Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

Chương 48: Giấy vụn



Bùi Minh Tiêu cầm xấp giấy lên lầu, như hắn dự đoán, cửa phòng Khương Hựu mở rộng, quần áo thường mặc và mấy đôi giày khó mua nhất đều biến mất, trên giường trống lốc không có một cái gối, ngược lại ở trên bàn có để ba món đồ: Thẻ xe, giây chuyền kim cương mà nữ hoàng từng đeo, cùng với thẻ phụ của Bùi Minh Tiêu hầu như ngày nào cũng nghe báo ghi chép tiêu xài.

Bùi Minh Tiêu từ đầu tới cuối không để ý tới mấy món giá trị này, chỉ nhìn xấp đơn xin ly hôn.

Trong xấp giấy đại khái biểu đạt: Bố đây rất cứng, muốn tay trắng đi thì tay trắng đi, không muốn một đồng nào của Bùi gia các người. Nhưng gối là tài sản trước khi cưới của bố, không để lại cho mấy người được. Mấy đôi giày đá bóng kia anh không mang vừa, cho nên bố đây cũng cố xách đi, chờ cơ quan đánh giá bao nhiêu tiền thì sẽ chuyển lại sau.

1

... Đòi ly hôn mà còn không quên lấy giày, rất phù hợp với tính cách của nam sinh.

Bùi Minh Tiêu xoa xoa huyệt thái dương, chụp hình lại gửi cho luật sư riêng.

Hắn mau chóng nhận được điện thoại của luật sư, "Bùi tổng, ngài gửi cho tôi là bản down ở trên mạng xuống ạ?"

Bùi Minh Tiêu không để ý tới câu hỏi của đối phương, chỉ hỏi, "Có tác dụng không?"

Luật sư nói, "Xem thì là tùy tiện viết, rất nhiều chỗ có sơ hở, hoàn toàn không thể dùng để truy tố được."

Bùi Minh Tiêu lời ít hiểu nhiều, "Được."

Luật sư chẳng hiểu gì mặt mờ mịt.

Sao có cảm giác chủ tịch nhà mình... hình như rất hài lòng.

Chẳng lẽ chủ tịch không muốn tờ đơn này có hiệu lực???

Cúp điện thoại của luật sư, Bùi Minh Tiêu lại gọi cho Khương Hựu, hắn chỉ nghe thấy giọng nói máy --- Số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Đi xuống lầu hỏi bác Lý, bác Lý nói, "Tiểu Hựu khoảng ba giờ chiều thì đi, bảo là muốn dời mấy món đồ sang bên Hopson, chắc là lát nữa sẽ quay lại... Cậu chủ đi đâu vậy? Khoan đã, cậu chủ chưa mặc áo khoác!"

Bùi Minh Tiêu dừng bước, nhận áo khoác dài từ tay bác Lý, nhưng không mặc, phân phó người làm không cần chờ cơm, đi thẳng ra gara lấy xe.

Sáu giờ chiều là thời điểm kẹt xe cao điểm, trên đường lớn kẹt cứng ngắc, chạy lên cao tốc, hắn chỉ có thể nghe tiếng bánh xe cà trên mặt đường, theo dòng xe chậm rãi nhích về trước.

Cho đến khi xe bên trái hạ kiếng xuống, dùng sức vẫy tay về phía hắn, hắn mới hồi phục tinh thần, cũng hạ kiếng xe xuống.

"Người anh em, nghĩ gì mà nhập tâm quá vậy, tôi nhấn kèn mấy lần cũng không nghe... Mau thắt dây an toàn vào, xuống cao tốc này có cảnh sát đứng đó, coi chừng bị bắt."

Nghe vậy Bùi Minh Tiêu giật mình, cúi đầu nhìn xuống ngực mình.

Hắn đúng là chưa thắt dây an toàn.

Đây là lỗi sai những người vừa tập lái cũng không phạm phải, huống chi là những người đã học mấy năm ở nước ngoài, vẫn luôn tự lái xe, bởi vì tính tình trầm ổn, giấy phạt còn rất ít bị, chớ đừng nói chi là lỗi sai được nhấn mạnh trong khóa học đầu tiên như thế này.

Bùi Minh Tiêu gật đầu cám ơn, sau đó nhắm mắt lại, lần nữa mở ra thì tập trung chú ý nhìn về con đường phía trước.

Khi đến Hopson, đồng hồ đã chỉ 19:05.

Trước đây Bùi Minh Tiêu chưa từng đến, nhưng hắn được bác Lý nói địa chỉ cho. Dựa theo địa chỉ đến trước tòa nhà, thấy cửa sổ ở tầng mười ba tối om, không giống có người ở.

Hắn đậu xe xong, đi lên nhấn chuông cửa mấy lần, vẫn không có ai trả lời.

Tòa nhà này xây theo kiểu nhà kép, một tầng hai hộ, ngoại trừ căn của Khương Hựu thì còn một căn khác.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên liên tục, hàng xóm mở cửa, quét mắt nhìn Bùi Minh Tiêu, thấy người này có khí chất giàu sang, không giống đòi nợ hay ăn trộm, tốt bụng nói, "Cậu tìm chủ nhà?"

Bùi Minh Tiêu "ừ" một tiếng, "Cậu ấy không có ở nhà?"

"Chiều có về một lần, đem một đống đồ tới rồi đi. Kéo hai cái vali to, hình như là muốn đi xa, cậu có thể hỏi bạn của cậu ta xem đi đâu."

Hỏi bạn...

Bùi Minh Tiêu hơi nhíu mày, lúc này mới ý thức được thật ra muốn tìm Khương Hựu rất dễ, chỉ cần gọi cho Khương Trạm Du là được.

Chứ không phải giống như bây giờ, mù quáng chạy tới Hopson nhất chuông cửa.

Bùi Minh Tiêu phải thừa nhận rằng, lòng mình... thật sự rối bời.

... jongwookislove.wordpress.com

Từ lần đạp mìn hồi tết, Khương Trạm Du không dám tương tác cùng nhóm bạn của Khương Hựu nữa, rất sợ anh rể ghi nhớ lời của mình, âm thầm phái sát thủ tới thủ tiêu.

Cho nên khi nhận được điện thoại của Bùi Minh Tiêu hắn vừa có chút sợ hãi vừa có chút thụ sủng nhược kinh. Mới đầu nói chuyện thì còn che che giấu giấu, cuối cùng không thể cưỡng lại mấy lời lịch thiệp của Bùi Minh Tiêu, khai báo hết hành tung của anh mình cho anh rể.

Sau khi biết Khương Hựu đi Thượng Hải, Bùi Minh Tiêu đưa ra hai kết luận: Thứ nhất, đối phương tắt máy là vì đang ở trên máy bay; thứ hai, vừa đòi ly hôn đã xách đồ đi, chắc chắn không phải quyết định đưa ra trong lúc suy nghĩ cặn kẽ.

Dù sao ngày hôm qua, Khương Hựu còn nấu đồ ăn mang tới phòng làm việc của hắn ăn chung. Mặc dù cả quá trình không nói mấy câu, nhưng bầu không khí rất hài hòa, không có cảm giác như gió bão sắp đến.

Chắc chắn là đã xảy ra vấn đề ở khâu nào đó rồi.

Bùi Minh Tiêu rất thông minh, ngồi trên xe suy nghĩ hai giây, sau đó chạy thẳng tới công ty. Phòng an ninh của Silver International hoạt động 24/24, người trực vào lúc Khương Hựu đến đã về nhà, nhưng phòng giám sát vẫn có người túc trực.

Nghe chủ tịch nói muốn xem đoạn ghi hình từ mười giờ sáng tới ba giờ chiều, an ninh trực ca đêm lập tức lục lại, chỉnh tốc độ nhân bốn.

Không lâu lắm, trên màn hình xuất hiện một chàng trai cao gầy, sau khi tranh chấp hồi lâu với bảo vệ, dưới góc phải màn hình có một chiếc xe màu xám xuất hiện.

Mà khi chàng trai cao gầy lấy cái ghim cài áo ra, chân tướng lập tức được làm rõ.

Bùi Minh Tiêu nhìn màn hình, vừa giận vừa muốn cười.

Giận Khương Hựu vì hiểu lầm hắn, cũng cười Khương Hựu vì hiểu lầm hắn.

"Được rồi, tắt đi."

Bùi Minh Tiêu phân phó an ninh tắt băng ghi hình, đi tới cửa sổ, tìm Trịnh Vũ xin số "người bạn" Duy Duy nọ, sau đó cau mày nhấn gọi vào số điện thoại đó --- Như là ngại dãy số này bẩn vậy.

Bên kia bắt máy rất nhanh, hắn nói thẳng thân phận của mình, "Bùi Minh Tiêu."

Duy Duy hơi sửng sốt, nhịp tim trong nháy mắt tăng nhanh, "Là Bùi tổng sao, ngài tìm em có chuyện gì? Nếu có việc gấp thì có thể nhắn địa chỉ cho em, em chưa về nhà, có thể đến đó tìm ngài."

"Được." Bùi Minh Tiêu nói, "Cậu đến đây đi, tôi đang ở công ty --- Nhớ mang theo ghim cài áo."

Mình có thể gặp Bùi tổng rồi! Qua lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể gặp Bùi tổng! Duy Duy trong chớp mắt mừng rỡ như điên, giọng nói không kiềm được run lên, "Ngài chờ em hai mươi phút, em lập tức đến ngay!"

Sau khi nói với Bùi Minh Tiêu xong, Duy Duy lập tức bò xuống trét phấn, chải chuốt, cào cào tóc thành dáng tự nhiên dịu dàng ít nói.

Trước khi ra ngoài, hắn còn cố tình mặc một chiếc quần l.ót chữ T rất hấp dẫn bên trong. Những người có tiền nhìn bề ngoài đứng đắn, thật ra ở trên giường còn biế.n thái hơn bất kì ai, rất thích kiểu này. Hắn đoán Bùi Minh Tiêu chắc khá thích kiểu kí.ch thích, nếu không sẽ không gọi tới công ty để văn phòng play.

3

Nghĩ đến chuyện sắp sửa xảy ra, là một tên chuyên rót rượu mời các thiếu gia, Duy Duy không khỏi đỏ mặt tim đập mạnh. Hắn biết Bùi Minh Tiêu đã kết hôn rồi, không muốn chức vị gì, chỉ muốn phát triển mối quan hệ tình nhân với Bùi Minh Tiêu, yên ổn qua ngày là được rồi.

Suy nghĩ miên man, hắn dừng xe trước cửa Silver International. Kì lạ là Bùi Minh Tiêu có vẻ chẳng nói gì với bảo vệ, bảo vệ dưới lầu vẫn chẳng để ý tới hắn.

Hắn chỉ có thể tìm Bùi Minh Tiêu nhờ giúp đỡ, "Bùi tổng, phiền ngài nói với bảo vệ một tiếng, họ không cho em vào."

Bùi Minh Tiêu lại nói, "Không cần vào."

"Không cần vào ý là..." Duy Duy nghe không hiểu, "Ngài muốn xuống đón em sao?"

"Cậu không phải người quan trọng đến mức tôi phải xuống đón." Giọng nói của Bùi Minh Tiêu vẫn như bình thường, khiến người nghe lạnh toát, "Lời tiếp theo tôi chỉ nói một lần, hy vọng cậu có thể làm theo."

"Bây giờ." Bùi Minh Tiêu nói tiếp, "Lấy cái ghim cài áo ném vào thùng rác bên trái."

Nghe đến đây, Duy Duy cũng ý thức được Bùi Minh Tiêu gọi mình đến đây không phải để ân ái, không nhịn được giãy dụa, "Tại sao phải bỏ, nếu như ngài không muốn, có thể cho em giữ lại làm kỷ niệm mà~"

Bùi Minh Tiêu nói, "Có lẽ thời gian cậu làm "bạn" với Trịnh Vũ quá ngắn, không biết điều kiêng kỵ của tôi. Tôi bị bệnh sạch sẽ, chỉ cần là đồ của tôi, cho dù là bên ngoài hay bên trong cũng phải sạch sẽ. Nói cách khác..."

Hắn dừng một chút, "Tôi không cần cái ghim cài áo mà người khác đã chạm vào, theo mặt tinh thần thì càng ghét hơn vì nó đã bị cậu giữ bên người lâu như vậy. Nghĩ đến nó đã bị dơ, tôi rất không ưa, không ưa đến mức có thể kiện cậu ra tòa."

Duy Duy run rẩy, không thốt được lời nào.

Bùi Minh Tiêu ngồi dựa vào thành cửa sổ, lười biếng nhìn xuống lầu, "chậc" một tiếng, "Tôi tin với sự từng trải của cậu, chắc hẳn đoán được giá trị của nó. Nếu như tôi tố cáo cậu tội trộm cắp, tiền phạt phải lên tới mấy trăm ngàn... Cậu có thể tính ra bản thân sẽ ngồi tù bao lâu rồi chứ?"

"Cho nên đừng để tôi phải nói đến lần thứ ba, bây giờ vứt nó đi --- Trần Long tiên sinh."

Không sai, tên thật của hắn là Trần Long, "Duy Duy" chẳng qua chỉ là nghệ danh Trịnh Vũ đặt cho hắn, để hắn tiếp xúc với Bùi Minh Tiêu thôi.

Nghe được hai từ "Trần Long", Duy Duy hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Điều này nói rõ trong hai mươi phút hắn chạy đến đây, người đàn ông này đã điều tra rõ ràng về hắn rồi.

1

Nếu như hắn tiếp tục giữ cái ghim cài áo này, chắc chắn không tránh được tai ương đi tù. Huống chi hắn lấy được cái ghim cài áo, một nửa là may mắn một nửa là trộm --- Vào lúc thấy nó rơi xuống, hắn thật ra có thể gọi Bùi Minh Tiêu, nhưng vì để muốn tiếp xúc đối phương mới giấu nó đi.

Hắn chỉ có thể cắn răng, theo lời vứt nó vào thùng rác.

"Còn nữa." Giọng của Bùi Minh Tiêu lạnh hơn, "Bắt đầu từ hôm nay cút đi xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu nữa."

Chuyện đã đến nước này, Duy Duy cũng biết mình không có khả năng gần gũi Bùi Minh Tiêu, nói, "Cám ơn Bùi tổng đã nương tay."

Sau đó hắn mang gương mặt xanh mét, rời khỏi Tân Thành.

... jongwookislove.wordpress.com

Xử lý Duy Duy xong, Bùi Minh Tiêu định gọi cho Khương Hựu. Đường dây kết nối được nhưng không có ai bắt máy, chắc là vừa đáp máy bay, không nhận điện thoại có thể do bận hoặc không muốn bắt, Bùi Minh Tiêu không muốn tra cứu.

Sự thật chứng minh Bùi Minh Tiêu đoán không sai, Khương Hựu quả đã xuống máy bay, đang chờ lấy hành lý. Sau khi lấy xong, hắn dựa theo bảng chỉ dẫn đi ra ngoài gặp nhân viên đã đến chờ, đầu óc trống rỗng, dạ dày khó chịu vô cùng.

Từ trưa tới giờ, hắn không ăn một miếng cơm, không uống một hớp nước. Khương Hựu không thấy đói lẫn khát, chỉ thấy khó chịu, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Lúc vừa biết mình là nhân vật trong sách, phản ứng đầu tiên là muốn ly hôn để bảo vệ tính mạng. Cho đến ngày ly hôn thật, hắn lại đau đớn muốn chết.

Thích người ta không phải chuyện tốt gì, hắn nghĩ, tại sao hắn lại nộp mạng cho đề tài này vậy?

"Là Khương Hựu phải không? Ở đây!"

Lúc này ở bên trái có người gọi hắn, Khương Hựu ngẩng đầu phát hiện mình đã ra cổng D. Hắn lên tinh thần, miễn cưỡng nở một nụ cười, "Xin chào, tối rồi còn phiền bạn tới đón mình, cực khổ rồi."

Người phụ trách đến đón là một cô gái cỡ tuổi Khương Hựu, nghe vậy thì đỏ mặt nói, "Không cực khổ, đây là trách nhiệm của mình. Mình tên là Trương Doanh, gọi mình là Doanh Doanh là được... Cậu ở ngoài đẹp hơn trên hình nhiều, mình xém chút nữa là không nhận ra."

Trương Doanh là nhân viên của chương trình "Tôi là nhà thiết kế", trước đó đã theo dõi weibo của Khương Hựu. Lúc đó bị hình của hắn làm mê mệt, không có ao ước được gặp người thật sợ bị đập vỡ ảo tưởng, nhưng người ở ngoài còn đẹp hơn trong hình, chính là một kỳ tích do Nữ Oa nặn ra.

"Cám ơn đã khen, bạn có thể gọi mình là Dữu tử." Khương Hựu không có sức nói, "Ở đây đông người quá, chúng ta ra ngoài trước đi."

Chỗ này đông người qua lại, đứng đây nói chuyện phiếm thì đúng là không có tố chất, Trương Doanh vội vàng đưa hắn ra bãi đậu xe, xe của chương trình đậu ở đó.

Chờ lên xe, cô đề nghị mời Khương Hựu một bữa cơm thịnh soạn, nhưng Khương Hựu từ chối. Nói ăn bữa cơm đơn giản, Khương Hựu cũng không đồng ý, nói đã ăn no trên máy bay rồi.

Trương Doanh muốn tiếp xúc nhiều hơn với anh đẹp trai không thể mượn cớ nào khác, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Trước khi ngồi vào xe, cô tò mò nhìn trái nhìn phải, "Dữu tử, điện thoại của cậu rung hả? Mình hình như nghe thấy cái gì rung."

"Chắc vậy đi." Khương Hựu cả người mệt mỏi, chẳng muốn nhìn, "Cám ơn đã nhắc nhở, đến khách sạn mình sẽ gọi lại."

Chương trình đặt khách sạn cho khách mời khá xa sân bay, chạy một tiếng mới đến nơi.

Sau nhiều lần xác nhận, Trương Doanh biết Khương Hựu không muốn ăn khuya, cô tiếc nuối chuẩn bị về nhà. Khương Hựu có hơi ngại, liền hẹn sáng mai đi ăn chung.

Đưa mắt nhìn cô rời đi, Khương Hựu xoay người về phòng. Mở hành lý lấy cái gối ra, ngã người lên giường, cuối cùng cũng móc điện thoại ra.

Nói thẳng, lúc nãy hắn không lấy điện thoại ra xem, ngoại trừ khó chịu không có sức ra, nhiều hơn chính là sợ.

Sợ có người dễ dàng nhận lời ly hôn mà không gọi cho mình, cũng sợ có người cảm thấy đơn ly hôn không hợp lý, gọi cho mình đòi sửa lại.

Nói tóm lại, cho đến giờ phút này, mỗi một giây một phút hắn vẫn không muốn đối mặt với chuyện mình là thế thân cho Khương Duy, hắn và Bùi Minh Tiêu ly hôn là thật.

Haiz... Mình đúng là một kẻ hèn nhát!

Khương Hựu kéo gối che mặt mình, trong lòng nghĩ nếu có thể làm mình ngất đi thì tốt rồi, như vậy hắn có thể kéo thêm một ngày, không phải đối mặt với cuộc hôn nhân buồn cười này.

Nhưng mà cuộc hôn nhân này không cho hắn cơ hội kéo dài.

"Brum brum ---"

Điện thoại lại rung lên.

Hắn bị tiếng điện thoại rung làm đau đầu, đoán chừng là bệnh cũ tái phát. Cuối cùng không chịu nổi nữa, chụp lấy điện thoại.

- -- A, trà xanh tôi sao có thể sợ tra nam như anh được? Liều mạng với anh!

Hắn không lấy gối che mặt ra, dùng cảm giác ấn bắt máy, đang có khí thế định mắng to, bên tai vang lên mấy câu tiếng Trung không chuẩn, "Alo, Khương, là tôi James nè. Cậu gặp người tiếp đầu(1) chưa?"

(1) Tiếp đầu là nối tiếp, thương thảo, liên hệ, thu xếp, bàn bạc, hội ý.

Khương Hựu ngậm lại mấy lời thô t.ục, "... Đó là người tiếp đón, không phải tiếp đầu, anh làm tôi tưởng tôi đang nhận nhiệm vụ đặc công không đó."

"Haha, bạn của tôi, quá hài hước rồi! Nhớ chăm sóc mình, mùa xuân là thời kỳ hay bị cảm lắm, đừng để bị lây nha, mong đợi được nhìn thấy thành tựu xuất sắc của cậu trên show!"

"Ừ, cám ơn đã quan tâm." Khương Hựu uể oải cúp điện thoại.

Kết quả chưa tới hai phút, điện thoại lại reo lên. Khương Hựu suy nghĩ chắc hẳn là người kia, hắng giọng, "Alo!"

Khương Trạm Du: "Huhuhu sao anh to tiếng với em?!"

1

Khương Hựu nhụt chí, "Anh không có to tiếng với em, xảy ra chuyện gì? Nói lẹ đi, không có rảnh để tám nhảm đâu."

Khương Trạm Du: "Huhuhu anh la em đi, em nói cho anh rể biết anh đi Thượng Hải rồi. Em biết là anh đi với người anh thích, vốn không muốn nói, nhưng ai biểu ảnh lại nói chuyện lịch thiệp như vậy chứ huhuhu!"

Đầu óc Khương Hựu mơ hồ, người mình thích đang suy nghĩ về chuyện ly hôn, liên quan gì tới Thượng Hải chứ?

"Nói thì cũng đã nói rồi, đừng có khóc nữa."

Dù sao cũng ly hôn, Bùi Minh Tiêu mới chẳng để ý tới mình đi đâu, "Khoảng thời gian này anh sẽ không có thời gian chơi với em, em cố gắng đừng đi đào hố đồng đội, không nói nữa, bái bai."

Đuổi Khương Trạm Du đi, Khượng Hựu không thể chấp nhận một sự thật --- Bùi Minh Tiêu chấp nhận đơn ly hôn này cho nên không muốn gọi điện cho hắn.

Khương Hựu cuộn người, ngay sau đó điện thoại lại rung lên. Người xưa từng nói, ra trận cần nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt(2).

(2) Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.

Lần này giọng nói không hung hăng nổi nữa, bắt máy, "Alo tôi là Khương Hựu, mời nói."

"Anh biết em là Khương Hựu." Bên kia dừng mấy giây, "Anh là Bùi Minh Tiêu."

Im lặng, xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Khương Hựu chôn mặt trong gối, giống như trong lúc bất chợt mất khả năng nói chuyện, mới vừa rồi đã nghĩ sẵn trong đầu --- Bao gồm những lời thô t.ục, giọng hung hăng với mấy câu của trà xanh, đã bị mấy câu ngắn ngủi này làm tan biến trong nháy mắt.

Chỉ còn một bụng uất ức không cách nào kể lể.

"... Ly hôn đi." Hắn hít sâu một cái, định lên tiếng trước áp đảo, "Anh đồng ý không?"

Bùi Minh Tiêu trả lời một nẻo, "Người cầm ghim cài áo tên là Trần Long, nickname là Duy Duy, làm việc trong câu lạc bộ giải trí lớn nhất Thẩm Dương. Ghim cài áo là anh làm mất ở câu lạc bộ bowling, đã bảo hắn vứt đi rồi, người cũng chạy về Thẩm Dương rồi. Nếu như em không hài lòng với cách xử lý này, ngày mai anh cho câu lạc bộ giải trí kia đóng cửa luôn."

1

Nói đến chỗ xã giao, Bùi Minh Tiêu cố tình giấu chi tiết Khương Trì và Trịnh Vũ giới thiệu người cho mình. Hắn có thể tưởng tượng được thân là em trai, Khương Hựu biết anh ba mình làm chuyện này sẽ đau lòng đến cỡ nào.

Khương Hựu rất ít khi nghe Bùi Minh Tiêu nói nhiều như vậy, tiêu hóa hồi lâu mới hiểu.

Thì ra Bùi Minh Tiêu không ngoại tình.

Thì ra cái gì Long kia, là tự cầm ghim cài áo tới tìm Bùi Minh Tiêu.

Thì ra mình... hiểu lầm Bùi Minh Tiêu.

... Không đúng, sau đó Khương Hựu phản ứng kịp, "Vậy tại sao Trần Long nhìn giống anh của em vậy?"

"Anh của em?" Bùi Minh Tiêu chần chờ chốc lát, "Hắn giống Khương Trì ư?"

"Không phải Khương Trì, là Khương Duy!"

"Khương Duy..."

Lúc này Bùi Minh Tiêu càng chần chờ lâu hơn, "Xin lỗi, anh không nhớ cậu ta trông thế nào. Nhưng mà hai người đó có giống nhau không, cũng chẳng liên quan gì đến suy đoán anh ngoại tình của em."

1

Xin lỗi, anh không nhớ cậu ta trông thế nào.

Bên tai Khương Hựu chỉ còn câu này, hắn hất cái gối ra, rời khỏi bóng tối, lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

"Sao, tại sao lại không liên quan?"

Hắn trở mình nằm sấp xuống, hai cái chân cong lên đung đua, giọng nói còn tung tăng hơn đôi chân, "Dù sao anh cũng là người sai, anh xem kỹ tờ đơn ly hôn đi, có chỗ nào không hài lòng thì thương lượng."

"Đơn ly hôn? Vậy thì rất tiếc." Bùi Minh Tiêu nói, "Em mở weixin lên đi."

Khương Hựu theo lời lấy điện thoại khỏi tai, mở weixin lên.

Chỉ thấy Bùi Minh Tiêu gửi qua một tấm ảnh, trong ảnh là xấp giấy bị nhét vào máy cắt giấy, đã cắt hơn phân nửa rồi.

"Xin lỗi, anh đã cắt thành giấy vụn rồi." Bùi Minh Tiêu nói thì áy náy, nhưng trong giọng không nghe ra một chút áy náy nào, "Nếu như em muốn ly hôn thật, thì có thể về đây dán lại."

Khương Hựu: "..."

Khương Hựu:???