Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 3: Cậu thơm quá



Ứng Lê sắp xếp lại những suy nghĩ của mình.

Ông chủ của cậu, Trương Thiếu Lăng, là người đại diện của Number, hơn nữa lúc nãy cậu vừa nhìn thấy một người đàn ông trong bếp trông giống Đội trưởng của Number, Number toàn bộ có năm người, trên lầu vừa vặn có năm cái phòng.

Còn có lúc phỏng vấn, Trương Thiếu Lăng cũng đã từng nói cho cậu biết người cần chăm sóc là người nổi tiếng, và có nhiều người cho nên tiền lương cũng cao, nhưng cậu không biết người mình cần phải chăm sóc vào thời điểm đó là ai.

Vì vậy, bây giờ cậu có thể đang làm bảo mẫu cho nhóm nhạc nam hàng đầu?

Đủ loại dấu hiệu cho thấy có thể là như vậy.

Ứng Lê không phải fan hâm mộ của họ, cho nên dù có được tiếp xúc gần gũi, trong lòng cậu cũng không có cảm xúc gì nhiều.

Rời xa ánh đèn sân khấu và ánh hào quang của những người nổi tiếng, ai mà không phải là người bình thường, nên dù là làm bảo mẫu cho người nổi tiếng hay một người bình thường, đối với Ứng Lê cũng không có gì khác nhau.

Trở về phòng, điện thoại di động vẫn rung.

Ứng Đào: [Anh, anh ngủ chưa?]

Number chính là niềm vui mới của em gái cậu, mặc dù không biết sự nhiệt tình này có thể kéo dài bao lâu, nhưng Ứng Lê do dự một lúc rồi quyết định chưa nói cho em ấy biết, Ứng Đào tuổi còn nhỏ, theo đuổi người nổi tiếng không phải là điều quá lý trí.

Cậu nhớ lại thông tin tuyển dụng lúc trước đây có nói rõ rằng các ứng viên không được theo đuổi người nổi tiếng, có lẽ vì sợ rằng một số người hâm mộ cuồng nhiệt sẽ nhân cơ hội đục nước thả câu.

Ứng Lê trả lời: [Vẫn chưa, nhưng đã gần mười hai giờ rồi, em nên đi ngủ.]

Ứng Đào: Hôm nay là thứ sáu, ngày mai không có tiết học học.

Ứng Đào học năm ba trung học cơ sở, thành tích khá tốt, được tiến cử vào một trường cấp ba trọng điểm, bình thường rất ngoan ngoãn, cha mẹ rất yên tâm nên thường không quan tâm nhiều đến cô.

Ứng Đào hỏi: [ Đúng rồi, anh tìm được công việc thực tập chưa?]

Ứng Lê chợt nhớ tới, hình như cậu còn chưa nói cho người nhà biết mình đã tìm được việc làm, cậu nói sơ qua với Ứng Đào một chút, chuẩn bị ngày mai sẽ nói với ba mẹ.

Ứng Lê ngủ trên giường, sống trong khuôn viên trường trong năm thứ nhất, cậu phải mất hơn nửa tháng để thích nghi với cuộc sống trong ký túc xá, vốn tưởng rằng thay đổi môi trường sống mới cậu sẽ mất ngủ, nhưng đêm đó Ứng Lê ngủ rất nhanh, đương nhiên cũng có thể là do ban ngày quá mệt mỏi, vì vậy cậu nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Đêm đó cậu ngủ rất ngon, một giấc ngủ thẳng đến bảy giờ, với tư cách là một bảo mẫu có năng lực, Ứng Lê nên dậy chuẩn bị bữa sáng cho ông chủ.

Cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tình cờ gặp lại chàng trai tối qua trên đường xuống bếp.

Anh ta đang mặc một chiếc áo phông thể thao và có vẻ như đang ra ngoài tập thể dục.

Ứng Lê: "Chào buổi sáng."

Anh nhìn cậu, ánh mắt giống như vực sâu, bình tĩnh khó dò, lại cực kỳ mê người, khiến người ta không khỏi muốn chìm vào trong đó.

Anh gật đầu với Ứng Lê, xem như đáp lại, sau đó đeo tai nghe lên, bỏ đi.

Đợi người đi rồi, Ứng Lê mới nhớ đến quên hỏi buổi sáng anh muốn ăn gì, khẽ thở dài một hơi.

"Xin chào, tôi có thể hỏi cậu là ai không?" Một giọng nói thoải mái và dễ chịu đi vào màng nhĩ của Ứng Lê.

Ứng Lê quay đầu lại, thấy lại một thanh niên từ trên cầu thang đi xuống, thân hình thon dài, tao nhã, cao lớn, phản ứng chậm rãi cực kỳ có tính chất thưởng thức, mỗi bước đi đều có khí chất cao quý, khuôn mặt kia sắc bén lại tuấn mỹ, như thể bước ra từ trong tranh.

Cùng lúc đó, Tống Tức Mặc đang im lặng quan sát cậu, ánh mắt lướt qua Ứng Lê, lần lượt quét qua mặt, cổ và chân của cậu, cuối cùng dừng lại ở vết bớt hoa đào trên xương quai xanh.

Gần đây bận rộn tìm việc làm, Ứng Lê chạy đông chạy tây, gầy đi một chút, cổ áo hơi rộng nếu cử động hơi nhiều sẽ lộ ra nửa khung xương quai xanh, còn có thể lờ mờ nhìn thấy vết bớt hoa đào.

Bắt gặp ánh mắt của Tống Tức Mặc, Ứng Lê bình tĩnh trả lời: "Xin chào, tôi là bảo mẫu mới tới."

Tống Tức Mặc Mặc gật đầu, thiếu niên trước mặt không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi tuổi, mặt mày sinh động, đôi môi như trái đào, cả người sáng như ngọc, nhất là cặp mắt kia, cực kỳ xinh đẹp, hắn không khỏi nhếch môi, trên mặt hiện ra ý cười như có như không.

Hắn nhấc chân đi tới, "Tên là Ứng Lê phải không?"

Ứng Lê trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng muốn hỏi làm sao hắn biết, nhưng đối phương tựa hồ đã biết rõ suy nghĩ của cậu, nói: "Lão Trương nói với chúng ta, cậu là tới thay dì Mai."

Dì Mai là bảo mẫu lúc trước chăm sóc bọn họ, một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tháng sau con dâu sắp sinh, nên dì xin nghỉ về quê chăm sóc con dâu, đợi con dâu ở cữ xong, dì sẽ trở về, cho nên mời thêm một bảo mẫu nữa.

Ứng Lê Ngừng đầu một cái.

"Tôi tên là Tống Tức Mặc."

Tống Tức Mặc, Vocal chính của Number, được người hâm mộ ca ngợi là Siren, giọng hát biến hóa và vô cùng quyến rũ, chỉ cần nghe giọng thôi cũng có thể khiến người ta đỏ mặt tim đập, làm lỗ tai mang thai, nghe nói trước khi chưa vào nhóm nhạc cũng đã là nhân vật nổi danh có ngàn vạn fan.

Suy đoán của đêm qua đã được xác minh vào thời điểm này.

Cậu thực sự làm bảo mẫu cho nhóm nhạc hàng đầu!

Muốn nói trong lòng không có không gợn sóng cũng là giả, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy minh tinh, hơn nữa còn nổi tiếng như vậy, Ứng Lê cũng có chút kích động, nhưng cậu rất nhanh liền điều chỉnh tâm lý, dù làm bảo mẫu cho bất kỳ ai, cậu cảm thấy chỉ cần làm tốt công việc của mình là được.

Cậu giữ suy nghĩ như vậy, không chú ý đến khoảng cách giữa Tống Tức Mặc và mình đã kéo gần hơn rất nhiều, khi ngước mắt lên, Tống Tức Mặc chỉ cách cậu có một bước chân.

Tống Tức Mặc đột nhiên nghiêng người, di chuyển chóp mũi, nhìn cậu nói: "Cậu thơm quá."

"Hả?" Ứng Lê sửng sốt một chút, không kịp phản ứng.

Tống Tức Mặc ung dung nhìn vẻ mặt sửng sốt của cậu hồi lâu, độ cong khóe miệng càng thêm vui vẻ, thậm chí còn tới gần cậu hai bước, lặp lại lời hắn vừa nói: "Tôi nói, cậu rất thơm."

Rất thơm?

"Có sao?"

Ứng Lê đưa tay lên ngửi quần áo của mình, quả nhiên có mùi thơm nhàn nhạt. "Có lẽ là mùi bột giặt."

Cậu có thói quen dùng loài nước giặt quần áo này, lúc trước là Gardenia jasminoides (hoa dành dành), sau là hoa cúc tây, mang theo chút mùi vị ánh nắng, rất thanh đạm.

Ý cười trong đáy mắt Tống Tức Mặc càng sâu: "Ừm, mùi rất thơm."

Ứng Lê cũng cười cười, lại hỏi: "Đúng rồi, bữa sáng các cậu muốn ăn gì, để tôi đi chuẩn bị."

Tống Tức Mặc cố kiềm chế biểu cảm, nhướng mày: "Lão Trương không gửi công thức cho cậu sao?"

Gần đây họ đang giảm béo, chuyên gia dinh dưỡng đã đặc biệt điều chỉnh các bữa ăn để giảm béo.

Lão Trương mà Tống Tức Mặc nói có thể chính là Trương Thiếu Lăng, Ứng Lê lấy điện thoại ra và tìm tài khoản Wechat của của Trương Thiếu Lăng: "Chờ một chút, để tôi hỏi thử."

Trương Thiếu Lăng đã gửi công thức, còn có chút ngại ngùng mà xin lỗi, nói hôm qua bận quá nên quên mất.

Sau khi nhận được công thức, Ứng Lê nói: "Vậy tôi sẽ đi làm bữa sáng ngay bây giờ."

Tống Tức Mặc: "Làm phiền cậu rồi."

"Không sao, đó là điều tôi nên làm."

Sau đó, Ứng Lê liền vào bếp chuẩn bị bữa sáng.

Nguyên liệu nấu ăn từ chiều hôm qua đã được đưa tới, xếp đầy trong tủ lạnh.

Ứng Lê mở công thức nấu ăn ra, bên trong ghi chép thói quen ăn uống và sở thích của mỗi người, cậu làm theo các bước trên đó để bắt đầu làm bữa sáng, từng bước một, một cách có trật tự.

Ứng Lê làm việc toàn tâm toàn ý, hoàn toàn không chú ý đến việc có người vào phòng bếp, còn đứng ở phía sau lưng cậu, cho nên quay đầu lại thì bị giật mình, suýt chút nữa va phải người đó.

Ứng Lê theo bản năng lùi về phía sau một bước, vẻ mặt đề phòng, thiếu niên trước mắt giơ hai tay lên, tỏ vẻ bản thân không làm gì cả.

Đôi mắt màu lam kia gần như là một biểu tượng, độc nhất vô nhị trong giới giải trí, giống như viên ngọc bích quý giá, sáng lấp lánh.

Bởi vì đôi mắt kia quá mức đặc biệt, cho nên Ứng Lê đối với hắn có ấn tượng rất sâu, nhớ rõ hình như hắn tên là Tạ Văn Thời, Maknae của Number, năm nay mới mười tám tuổi, vừa mới trưởng thành, là con lai bốn quốc gia.

*Maknae*: chính là thuật ngữ chỉ thành viên nhỏ tuổi nhất (em út) trong nhóm. Nếu em út trong nhóm là người nổi bật, có tài năng và có công lao lớn đưa hình ảnh nhóm đến với công chúng sẽ được gọi là golden maknae.

Tạ Văn Thời chắp hai tay trước ngực, trên mặt tràn đầy áy náy, dùng tiếng Trung sứt nẻ nói: "Xin lỗi, làm cậu sợ rồi, thực xin lỗi."

Ứng Lê thở phào nhẹ nhõm, lắc đầu nói: "Không phải, là tôi thất thần."

Tạ Văn Thời nhìn chằm chằm, tò mò chớp chớp mắt, hỏi: "Ca ca, ngươi là bảo mẫu mới tới sao? Ngươi tên là gì?"

Khẩu âm rất kỳ quái, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng không thống nhất, điều này ngay lập tức khiến Ứng Lê nhớ tới những du học sinh nước ngoài không giỏi tiếng Trung ở trường.

Cậu suy nghĩ một lúc mới hiểu được Tạ Văn Thời đang nói cái gì: "Tôi tên là Ứng Lê."

"Ứng Lê?" Tạ Văn Thời cau mày khi nghe nó, "Cái nào Ứng cái nào Lê vậy?"

"Hẳn là, Lê của bình minh."

Tạ Văn Thời, nói: "Thật là một họ xa lạ."

"Nơi chôn lấp?" Ứng Lê phỏng đoán muốn nói chắc chắn là xa lạ...

"Tôi nói sai sao?" Tạ Văn Thời nhìn mặt cậu có chút không đúng, ý thức mình có thể nói sai," Xin lỗi, tiếng Trung của tôi không tốt lắm."

Khi Tạ Văn Thời ba tuổi, thì cả gia đình chuyển đến Vương quốc Anh, được giáo dục hoàn toàn bằng tiếng Anh từ nhỏ. Gia đình hắn cũng rất ít nói tiếng Trung Quốc. Vừa mới trở về Trung Quốc vào năm ngoái, công ty thậm chí còn sắp xếp một giáo viên tiếng Trung cho hắn. Sau hơn một năm học tập, Tạ Văn Thời đã có thể hiểu được hầu hết tiếng Trung Quốc, nhưng vẫn rất khó nói, như thể hắn có suy nghĩ riêng, thường xuyên không thể theo kịp suy nghĩ trong đầu.

"Cậu có thể viết nó xuống được không? Tôi đang học tiếng Trung và muốn tích luỹ thêm một từ ít từ mới." Tạ Văn Thời lấy ra một cuốn sổ nhỏ mang theo bên người, trên đó viết chữ nhiều chữ, một số chúng còn được đánh dấu bằng bút đỏ, có thể thấy hắn học tập nghiêm túc như thế nào.

"Có thể." Ứng Lê nhận lấy, viết tên mình lên.

Chữ viết của Ứng Lê rất khác so với vẻ ngoài của cậu, không hề dịu dàng chút nào mà còn có phần mạnh mẽ, mỗi nét đều ẩn chứa tính công kích.

Tạ Văn Thời thán phục một chút: "Chữ của cậu rất đẹp, thậm chí còn quyến rũ hơn cả chữ của giáo viên của tôi."

Quyến rũ?

Được rồi.

Ứng Lê cảm thấy tiếng Trung của cậu còn phải tăng cường học tập mới được.

"Tôi dường như vẫn chưa giới thiệu bản thân mình." Tạ Văn Thời mỉm cười, với hai lúm đồng tiền trên má.

"Tôi tên là Tạ Văn Thời. Cậu có thể gọi tôi là Văn Thời hoặc Evan. Tôi sẽ xin cậu nhiều lời khuyên hơn trong tương lai."

Tạ Văn Thời tự giới thiêu à xin lời khuyên, mỗi một từ đều nằm ngoài dự kiến ​​của Ứng Lê.

"Không thành vấn đề, nếu tôi rảnh thì sẽ giúp cậu." Ứng Lê đã thích ứng với sự lựa chọn ngôn ngữ ngoài dự kiến ​​của mình, "Cậu vào bếp lấy sữa à? Đã hâm nóng rồi, để tôi mang lên cho cậu."

Ứng Lê nhớ rõ trong công thức nói thói quen sinh hoạt của Tạ Văn Thời nghiêng về phương Tây, mỗi sáng đều phải uống một ly sữa.

Tạ Văn Thời nhận lấy ly sữa ấm, nói lời cảm ơn cậu.

Bữa sáng gần như đã chuẩn bị xong, vẫn còn món salad chưa trộn, Ứng Lê sẽ mang những món khác vào phòng ăn trước.

Trong phòng ăn có hai người, một là Tống Tức Mặc, còn có một người Ứng Lê không xác định được hắn tên gì.

Ứng Lê chỉ biết rằng có năm người trong nhóm này, mặc dù cậu đã bổ sung một số thông tin về mỗi người vào tối hôm qua, nhưng cậu vẫn không thể khớp mặt hắn với cái tên chính xác được.

May mắn thay, người đó đã chủ động giới thiệu, nói: "Xin chào, Biên Kiều."

Có thái độ khiêm tốn và lịch sự.

Cặn bã dịu dàng - Ứng Lê lập tức nghĩ ngay đến từ này.

Cặn bã dịu dàng thường được dùng để miêu tả những người có vẻ ngoài lịch sự nhưng thực chất lại có đạo đức không tốt, tuy nhiên, trong giới fan lại dùng từ này để khen ngợi, nhiều người hâm mộ thích dùng từ này để miêu tả thần tượng của mình, hơn nữa phía sau còn kèm theo câu "Tôi có thể".

Biên Kiều, dancer của Number, từng nổi tiếng dựa vào một bức ảnh khiêu vũ, bề ngoài có dáng vẻ là một mỹ nam trẻ trung nhưng lạnh lùng được hoan nghênh nhất hiện nay.

Mặc dù mùa thu đã bắt đầu nhưng nhiệt độ vẫn chưa giảm xuống, hơn ba mươi độ, mọi người đều ăn mặc rất mát mẻ, ngoại trừ Biên Kiều, mặc một cái áo sơ mi dài tay, thậm chí còn cài cúc trên cùng, khiến chiếc cổ càng thêm thon thả đẹp đẽ, như thần như Phật, ngay thẳng và tiết chế.

Nhưng anh ta càng ngay thẳng và tự chủ, thì càng có nhiều người muốn xé quần áo của anh ta ra và tô điểm thêm ham muốn cho anh.

Ứng Lê trao đổi tên với anh ta.

Tạ Văn uống một ngụm sữa, ngồi vào bàn ăn: "Đội trưởng đâu? Chạy bộ còn chưa về sao?"

Tống Tức Mặc nói: "Đã rồi, ở trên lầu tắm rửa."

Kỳ Tà mỗi ngày đều phải ra ngoài chạy bộ, rất kiên trì.

Vừa dứt lời, Kỳ Tà đã đi xuống, hắn vừa mới tắm xong, tóc khô một nửa, xõa trên trán, mang theo một tia dịu dàng ôn nhu, trung hòa khí chất lãnh đạm của hắn.

Ứng Lê liếc hắn một cái, cong môi.

Kỳ Tà ngồi vào chỗ cảu mình, không nói một lời đã bắt đầu ăn sáng.

Lão Trương nói hôm nay phải đi tập, Tống Tức Mặc nhìn lướt qua những người trên bàn ăn và nói," Tại sao Thẩm Nghiêu vẫn chưa xuống? Ai lên gọi anh ấy đi?"

"Để tôi đi." Ứng Lê mang phần salad cuối cùng lên bàn, hỏi: "Anh ấy ở phòng nào? "

Tống Tức Mặc nói: "Phòng đầu tiên bên trái lầu hai, nếu không có ai, thì có thể ở tầng ba để tập thể dục."

"Được."

Ứng Lê rửa tay, lên lầu hai tìm người, nhưng không thấy ai, lại lên phòng tập thể thao lầu ba.

Âm nhạc tràn đầy tiết tấu từ trong phòng tập thể dục truyền ra.

Cậu gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nam trầm thấp mất kiên nhẫn vang lên, mang theo một tia tức giận.

Ứng Lê đẩy cửa vào.

Phòng tập thể thao rất lớn, thiết bị vô cùng đầy đủ, có thể sánh ngang với phòng tập chuyên nghiệp.

Ứng Lê nhìn xung quanh, thấy Thẩm Nghiêu đang ngồi dưới thảm nâng tạ, hắn đang nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên cánh tay hiện ra, trên trán đều là mồ hôi, sau lưng còn có một mảng vết thâm màu đen, hormone cũng sắp tràn ra.

Thẩm Nghiêu hình như là một rapper, người hâm mộ dều thích trêu chọc hắn, nói rằng họ sợ nhất là rapper hát tình ca, nhưng mà các cô thích nhất vẫn là dáng người của Thẩm Nghiêu, cơ bắp cá mập, eo chó đực, người hâm mộ đều la hét khi hắn khoe cơ bụng.

Ứng Lê không có đi vào, mà đứng ở cửa nói: "Xin chào, tôi là bảo mẫu mới tới, bữa sáng đã chuẩn bị xong."

Thẩm Nghiêu liếc nhìn bóng người mơ hồ trong gương, cũng không quay đầu lại, đáp: "Ừm, giúp tôi xả nước tắm một chút, tôi lập tức xuống ngay."

Ứng Lê nói được, sau đó đóng cửa lại lui ra ngoài.

Trở lại lầu hai, Ứng Lê đi đến phòng ngủ của Thẩm Nghiêu.

Trong phòng tắm, Ứng Lê có chút khó khăn, hệ thống tắm vòi sen này rất cao cấp, Ứng Lê không biết dùng, trên đó không có ký hiệu gì, cậu cũng không biết mình nhấn nút gì, làm cần gạt một cái, nước lạnh chảy xuống.

Ứng Lê né tránh không kịp, cả người đều bị ướt, dòng nước lạnh băng chảy xuống má cậu, cả người chật vật không chịu nổi.

Cậu luống cuống ấn một lúc mới tắt được nước.

Thẩm Nghiêu đẩy cửa đi vào màn hình thấy một màn như này, áo phông trắng ngâm trong nước gần như trong suốt dán chặt vào thân thể gầy gò của thiếu niên, vết bớt trên cổ dưới sự kích thích của dòng nước dường như càng thêm đỏ tươi.

Thiếu niên đang ngẩng đầu nhìn hắn, đuôi mắt đỏ hoe, đồng tử cũng ướt át, như bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, giống như len lén khóc.

Những vệt nước uyển chuyển, sống động và thơm ngát.

Thẩm Nghiêu như bị ai bóp nghẹt, sững sờ tại chỗ.

Hắn nghĩ có thể là do mình vừa mới thủ dâm xong nên mặt và cổ đều đỏ bừng và bỏng rát.

Ứng Lê dụi dụi đôi mắt bị nước làm cho khó chịu, có chút xấu hổ nói: "Ngại quá, tôi không biết dùng đồ trong phòng tắm."

Hầu kết Thẩm Nghiêu lăn lộn, giọng khàn khàn: "Cậu... không sao chứ?"