Tôi Nên Bắt Cóc Em

Chương 15: Âm Mưu Đen Tối





Nhan Tước tung tăng nhảy chân sáo ở phía trước.
Vương Lãnh khẽ cười cười.
Hắn nhớ năm xưa..
Hắn từng đến đây..với người hắn từng yêu.
– ê,mau lại đây Lãnh.
Nhan Tước đứng trước quầy game bắn súng.
Vương Lãnh thở dài,chạy đến bên cạnh Nhan Tước một cách nhanh nhất.
– Tước,chơi mãi không mệt à?
Nhan Tước khinh khỉnh nhìn Vương Lãnh đáp vỏn vẹn
– không.

Vương Lãnh mếu máo nhìn nhỏ.
Tưởng Mễ Linh đã có tính cách giống cô ấy,ai dè,Nhan Tước mới đúng là phiên bản sao chép.
– Lãng,con gấu..con gấu đó.
Nhan Tước kéo tay áo hắn mãi,cứ chỉ về món đồ dễ thương đang nằm trên kệ ấy.
Vương Lãnh cười cười rồi nhìn về phía mà Nhan Tước,khẽ sững lại.
Con gấu trắng có thắt nơ màu xanh ấy,chẳng phải giống như đúc con gấu hắn đã từng tặng cho ai đó?
– Nhanh nào Lãnh,ta còn muốn đi tàu lượn và ăn kem nữa.
Vương Lãnh cười cười,cho qua quá khứ,cầm khẩu súng gỗ lên,nhắm về phía con gấu..
Đoàng..
Con gấu ngã về phía sau,rơi ra khỏi kệ gỗ.
Vương Lãnh cười cười,chủ tiệm cầm con gấu nhỏ đó trao cho Nhan Tước.
Nhỏ cười cười,nhảy lên ôm lấy cổ của hắn.
Vương Lãnh cười cười,tình cảnh này,có cần giống đến thế không?
Cả hai,một cao một thấp.
Cao nắm tay thấp,thấp nắm tay gấu bông trắng thắt nơ xanh.
Đi đến tàu lượn siêu tốc.
– Lãnh Lãnh Lãnh.
Nhan Tước ôm cổ hắn đung đưa,khuôn mặt nhỏ xinh nhõng nhẽo.
Vương Lãnh khẽ hôn lên đôi môi đang chu nhẹ lên.
Hắn nắm tay kéo Nhan Tước đi về quán kem thay vì vào trong.

Nhan Tước hơi nũng nịu nhưng thôi.
Gọi liền ba ly kem.
Nhan Tước hai ly matcha.
Vương Lãnh ăn dâu sữa.
Nhan Tước cười cười,khóe mắt lại híp thành hình lưỡi liềm.
Kem dính trên khóe môi mỏng.
Nhan Tước tròn mắt tiến lại gần,liếm nhẹ lên khóe môi Vương Lãnh.
– ọe.. dâu sữa đúng là buồn nôn mà.
Vương Lãnh cười cười,sao Tước lại giống đến thế?
– matcha mới khó ăn.
Nhan Tước nhíu mày nhìn Vương Lãnh rồi tuếp tục ăn kem.
Câu đó,không có trong quá khứ.
Nhan Tước buồn vài phần.
Ăn kem xong,Nhan Tước kéo Vương Lãnh ra bãi cỏ gần bờ hồ trong công viên.
Cả hai nằm cạnh nhau.
Vương Lãnh giơ tay lên đón gió,chiếc nhẫn trắng ở ngón áp út bên tay phải lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Nhan Tước cười cười,ngồi bật dậy rồi chồm qua nhìn Vương Lãnh.
Hai tay nhỏ chống xuống nền cỏ ở hai bên đầu Vương Lãnh.
Cái đầu nhỏ xinh cứ lúc lắc.
Nhan Tước cười cười dưới ánh nắng.

Ở chỗ cổ,sau lớp áo mỏng,có thứ gì đó bị ánh sáng chói chang rọi vào lấp lánh ánh sao.
Vương Lãnh bị ánh sáng phản chiếu rọi thẳng vào mắt nên quay đầu sang bên trái né.
Nhan Tước ngừng nụ cười trên môi.
Không hài lòng,không hài lòng.
Lúc trước đâu phải là né đâu?
” I wanna say I Love You ”
Tiếng hét ở đâu đó vang lên trong đầu Vương Lãnh.
Hắn choáng.
Câu tỏ tình đó chẳng phải đã xảy ra vào ngay thời điểm này ư?
– I wanna say I Love You.
Đôi môi nhỏ xinh của Nhan Tước khẽ nhấp nháy.
Vương Lãnh có lẽ không thấy.
Lãnh à! Lời hứa…Tước đã thực hiện rồi.
Gấu bông trắng thắt nơ xanh lặng lẽ nhìn hai người,rồi bị gió thổi,chân Nhan Tước vô tình làm lăn xuống hồ nước.
Vậy là hết.
Âm mưa đen tối đã thực hiện,thời gian tươi đẹp chấm dứt