Tôi Trở Nên Nổi Tiếng Sau Khi Làm Bảo Mẫu Cho Một Nhóm Nhạc Nam Hàng Đầu

Chương 2: Chân thành là kỹ năng cần thiết!



Bình luận kia đã nhận được 1 vạn lượt thích, được xếp hạng là bình luận nổi nhất.

Trong vòng hai giây, Ứng Lê bấm gửi, đối phương cũng trả lời lại, rõ ràng đang theo dõi sát sao cậu.

[Hả? Cậu chính là bảo mẫu kia?]

Ứng Lê trả lời một lần nữa: [Đúng vậy, nếu không sao tôi lại mệt mỏi (bất lực)?]

[Xin lỗi vì đã tự tiện.]

Những cư dân mạng ban đầu muốn chế giễu đã bị bài phát biểu trung thực của cậu làm cho trở tay không kịp.

Các câu trả lời kế tiếp đều là trêu chọc với một chút thương hại.

[Chân thành là kỹ năng cần thiết!]

[Luôn có người âm thầm gánh vác tiền bạc, ha ha ha.]

[Biệt thự cao cấp bình quân đầu người trên mạng, bắt đầu từ mức lương hàng tháng là 3000 tệ.]

[Sao không thuê thêm hai bảo mẫu, đúng là càng có tiền càng keo kiệt.]

Ứng Lê vốn định giải thích cho ông chủ hai câu, nhưng nghĩ lại vẫn là quên đi, liên quan đến chuyện riêng tư của ông chủ nên không thể nói nhiều, cậu chỉ lướt vài video rồi đóng Station C, sau đó bắt xe buýt trở về trường.

Ký túc xá của họ là một phòng hỗn hợp có bốn người, một người bạn cùng phòng đã nghỉ học, còn có một người cùng bạn gái ra ngoài thuê phòng trọ, hiện tại chỉ còn lại Ứng Lê và một người bạn cùng phòng khác.

Ứng Lê mở tủ quần áo thu dọn đồ đạc, cậu chỉ ở bên đó ba tháng, hai ngày nữa còn phải trở về tham gia mở màn bảo vệ, thiếu cái gì thì trở về lấy cũng được, cho nên đồ cần thu dọn không tính là nhiều.

Kẹt một tiếng, cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra.

Ứng Lê nghiêng đầu nhìn thoáng qua, là người bạn cùng phòng khác đã trở lại.

Dương Hữu An mới vừa chơi bóng rổ xong, đi vào phòng tắm, lúc ra thì cầm lấy khăn lau tóc ướt, nhìn thấy chiếc va li trên mặt đất, anh bước tới hỏi: "Cậu thu dọn đồ đạc làm gì? Về nhà sao?."

Ứng Lê đặt quần áo đã được gấp gọn gàng vào vali, nói: "Không phải, tôi đã tìm được một công việc và tôi cần phải chuyển ra ngoài sống một thời gian."

"Cậu dọn ra ngoài?" Dương Hữu An lau tóc dừng lại một chút, vô thức siết chặt chiếc khăn tắm trong tay, " Vậu cậu làm việc gì?"

Ứng Lê: "Làm bảo mẫu cho người ta."

Dương Hữu An cau mày: "Sao lại đi làm bảo mẫu? Chẳng phải cậu nói muốn làm giáo viên sao?"

Ứng Lê gật đầu nói: "Ừm, nhưng rất nhiều trường học đều không cấp giấy chứng nhận thực tập."

"Giấy chứng nhận thực tập rất quan trọng sao?" Dương Hữu An đến từ trường Cao đẳng Thể thao, trường đại học của họ vẫn chưa có thông báo về việc thực tập.

"Rất quan trọng, không có giấy chứng nhận thực tập thì không tốt nghiệp được. Để có được chứng chỉ thực tập, phải đi tìm một công việc."

"Nhưng cậu đang học âm nhạc, làm bảo mẫu không phải là không phù hợp sao?" Dương Hữu An cảm thấy câu nói của mình có vấn đề, giải thích lại: "Ý tôi không phải là làm bảo mẫu là xấu. Điều tôi muốn nói là cậu xứng đáng được điều tốt hơn."

Chuyện Ứng Lê làm người dẫn chương trình của Station C. Anh biết, anh thậm chí còn chú ý tài khoản của Ứng Lê, sáng tác biên khúc cái gì cũng là một mình Ứng Lê giải quyết, chất lượng mỗi ca khúc đều rất cao, mới nửa năm cũng đã có hơn triệu fan, sau khi cậu ký hợp đồng với Station C, chỉ dựa vào tiền lời video là có thể nuôi sống bản thân mình, hoàn toàn không cần đi làm bảo mẫu.

Dương Hữu An suy nghĩ một chút, nói: "Hay là cậu đến làm ở công ty của ba tôi đi, tôi sẽ nói với ba một tiếng, cậu ra ngoài ở tôi...... lo lắng.

Ứng Lê nghe không rõ lắm, ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"

Lông mi của cậu rũ xuống khiến nó giống như lông chim, thanh mảnh và cong vút, đôi mắt màu hổ phách như sao trời, trong veo phá lệ sạch sẽ, khi chớp mắt sẽ nhẹ nhàng động đậy lông mi, giống như biết nói chuyện.

Dương Hữu An cũng không biết có chuyện gì, rõ ràng vừa mới tắm xong, nhưng cả người đã bắt đầu tỏa ra hơi nóng, vừa nóng vừa khó chịu.

Anh mím đôi môi khô khốc nói: "Tôi nói với cậu là đừng ra ngoài sống, tôi sẽ giúp cậu tìm một công việc mới, giấy chứng nhận thực tế tập gì đó đều có thể giúp cậu giải quyết."

Dương Hữu An là phú nhị đại, trong nhà mở ra hai công ty, từ khi được sinh ra đã ở vạch đích chính là không cần phải phấn đấu cả đời như những người khác, làm người chính trực, bình thường cũng đối xử tốt với Ứng Lê trong cuộc sống hàng ngày.

Ứng Lê mỉm cười, nói: "Cảm ơn, nhưng hợp đồng tôi đã ký rồi, chỉ làm ba tháng, đại khái đến cuối kỳ tôi sẽ chuyển về."

"Như vậy a." Dương Hữu An không thể nói thêm gì nữa, đặt chiếc khăn trong tay xuống để giúp đỡ. "Được rồi, để tôi giúp cậu thu dọn nó."

Thu dọn đồ đạc xong, hai người đến căn tin ăn tối, Ứng Lê mới gọi điện cho Trương Thiếu Lăng nhờ tài xế đến đón.

Dương Hữu An dùng hết sức lực mang chiếc vali đến cổng trường, lại cùng cậu chờ tài xế đến, cuối cùng còn giúp cậu cất chiếc vali vào cốp xe, nói: "Cậu cẩn thận, cần giúp gì thì cứ gọi cho tôi, đừng khách sáo."

Ứng Lê cảm tạ.

Vào lúc 9 giờ tối, Ứng Lê trở lại biệt thự, ông chủ còn chưa trở về, trong biệt thự cũng chỉ có một mình Ứng Lê. Cậu mang hành lý đến phòng bảo mẫu, thu dọn đồ đạc xong, tắm rửa một cái liền bắt đầu nằm trên giường chơi game.

Liên tiếp thắng ba lần, Ứng Lê thật lâu không có vận khí tốt như vậy, khoái cảm liên tiếp thắng làm cho cậu có chút nghiện, cổ họng khô khốc, nhìn thời gian đã sắp gần mười một giờ, tắt trò chơi, đứng dậy đi vào phòng bếp lấy nước uống.

Nhưng vừa đi tới cửa phòng bếp, cậu liền sững người.

Cửa phòng bếp mở ra một khe hở, ánh sáng yếu ớt nhẹ nhàng từ khe cửa lộ ra, tựa hồ có người ở trong phòng bếp.

Hệ thống an ninh của biệt thự rất nghiêm ngặt, vì vậy nhất định không phải là có trộm đi...

Trong lòng Ứng Lê đang suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cánh cửa bị kéo ra từ bên trong.

Trong bóng tối, một bóng người cao lớn chặn ở cửa.

Ứng Lê còn chưa kịp phản ứng, bốp một tiếng, đối phương đã bật đèn.

Ánh sáng mạnh kích thích thị giác của cậu, Ứng Lê theo bản năng giơ tay lên, phải mất một lúc cậu mới thích ứng được và đặt tay xuống.

Khi nhìn rõ người trước mặt, cậu không khỏi sửng sốt trong chốc lát.

Người đó rất cao, nửa thân trên để trần, làn da rất trắng, đường nét cơ bắp mịn màng đẹp đẽ, gân xanh trên cánh tay hơi nổi lên, tất cả đều toát ra khí chất cường tráng.

Trong tay anh ta cầm một nước khoáng, những ngón tay trắng nõn và rõ ràng, thậm chí còn hiện cả xương, khiến chai nước khoáng giống như một tác phẩm nghệ thuật, nếu đặt ở Station C, sợ là ngay cả màn hình điện thoại di động cũng bị liếm nát.

Nhìn xuống liền sẽ rất bất lịch sự, Ứng Lê dừng lại, ngẩng đầu lên vừa lúc bắt gặp một đôi mắt lãnh đạm, con ngươi đen thăm thẳm, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng trên khuôn mặt, quai hàm rõ ràng, đôi môi đầy đặn, khuôn mặt xinh đẹp vượt giới tính, không phân biệt được nam nữ, nhưng không có một chút nữ tính nào.

Cái này quần áo rõ ràng là mặc ở nhà, còn có cái này thời điểm xuất hiện ở phòng bếp, có lẽ là ông chủ của cậu đi...

Trong khi Ứng Lê đang quan sát người đó, người kia cũng đang nhìn cậu chằm chằm, không nhúc nhích.

Ứng Lê mặc một chiếc áo hoodie, đang đội mũ, dường như cả người đều được bao phủ trong bộ quần áo, khiến cậu trông thật nhỏ bé.

Nhưng trên thực tế, cậu đã 1m78, tuy không hẳn là cao, nhưng cũng không tính là thấp, bất quá người này so với cậu còn cao hơn, cho nên Ứng Lê đoán anh ta cũng phải cao 1m88.

Bầu không khí có chút xấu hổ, Ứng Lê lấy lại tinh thần, cậu gỡ mũ xuống, đầu tóc hơi rối.

"Xin chào, tôi là bảo mẫu mới tới, tôi hơi khát, cho nên muốn lấy chai nước để uống."

Ứng Lê gật đầu chào, sợi tóc vểnh lên cũng nhẹ nhàng đung đưa theo chuyển động của cậu.

Nam nhân liếc cậu một cái, ánh mắt lạnh nhạt, cũng không biết có nghe rõ hay không, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó lướt qua cậu ra khỏi phòng bếp, đi lên lầu.

Một tiếng kia tuy ngắn ngủi nhẹ nhàng, nhưng Ứng Lê nghe ra được giọng nói của anh ta rất dễ chịu, chắc chắn là rất thích hợp để hát.

Ứng Lê không suy nghĩ nhiều, cầm chai nước trở lại phòng, mở ra uống hai ngụm.

Đột nhiên điện thoại trên gối bắt đầu rung, là tin nhắn em gái Ứng Đào của cậu gửi tới, một tin nhắn thoại dài hơn một phút.

Ứng Lê đeo tai nghe vào và bật lên, nhưng giây tiếp theo cậu sợ đến mức tháo tai nghe ra.

Ứng Đào ở bên kia màn hình đang hét lên, không phải sợ hãi, mà là rất kích động.

Ứng Lê vặn nhỏ âm lượng mới nghe rõ cô đang nói gì.

[ A a a a a a a!!! Anh ơi, anh đã nghe bài hát mới của Number chưa? ]

[ Wooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo quá dễ nghe, trên thế giới làm sao có thể có ca khúc nghe hay như vậy a! Em muốn được ký tên! ]

Mọi người trong nhà đều biết Ứng Lê đang làm người dẫn chương trình mới của Station, hơn nữa đều là fan của cậu.

Tự động bỏ qua một đống lời nói vô nghĩa, Ứng Lê lấy được tin tức chính: [Trèo tường? Mấy ngày trước em không phải còn thích tổ hợp Hàn Quốc sao?]

Đầu dây bên kia phản hồi rất nhanh: [Đấy chỉ là người qua đường đối với em mà thôi! ]

Ứng Lê: [Cho nên đã thay lòng?]

Ứng Đào: [Cái này sao có thể gọi là thay lòng chứ, em chỉ muốn mỗi người họ một gia đình thôi.(xấu hổ. jpg)]

Ứng Lê: [A~nhà từ thiện nhỏ.]

Ứng đào: [Em không nói với anh nữa, em đi ngắm trai đẹp đây.]

Trước khi Ứng Lê rời khỏi khung trò chuyện, Ứng Đào đã gửi một liên kết video khác.

[SiHasha, kiếp này nhất định phải nói chuyện như vậy. Kiếp này nhất định phải nói chuyện như vậy. Kiếp này nhất định phải nói chuyện như vậy*]

[A aaaa, ai đang nói về một người đàn ông xuất sắc như vậy! ] *

[Anh ơi, anh cũng làm người nổi tiếng luôn đi, em van anh đó! (Bangbang dập đầu ba lần)]

Đôi mắt của Ứng Lê bị kích thích bởi những hình ảnh và tin nhắn liên tục hiện trên màn hình, câụ xoa trán, trông có vẻ hơi bất lực, cảm thấy có lẽ bố mẹ mình không nên mua điện thoại cho Ứng Đào sớm như vậy.

Cậu thực sự không quan tâm đến việc theo đuổi các ngôi sao hay bất cứ điều gì, nhưng không thể phủ nhận rằng Number thực sự rất nổi tiếng, cậu vô tình mở một bức ảnh, sau đó thở dài một hơi.

Người trong ảnh tựa hồ trời sinh đã thuộc về sân khấu, với đôi mắt đen thăm thẳm thống trị vạn vật, khiến nó trở nên hoang dã, chỉ cần lặng lẽ đứng đó cũng có thể thu hút sự chú ý của mọi người, không ngôi sao sáng nào có thể chói lọi bằng hắn.

Đây không phải là người vừa rồi sao...

Ứng Lê khoanh tấm ảnh này lại, hỏi Ứng Đào: [Người này tên là gì?]

Ứng đào: [Kỳ Tà, đội trưởng của Number, anh ấy có đẹp trai không? Em thích ngoại hình của anh ấy lắm, không ai thay thế được! ]

Một lúc lâu sau, không có phản hồi từ phía bên kia, Ứng Đào cho rằng anh trai mình đang ghen tị,nói: [Khụ, anh, nếu anh ra mắt, anh nhất định sẽ ngang hàng với anh ấy.]

Lời này cô nói thật, nếu Ứng Lê khẳng định lộ mặt tại Station C thì chắc chắn sẽ trở thành người của đài, dù muốn nổi tiếng cũng phải dựa vào thực lực của mình, cậu đã thu hút được 1 triệu người hâm mộ chỉ sau chưa đầy 6 tháng kể từ khi đăng ký tài khoản và xuất bản các tác phẩm, điều này thể hiện đầy đủ tài năng của cậu.

Ứng Lê im lặng trong chớp mắt, nhất lời không nói nên lời, chỉ đơn giản trả lời hai chữ: [Không nghèo.]

Cậu nhìn chằm chằm bức ảnh kia đến xuất thần, suy nghĩ bay xa.

Anh ta tên là Kỳ Tà? Đội trưởng của Number? Là một ngôi sao lớn và sống ở đây?

Trương Thiếu Lăng lúc trước nói qua là cậu sẽ làm bảo mẫu cho minh tinh, nhưng không nói cụ thể là ai, sẽ không phải là làm bảo mẫu cho nhóm nhạc nam hàng đầu này đi...

Chắc chắn là không thể nào...

Trùng hợp như vậy sao?

Ứng Lê nghĩ nghĩ, mặc kệ làm bảo mẫu cho ai, dù sao phát lương cho cậu chỉ có một mình Trương Thiếu Lăng.

Nhắc đến Trương Thiếu Lăng, Ứng Lê đột nhiên nảy sinh ý tưởng lên Baidu tìm tên của anh ta.

Bách khoa toàn thư Baidu cho thấy: Trương Thiếu Lăng, 36 tuổi, đối tác của công ty giải trí ME, kim bài người đại diện, trong tay anh ta đều là những nghệ sĩ nổi tiếng, nghe nói không có ai anh ta nâng không nổi.

Bây giờ anh ấy là người đại diện của Number.

Ứng Lê:... Có thể là thật sự trùng hợp.