Tôi Vai Ác Nhưng Trọng Sinh Thành Vai Chính

Chương 33: "Nhóc rất giống một vị cố nhân của ta"





Trịnh Thư Mỹ nhìn qua nhìn lại, xác định chẳng còn ai ngoài mình mới e dè quay gót chân, cô hoang mang hỏi:

“Ông gọi cháu ạ???”

“Không thì còn ai” Chủ quán nói đến đó thì chỉ tay đến chiếc ghế trống đối diện:

“Ngồi đó đi” Trịnh Thư Mỹ ngơ ngác ngồi vào vị trí, ông tiếp tục hỏi cô

“Muốn uống không?”

-Muốn, đương nhiên là muốn

Nhìn đôi mắt sáng rỡ kia, ông chủ tiệm mặt lạnh tanh nói:

“Ta đang pha loại rượu mới nhưng không có người thử hộ, thử giúp ta thì muốn uống bao nhiêu tuỳ thích”

Trịnh Thư Mỹ năm 12 tuổi bị bắt cóc vì nhận đồ của người lạ đương nhiên sẽ không bước vào vũng bùn lần nữa, nhưng điều khốn kiếp là mùi rượu thơm phức ấy cứ quẩn quanh mãi ở khoang mũi nó khiến lòng ngực Trịnh Thư Mỹ rạo rực không thôi

Cô chính là tên bợm rượu, chưa loại rượu nào Trịnh Thư Mỹ chưa từng thử qua, đặc biệt là rượu ủ từ thực vật hay những loại rượu thiên về mùi hương, Trịnh Thư Mỹ đều vô cùng thích

Đang lúc Trịnh Thư Mỹ còn đấu tranh tâm lí, ông chủ đã đứng lên đi về phía sạp rượu kia rót một ly cầm về phía cô

"Thử đi rồi trả lời ta sau cũng được"

Được hời sao có thể từ chối, Trịnh Thư Mỹ lễ phép đứng lên, dùng hai tay nhận lấy ly rượu kia

“Vậy…cháu xin nhận”

Trịnh Thư Mỹ quay đầu, ngụm đầu tiên cô chỉ dùng vành môi nhấp thử

-Vãi, ngon tuyệt cú mèo..!!

Thế là Trịnh Thư Mỹ ngụm thứ hai thì ly đã rỗng, cô nhìn chiếc ly bé xíu kia mà tiếc rẻ

-Chả đủ nhét kẻ răng

“Ông ơi, hay là để cháu giúp ông nếm thử nhé, dù sao cháu cũng rảnh” Trịnh Thư Mỹ mặt dày đẩy cái ly về phía ông chủ tiệm rượu cười cười, nét thảo mai đặc trưng không lẫn vào đâu được

"Ngồi đó đi, ta chuẩn bị một chút” Ông chủ còn chẳng thèm bất ngờ vì thái đổ thay đổi soành soặch của cô

Có lẽ vì ông tự tin về tài nấu rượu của mình chăng?

“Dạ” Trịnh Thư Mỹ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn trên bàn, cô nhìn ngó xung quanh một hồi, phía trước tuy bài sạp bán rựu nhưng không lớn lắm, cô đến đây cả buổi rồi vẫn chưa thấy ai đến mua, còn chỗ Trịnh Thư Mỹ đang ngồi bây giờ nhìn kĩ thì giống quầy pha chế hơn là quán rượu thông thường

Phong cách rất cũ kĩ, rất hoài niệm, lại mang chút ấm áp, cạnh bàn còn đặt một lọ hoa thạch thảo tím, lúc đầu nhìn nó có vẻ hơi khác biệt, có thể nói là lạc quẻ so với phong cách nơi này nhưng càng nhìn lâu, đặc biệt cộng thêm mùi hương thoang thoảng của rượu lại tạo nên điểm nhấn cực kì bắt mắt

Trịnh Thư Mỹ lướt mắt qua một hồi cũng thu lại, cô tập trung vào chủ quán quan sát, ông tuy đầu đã bạc hơn phân nửa, nhìn sơ qua có thể trông ông đã lớn tuổi nhưng nét mặt hình như vẫn còn mang nét trung niên

Có lẽ so với Trịnh Thế Nam cũng không lớn hơn là bao, chưa kể ông còn lưng thẳng vai rộng, thao tác nhanh nhẹn uyển chuyển khiến Trịnh Thư Mỹ phải nghi ngờ con mắt nhìn người của mình

“Cô gái, có ai nói mắt cô rất đẹp không?” Ông chủ quán đột nhiên cất tiếng

“Lúc nhỏ cháu nghe rất nhiều, nhưng lớn rồi thì không nghe nữa”

Trịnh Thư Mỹ nghĩ, tính tình cô thế kia người ta gặp đầu ngõ thì cuối ngõ đã cửa đóng then cài, mặc dù không đến nỗi như ôn thần nhưng là người trong cuộc, Trịnh Thư Mỹ càng không thể biện hộ cho bản tính kì lạ của bản thân trước kia

Ông chủ đặt hai ba chiếc ly lên bàn đã chất rất nhiều bình trựu đủ loại, nhìn sơ còn tưởng nhà hoá học nào đó đang tiến hành thí nghiệm, ông nói:

“Rất giống với một vị cố nhân của ta”

Câu nói không đầu không đuôi của ông khiến Trịnh Thư Mỹ phải hỏi lại:

“Ông nói mắt cháu ấy ạ?”

“Ừm, rất giống, nhóc rất giống với vị cố nhân đó”

Cố nhân nào là ai thì đâu cần phải hỏi, ông chủ là nam, Trịnh Thư Mỹ là nữ, mà dáng vẻ để ông nhớ mãi như thế thì chắc chắn là tình đầu, hoặc người yêu, vợ…

Cũng có thể là nam mà nhỉ..?

-Uầy…lại rỗi hơi

Trịnh Thư Mỹ tự mình nghĩ rồi tự mình mắng mình, cô phát hiện từ khi trọng sinh cô hay tự mình nghĩ vời lung tung nhiều hơn, có lẽ do không còn áp lực học hành hay theo đuổi Thừa Hàn Triết nữa nên cô sống thư thả hơn trước rất nhiều

Hoặc do trọng sinh nên tam quan cô rộng hơn một chút

“Cháu họ gì?”

“Dạ..? Trịnh…cháu họ Trịnh tên Thư Mỹ thưa ông”

“À…ta cứ tưởng….” Ông chủ tiệm nhìn Trịnh Thư Mỹ rồi gật gật lẩm bẩm:

“Trên đời có người giống người đến vậy à..

Thật sự…rất giống”

Trịnh Thư Mỹ nhìn chủ quán rượu thoăn thoắt cái tay mà vui đến nỗi hai chân lắc lư theo nhịp, cô thật sự rất thích rượu nấu từ thực vật, nếu là lên men tự nhiên hay làm theo cách truyền thống cô càng thích, lúc nhỏ cô thường lén trộm rượu dâu tằm của Trịnh Thế Nam uống vì màu sắc và mùi thơm của nó

Mấy lần Trịnh Thế Nam bắt được cô say bí tỉ nằm sõng soài trên đất đã tét cho mấy roi rồi vẫn chứng nào tật nấy, đã vậy Trịnh Thư Mỹ còn lôi kéo Trịnh Kỳ Ngộ làm đồng phạm

Cô nhớ một hôm Trịnh Thư Mỹ phái Trịnh Kỳ Ngộ thăm dò nơi cất rượu của Trịnh Thế Nam vì sau mấy lần bị Trịnh Thư Mỹ trộm, Trịnh Thế Nam đã phòng bị cô chặt chẽ hơn

Trịnh Kỳ Ngộ ngây ngô bị cô sai đâu đánh đó trong một buổi sáng đã tìm được

Trịnh Thế Nam giấu nó ở trên nóc tủ, ông chắc chắn cô không thể leo lên đó vì Trịnh Thư Mỹ sợ độ cao

Thế là binh tôm tướng cá Trịnh Kỳ Ngộ là người nhận lệnh, cậu nhóc khi đó chỉ cao tầm một mét ba hay một mét tư gì thôi, còn chẳng đến vai Trịnh Thư Mỹ vậy mà dám khệ nệ lôi thang vào giữa nhà rồi tự mình leo lên đó

Trịnh Thư Mỹ thì vui rồi, sắp có rượu uống mà chẳng cần tốn chút mồ hôi nên đứng dưới đất ra sức cổ vũ, đến cây thang bằng tre Trịnh Thế Nam làm tạm để để đứng cắt kiểng không mấy kiêng cố mà cô còn không thèm giữ hộ Trịnh Kỳ Ngộ

Kết quả là giữa chừng Lý Lệ Chi lại về, Trịnh Thư Mỹ hoảng quá bỏ vào phòng trốn, Trịnh Kỳ Ngộ trên kia thấy chị mình chạy cũng sợ đến cả mặt xanh lè

Sượt một cái cả người và thang đều ngã chồng lên nhau, Trịnh Kỳ Ngộ sau đó dù không bị thương gì nặng nhưng bị Lý Lệ Chi mắng một trận ra trò vì tội phá phách nghịch dại

Còn kẻ chủ mưu Trịnh Thư Mỹ đã sớm trắng án vì bỏ trốn từ lâu, Trịnh Kỳ Ngộ sau khi bị bắt được dù Lý Lệ Chi cố gặn hỏi vẫn không khai Trịnh Thư Mỹ ra

Cậu nhóc nói mình vì tò mò nên muốn lấy xuống thử, đêm đó Trịnh Kỳ Ngộ vì đau mà nằm trong chăn khóc, còn Trịnh Thư Mỹ vì thấy có lỗi nên để trên đầu giường cậu nhóc ba viên kẹo...

Trịnh Thư Mỹ bị mùi rượu thơm phức kéo về từ hư vô của kí ức, chủ quán đẩy ly rượu màu đỏ nhạt về phía cô, ông nói:

“Này, thử đi, cái này ta chưa đặt tên, ta trộn một ít trái cây giã nhuyễn với nhau rồi ủ lên men, trong đây còn có Vodka Russo-Baltique và rượu trắng tỉ lệ 2:1:2

Nồng độ có lẽ hơi mạnh đấy, nhưng mùi vị cũng không tệ, nhóc được không?”

Vodka Russo-Baltique..!!!!

Hơn 1 triệu USD ở tính tới thời điểm hiện tại đã là mười năm trước kể từ khi Trịnh Thư Mỹ chết, thời điểm mười năm sau còn điên rồ hơn nữa, có một khoảng thời gian nó bị đánh cắp đã khiến thế giới chao đảo mà Trịnh Thư Mỹ chỉ từng được nghe tên thôi đấy ư..??

Trịnh Thư Mỹ đời trước dù giàu có nhưng chỉ uống được mấy lần chứ không thể tậu cả chai về ngắm, mà quán rượu nhỏ ở một tỉnh lẻ của mười năm trước lại có thể đem nó ra chỉ để điều chế thí nghiệm..

Vậy giá trị của ly rượu thí nghiệm này là bao nhiêu, tỉ lệ 2:1:2 mà ông chủ nói là bao nhiêu phần trăm Vodka Russo-Baltique rồi vậy??

Mà dù chỉ 0.00001 phần trăm cũng đủ giá trị hơn Trịnh Thư Mỹ hiện tại rồi..!!

“Ô…ông ơi, cái Vodka đó….” Trịnh Thư Mỹ trong đầu cứ xoèn xoẹt âm thanh đếm tiền, cô bị giá trị của nó doạ cho ú ớ chẳng biết nói sao thành lời

Chủ quán rượu nhìn Trịnh Thư Mỹ ú ớ một hồi mới hiểu ra, ông vẫn rất thản nhiên trả lời:

“Nhóc cũng biết loại rượu này à, nhóc nhìn sạp rượu của ta xem, ta có khả năng mua chai rượu đó không? Là một người bạn quen của ta bán lại cho ta một ít, và cái ta pha cho nhóc chỉ khoảng ¼ chun rượu trắng thôi”

Phù…ra là vậy..!!

“Cháu tưởng ông có cả chai nên muốn xin ngắm nghía một chút ấy mà..” Trịnh Thư Mỹ dùng hai tay lễ phép nâng ly rượu lên ngang mũi, sau nhận nhận lấy cái lắc đầu bất lực về phản ứng khôi hài của cô

Thơm quá

Trịnh Thư Mỹ cảm khái.., có kiwi và vải, còn nghe thoang thoảng mùi quế mà không biết có phải là quế hay không

Trịnh Thư Mỹ ngửi rồi lại ngửi, Vodka là rượu không màu không mùi, vị cũng không nồng như cái loại khác và gần như là không vị vì tổ tiên của loại rượu này được sản sinh ra bằng phương pháp lọc rượu bằng than

Nhưng nó là một loại rượu mạnh..

“Còn ngửi nữa ta lấy lại đấy nhóc” Chủ quán vẫn luôn đợi Trịnh Thư Mỹ cho ý kiến mà cô vẫn chưa cho vào miệng khiến ông hơi gấp gáp

Trịnh Thư Mỹ vô thức cầm chặt ly rượu, môi lại còn mơ hồ chu ra oán giận:

“Cháu chỉ muốn ngửi xem rượu mắc như thế có không mùi giống như trên mạng nói hay không thôi mà..”

Cô trả lời xong liền nhanh chóng nếm ngay trước khi chủ quán đổi ý, chất lỏng tràn qua lưỡi tạo cảm giác cay nhẹ khi lần đầu tiếp xúc, nhưng qua một lúc lại có vị thanh ngọt của trái cây

Thật sự rất ngon, còn có chút tê tê ở đầu lưỡi nữa

Cảm giác khiến Trịnh Thư Mỹ rất thích thú mà so với tất cả các loại rượu cô từng uống đều không khiến cô thích đến vậy..

Trịnh Thư Mỹ đưa ly lên lần hai đã trả về một ly rỗng, cô nhìn chiếc ly rỗng kia đầy tiếc nuối, cổ họng còn nuốt thêm một lần nước bọt, cô đưa đôi mắt hạnh long lanh của mình ngước mắt nhìn chủ quán

“Thế nào?”

-Perfect, wonderfull, so crazy man…><

“Ưm…cháu nghĩ vị của trái cây hơi át vị của rượu ấy ông ạ, cứ như cocktail ấy” Trịnh Thư Mỹ trắng trợn nói dối, cocktail có 1000 năm phát triển nữa cũng không thể nào sánh bằng đâu thưa ông..!!!