người quản trò trên xe Du Bạch là một thanh niên, trông như vừa tốt nghiệp đại học: "Chào các bạn, anh rất vui khi chúng ta có thể đồng hành cùng nhau trong chuyến đi lần này, điểm đến của chúng ta là làng Đại Hưng-thị trấn Phụng Khê-thành phố Nhạc Thị. Làng Đại Hưng chính là cơ sở thử nghiệm nông thôn mới của tỉnh anh, một tuần ở lại đây, các bạn sẽ được trải nghiệm các hoạt động làm nông phong phú và đặc sắc tại đây..."

Du Bạch tháo tai nghe ra, trong lúc nghe giới thiệu về làng Đại Hưng, cậu bị cảnh sắc bên ngoài làm phân tâm. Cậu rất thích nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, theo guồng chuyển động của xe, sự thay đổi giữa ánh sáng và bóng tối, mỗi khung hình đều là một hoa văn tươi mới không trùng lặp, Du Bạch không bao giờ thấy chán mỗi khi xem.

Giới thiệu xong về làng Đại Hưng, không khí trong xe bắt đầu sôi động hẳn: "Chặng đường còn hơn 3 tiếng lận, rất dài. Có bạn nào trong lớp chủ động biểu diễn tài nghệ góp vui không?"

Lúc mới bắt đầu, ai cũng ngại ngùng rụt rè, trừ khi có học sinh giỏi ăn nói, còn không thì rất ít người chủ động đứng ra.

Người quản trò rất quen thuộc đối phó với loại tình huống này, anh cười nói: "Có ai muốn đề cử gì không?"

Đang ở trạng thái 'Sống chết mặc bây, chỉ cần tao không sao là được', lúc này, mọi người đều sôi nổi cả lên.

"Diệp Trình An! Lớp phó văn thể mĩ dẫn đầu đi!"

"Trần Phi Dự! Lớp trưởng lên đi!"

"Du Bạch, Du ca!"

Du Bạch không ngờ lúc đó lại bị gọi tên, sững sờ một lúc, cũng không phát hiện một bên tai nghe bị rớt ra, vẫn là Trần Phi Dự nhặt lên giúp cậu.



Trần Phi Dự không trả lại tai nghe cho Du Bạch, tự đeo cho mình: "Nghe gì đó? Tôi nghe nói, nếu muốn thấu hiểu một người, cứ đi nghe bí mật trong tai nghe người đó, âm nhạc là mặt cắt trong lòng mỗi người mà."

Du Bạch phản ứng lại, thu tai nghe vào, tắt nhạc, khinh bỉ nói: "Còn mặt cắt, có muốn vẽ thêm một đường phụ, tìm diện tích bề mặt luôn không."

Diệp Trình An dẫn đầu hát một bài, dưới tiếng hò reo cổ vũ của mọi người: "Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ, tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường, nhưng sao chẳng nghe thấy tiếng cậu..."*

*小幸运-田馥甄 (May mắn bé nhỏ- Điền Phức Chân)

Đây là bài hát chủ đề của một bộ phim thanh xuân rất được yêu thích, nhiều bạn trong lớp đều biết hát, đến đoạn điệp khúc, mọi người trên đoàn xe đều ngâm nga theo: "Hóa ra cậu chính là may mắn mà tớ muốn lưu giữ..."

Du Bạch chưa từng nghe bài này trước đây, có lẽ vì không khí hiện tại quá tốt, cũng cảm thấy khá hay.

"Tớ nghe thấy tiếng mưa rơi trên thảm cỏ," Khi mọi người chuyển sang ver hai, Trần Phi Dự đột nhiên bắt lấy cổ tay Du Bạch, "Tớ nghe thấy tiếng chuông reo tan trường."

"Du ca, cùng hát đi."

Du Bạch sửng sốt, trong tiềm thức muốn cự tuyệt.

"Cùng hát đi, Du ca." Trần Phi Dự cong mắt, lắc cổ tay Du Bạch. Trần Phi Dự cười rất đẹp, trông lại ngoan, khiến người ta không thể nào nói lời từ chối được.

"Tuổi trẻ là một cuộc hành trình đầy những vấp ngã."

"Để rồi sau này mới nhận ra."

"Còn chưa kịp cảm ơn cậu người đã cho tớ dũng khí."

"Giúp tớ được làm lại chính mình."

Bầu không khí thực sự rất tốt, đến cuối cùng, Du Bạch đã quen thuộc với giai điệu, cũng nhỏ giọng lẩm bẩm theo mọi người.

Giọng cậu rất nhỏ, nhưng Trần Phi Dự nghe thấy được.

Hát cũng hát xong, học sinh trên xe điên cuồng vỗ tay, giữa những tràng pháo tay giòn giã, Trần Phi Dự tiến đến gần Du Bạch: "Du ca, hát hay lắm."

Du Bạch cứng mặt, cũng đang vỗ tay, lại không chút có tâm, vờ làm cho có. Trần Phi Dự dán sát qua, Du Bạch ghét bỏ, trực tiếp duỗi tay ấn mặt Trần Phi Dự, đẩy qua một bên.

Trần Phi Dự ngồi nghiêm chỉnh lại, cười rất vui vẻ.

Người quản trò lấy lại mic, hỏi mọi người: "Diệp Trình An hát có hay không cả lớp?"

"Hay!"

"Chọn tiếp một bạn nữa tiếp nối Diệp Trình An được hay không?"

"Đồng ý hai tay hai chân luôn!"

"Diệp Trình An, chọn Chu Tử Lâm đi, nó nói muốn hát kìa!" Bạn của Chu Tử Lâm đẩy cậu chàng một cái, hét to, còn chưa kịp nói câu thứ hai, Chu Tử Lâm đã túm cổ người kia bịt miệng lại: "Xéo đi mày!"

Diệp Trình An với Tống Sở ngồi cùng nhau, hai nhỏ to nhỏ một hồi, sau đó Diệp Trình An cười híp mắt ngẩng đầu lên, nói lớn: "Bọn mình không chọn Chu Tử Lâm đâu, muốn nghe Du Bạch hát cơ."

"Oa~ Du Bạch! Du Bạch!"

Trần Phi Dự dẫn đầu huýt sáo.

Các bạn trong lớp đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Du Bạch.

Đầu óc Du Bạch giống như căn nhà xi măng vừa mới mua xong, trống rỗng hoang sơ, không biết nên ứng phó thế nào.

Đang định mở miệng từ chối, lại nghe thấy Diệp Trình An với Tống Sở nói: "Du Bạch là bạn học mới, nên có thể hơi ngượng, lớp trưởng, giúp bạn ấy đi, hát một bài nhé?"