Tôi Tưởng Đó Chỉ Là Tiểu Thuyết Trọng Sinh Bình Thường

Chương 157: Ngoại Truyện 10: Đây là một cuộc trọng sinh bình thường.



Edit: Dưa Hấu

---

"Haa.....! Đúng như dự đoán, em thật sự yêu Ryzen."

Chúng tôi ở lại thủ đô thêm một tháng, ngay cả sau khi lễ rửa tội của Erdin kết thúc, trước khi trở lại Ryzen.

Hít thở không khí trong lành từ núi Philiac, tôi có cảm giác như mình được trở về nhà.

Thủ đô tiện lợi và chúng tôi có thể mua đủ thứ đồ, nhưng chỉ Ryzen mới khiến cho tôi và Killian thực sự cảm thấy gắn bó.

Nhưng không chỉ có làn gió mát của núi Philiac đang chờ đợi chúng tôi.

"Em đã đoán được từ trước, nhưng... công việc chồng chất như núi."

"Bởi vì chúng ta đã ở thủ đô lâu hơn dự kiến mà."

Killian và tôi khẽ thở dài, nhưng chúng tôi không định ca thán.

Chúng tôi đã quảng bá bảo hiểm y tế và hoàn thành việc xây dựng con đường băng qua núi Philiac.

Chúng tôi thiết lập các trạm kiểm soát ở mỗi làng để đảm bảo an ninh cho lãnh địa và tuyển các bác sĩ, y tá cho phòng khám y tế dành cho cư dân.

Ngay cả những người ban đầu phàn nàn về những nỗ lực vô ích của vị lãnh chúa trẻ tuổi và vợ anh ta cũng bắt đầu hy vọng vào một cuộc sống tốt đẹp hơn trên lãnh địa.

Mọi thứ vẫn còn ở giai đoạn sơ khai nhưng tôi hạnh phúc mỗi ngày vì đang ngày càng gần với ước mơ của mình.

Tôi sẽ không bao giờ quên ngày tôi đến kiểm tra tiến độ của phòng khám y tế.

"Cảm ơn, phu nhân."

Một bé gái gầy gò đưa cho tôi bông hoa màu vàng mới hái từ đâu đó. Đó là một loại cỏ dại giống hoa cải, nhưng lại đẹp như nụ cười của bé gái đó.

"Ồ, nó đẹp quá. Bé tặng cho chị à?"

Cô bé ngượng ngùng gật đầu.

Dù nhìn cô bé có vẻ là một đứa trẻ ốm yếu, nhưng đôi mắt to của cô bé vẫn lấp lánh ánh sao. Tôi nghĩ mình đã thấy đôi mắt trong trẻo và xinh đẹp như vậy ở đâu đó trước đây.

"Cảm ơn bé con, chị sẽ cắm nó vào bình."

Nói xong, cô bé đỏ mặt và quay đi, chạy về phía mẹ mình.

Trong khi tôi đứng nhìn theo, trợ lý của Killian, ngài Altens nói nhỏ: "Đó là đứa trẻ sắp chết vì bệnh Crusoe. Nhờ vào việc bố mẹ em ấy tích cực tham gia vào chương trình bảo hiểm y tế, nên cô bé đã được chữa trị ngay sau khi phòng khám y tế được xây dựng."

"À....!"

"Còn quá sớm để nói rằng cô bé đã khỏi bệnh, nhưng cô bé đã khỏe mạnh hơn nhiều, và sau khi nhìn thấy trường hợp của cô bé, mọi người xung quanh đều phản ứng tích cực hơn với bảo hiểm y tế."

Có lẽ sau khi nghe lời giải thích của ngài Altens, mẹ của đứa bé lại gần, cúi đầu và run run nói: "Con gái là động lực sống của chúng tôi. Nếu không có bảo hiểm y tế, chúng tôi sẽ không bao giờ có khả năng chi trả cho việc điều trị của con bé, và chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của lãnh chúa và phu nhân."

Những lời này khiến nước mắt tôi tuôn rơi.

Và tôi nhớ ra mình đã thấy đôi mắt xinh đẹp của cô bé đó ở đâu.

Thò đầu ra khỏi vạt váy của mẹ và mỉm cười, tôi thoáng thấy đứa trẻ đã nói rằng ghen tị với tôi vì tôi được anh trai tôi ghép tủy cho.

"Edith, sao vậy, sao em lại khóc.....?!"

Killian vừa mới đến bên cạnh tôi, ngạc nhiên khi thấy tôi. Tôi đã thực sự rơi nước mắt.

Nhưng tôi không thể hạnh phúc được hơn.

Cuối cùng, tôi cảm thấy như mình đã có thể buông bỏ cảm giác tội lỗi bấy lâu nay.

***

"Mẹ! Lilia cứ làm phiền con.....!"

"Anh zai~"

Với hai đứa con, không có một ngày nào trong nhà được bình yên. Kể cả hôm nay, khi chúng tôi đang bận rộn chuẩn bị lên đường đến thủ đô.

Erdin vốn hiền lành từ trong bụng mẹ, lớn lên trở thành một cậu con trai nhẹ nhàng và tình cảm.

Nhưng con gái Lilia của tôi lại có nét tomboy, điều đó bộc lộ rõ ngay cả trước khi con bé biết nói.

Nhìn xem, kể cả hôm nay, Erdin, người đang chạy đến chỗ tôi với khuôn mắt nhăn nhó và cái miệng dẩu lên.

"Có chuyện gì với Lilia thế?"

"Con bé cứ trèo lên lưng rồi giật tóc con! Đây nè, nó còn nhổ nước bọt vào con, mới đây luôn...."

Erdin nhăn mặt như sắp khóc, chỉ vào bờ vai ướt đẫm của mình.

Mái tóc của Erdin mà tôi đã chải gọn gàng vào buổi sáng nay đã rối như tổ chim, và vai áo màu xanh nhạt của cậu bé có màu sẫm hơn.

Má cậu bé bị trầy bởi móng tay.

Đó là một trong những điểm đáng yêu, ngọt ngào của Erdin, cho dù mình đã bị bắt nạt đến đâu, cậu bé vẫn sẽ đi chậm lại, để em gái đuổi kịp bước chân của mình.

"Lilia yêu con lắm đó. Đó là lý do tại sao con bé bám theo con mỗi ngày."

"Dạ, con biết, nhưng..."

Erdin giậm chân bất bình.

Erdin 5 tuổi và Lilia 3 tuổi, trong một lâu đài không có bạn bè, Erdin và Lilia không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chơi với nhau.

Thường thì một người mẹ sẽ lo lắng con gái mình sẽ bị thiệt thòi bởi sự chênh lệch với anh trai lớn hơn, nhưng trong gia đình tôi thì ngược lại.

Lilia, người luôn tràn trề năng lượng, sẽ dành cả ngày để bám theo Erdin, người thích đọc sách và chơi trong im lặng.

Erdin thường bao dung cho tính hiếu động của em gái, nhưng thời gian trôi qua, hành vi của Lilia ngày một quá đáng hơn, gần đây Erdin thường xuyên chạy trốn khỏi con bé, đến gặp tôi với vẻ mặt như sắp khóc thế này.

Khuôn mặt của Erdin thật dễ thương khi cậu nhóc kìm nén nước mắt, có lẽ đang thầm nghĩ: "Nếu mẹ không đứng về phía mình thì sao?"

Có thể cậu bé sẽ bật khóc nếu tôi giả vờ không để ý. Tôi không muốn dạy cậu nhóc phải chấp nhận, chiều theo em gái mình vô điều kiện.

Tôi ôm Lilia vào lòng với vẻ mặt nghiêm túc. "Lily. Dù con có yêu anh trai mình đến đâu thì con cũng không được làm như thế này, con đang khiến anh trai mình gặp rắc rối."

Khi Lilia nhận ra mình đang bị mắng, con bé tắt loa đài của mình và bắt đầu nghịch những chiếc cúc trên váy của tôi. Ánh mắt thuần khiết trên khuôn mặt của cô bé trông như thiên thần.

Nhưng tôi không định bị rơi vào bẫy đó. "Lilia Ryzen! Con có nghe mẹ nói không? Con có nhớ mẹ vừa nói gì với con không?"

"Ưmm.... con chỉ là, thấy chán quá....."

"Con sẽ có rất nhiều bạn cùng tuổi ở thủ đô, Lilia."

Đó là Killian, người vừa trả lời Lilia đang cau có.

"Anh về khi nào vậy?"

Killian, người đã đến gặp chỉ huy hiệp sĩ, bước vào phòng và đi tới.

"Vừa mới thôi. Có vẻ hôm nay Erdin lại thua Lilia ".

"Con không thua! Lilia là em bé, còn con là anh trai!"

"Ừ, làm tốt lắm, Erdin. Con nên cẩn thận và lịch thiệp hơn, đặc biệt là với những người yếu thế hơn mình."

Killian nhẹ nhàng xoa đầu Erdin khi cậu bé xù lông, vuốt mái tóc rối bù của cậu bé.

Erdin ngay lập tức có tâm trạng tốt hơn, và một nụ cười thoáng qua đôi môi mím chặt của cậu bé.

Tất nhiên, không chỉ những lời khen của Killian khiến Erdin mỉm cười.

Hôm nay chúng tôi sẽ rời khỏi lâu đài để đến dinh thự ở thủ đô, và Erdin đang háo hức để gặp các bạn cùng trang phải lứa.

"Có một chút khó khăn khi phải sắp xếp cuộc sống ở thủ đô và Ryzen."

"Nhưng đó là điều mà hầu hết các quý tộc phải làm, và với việc giáo dục trẻ con, chúng ta không thể hoàn toàn bỏ qua giới thượng lưu."

Ở thủ đô, chúng tôi sẽ ở trong căn biệt thự mới mua. Nó khá đẹp và đã không có chủ từ lâu, nhưng chúng tôi đã mua nó và sửa chữa từ trong ra ngoài trong suốt một năm qua.

Nó không cách dinh thự Ludwing quá xa, nên không khó để đưa bọn trẻ về gặp công tước và nữ công tước.

Sau khi chuẩn bị xong, chúng tôi lên đường đến thủ đô, nhận lời từ biệt từ những người làm trong lâu đài.

Chuyến đi mười ngày đến thủ đô có thể rất khó khăn nhưng với bọn trẻ lại rất hào hứng. Mười vạn câu hỏi vì sao về cái này cái kia khiến Killian và tôi thần hồn điên đảo.

Nhưng tôi cũng có chút phấn khích. Thời tiết cũng đẹp, sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể đi dã ngoại.

"Đã hai năm kể từ đám cưới của Cliff rồi nhỉ?"

"Hình như vậy. Chúng ta đã tham dự cùng lúc với lễ rửa tội của Lilia."

"Anh ấy có ổn không nhỉ?"

"Anh nghĩ là có, vì khi anh gặp anh ấy ở đám cưới, và trong những lá thư từ anh ấy kể từ đó, anh có cảm giác rằng anh ấy đang dần thoải mái hơn."

Tôi gật đầu.

Cliff đã kết hôn với một thiếu nữ khác hẳn với Lize, con gái của một tử tước với mái tóc màu hạt dẻ sẫm, đôi mắt xanh trong, khuôn mặt tròn và phong thái dịu dàng.

Cô ấy không phải một mỹ nhân quá xuất sắc, cũng không có nét quyến rũ nào đặc sắc, nên có khá nhiều lời đồn đại về cuộc hôn nhân bất ngờ của họ vào thời điểm đó.

Nhưng sau khi gặp cô ấy và trao đổi vài lời, tôi nhanh chóng nhận ra lý do tại sao họ kết hôn.

Cô ấy có một tính cách khiến mọi người cảm thấy thoải mái, và cô ấy rất thông minh, Và trên hết, cô ấy yêu Cliff, không phải vì ghế người thừa kế nhà Ludwing, mà vì chính bản thân Cliff.

Cliff cũng say đắm yêu cô ấy. 

Đó không phải là tình yêu cháy bỏng như tình yêu anh ta dành cho Lize, nhưng điều đó khiến cho mọi chuyện càng 'lâu dài và hạnh phúc' hơn.

Lize....

"Có tin tức gì từ tu viện Rodanthe không?"

"Có. Bây giờ Lize đã ổn hơn trước rồi."

Lize, người đã hành động kỳ cục một thời gian, như thể đã mất trí, đã trở nên yên lặng kể từ khi nghe tin về cuộc hôn nhân của Cliff.

Thư của người chủ trì nói rằng cô ấy đã gỡ bỏ được gánh nặng trần gian.

Tôi cầu nguyện cho linh hồn cô ấy sẽ được cứu rỗi. Ngay cả nếu đó là bởi một vị thần mà chúng tôi không còn tin vào...

"Mẹ, mẹ, con thấy có một ngôi làng ở đằng kia!"

Tiếng hò reo của Erdin đưa tôi về thực tại.

Hai đứa trẻ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe ngựa, đôi mắt lấp lánh.

Killian nghiêng người về phía hai đứa trẻ để giữ chúng lại, phòng trường hợp chúng bị thương.

Gió xuân trong lành, ánh nắng rực rỡ.

Đột nhiên tôi bật cười.

"Killian. Em nghĩ đây là... một cuộc trọng sinh bình thường."

"Ý em là gì?"

Killian nhìn tôi, nghiêng đầu.

"Ừm.... có một thứ như vậy đấy."

Câu chuyện nữ chính vượt qua những khó khăn của dòng chảy nguyên tác và cuối cùng tìm thấy hạnh phúc với chồng mình là một chủ đề phổ biến thường gặp.

Đó có thể là một câu chuyện nhàm chán với độc giả, nhưng với tôi, đó là một câu chuyện không hề nhàm chán hay cổ điển. Đó là một cuộc sống mà tôi đã liều mạng để giành lấy.

Tôi ở đây và tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ vì hạnh phúc của tôi và hạnh phúc của những người xung quanh mình.

Thậm chí vượt qua cả hai từ 'kết thúc', cho đến ngày chúng tôi trút hơi thở cuối cùng, mãi mãi.

[Kết thúc].