Tôi Kết Hôn Sau Khi Mất Trí Nhớ

Chương 46: Chương 46




Vừa nói, cô ta vừa vén tóc trên vai khiến mùi nước hoa nồng nặc phả vào mặt anh khiến anh nhíu mày.Nguyễn Văn Văn đến gần, dịu dàng nói: “Tổng giám đốc Lộ, cà phê ạ.”Giọng cô vừa vang lên, Lộ Phong lập tức ngẩng đầu, phải gọi là ngẩng đầu không chút do dự, trông có vẻ gấp gáp.Hồ Lệ nhìn hai người với cặp mắt săm soi.Lộ Phong để giấy tờ xuống, tự tay nhận lấy cà phê.

Mặt anh không đổi sắc, nhưng ánh mắt thì khác, cảm xúc trong đó có gì đó không bình thường.“Sao em lại mang cà phê đến đây, những người khác đâu?”Nguyễn Văn Văn cười hiền hòa: “À, chị này chỉ mặt gọi tên, bảo em mang đến đây.”Đúng là Hồ Lệ bảo cô mang vào, đây là sự thật.Lộ Phong nhìn cô gái trước mắt, ánh mắt ra hiệu cô đi ra phía sau phòng làm việc.


Sau đó, giọng nói của anh trở nên lạnh hẳn: “Cô bảo cô ấy mang vào à?”Hồ Lệ không biết mình sai ở đâu, cô ta mím môi ngụy biện: “Cô ta là thư ký mà, làm thư ký thì bưng trà rót nước là chuyện thường ngày hay làm đấy thôi.”Nếu như lúc trước, Lộ Phong còn tỏ ra khách sáo với cô ta thì giờ phút này, ngay cả ứng phó anh cũng lười.

Anh để tách cà phê xuống, ấn điện thoại nội bộ.Chu Hải tức tốc xuất hiện.

Sau khi vào phòng làm việc của Lộ Phong, anh ta nhìn lướt qua là biết có chuyện gì xảy ra.


Cái cô họ Hồ này, tác oai tác quái trong công ty nhà cô ta thì thôi đi, lại còn chạy tới đây làm khổ người khác.Chỉ trách cô ta ngu xuẩn, dám chọc vào vợ của Tổng giám đốc.Chu Hải nói: “Cô Hồ, mời đi bên này.”Hồ Lệ không muốn đi nhanh như vậy: “Tôi còn chuyện chưa nói xong mà.”Lộ Phong đưa mắt ra hiệu bào Chu Hải nhanh chóng đưa người ra ngoài.Chu Hải không thèm để ý Hồ Lệ: “Cô Hồ, mời.”Cứ như vậy, Hồ Lệ được “mời” ra ngoài.Nguyễn Văn Văn không phải kiểu người ghen tuông vô cớ, nhưng lúc cần thể hiện sự bất mãn, cô sẽ không che giấu.Thấy Lộ Phong định cầm tách cà phê lên uống, cô vươn tay lấy lại: “Không cho anh uống.”Giọng điệu chua lè.Lộ Phong cúi xuống, sau đó nhếch môi, nhìn cô hỏi: “Không phải pha cho tôi à?”Chỉ khi đối diện với cô, anh mới có vẻ mặt hòa nhã này.Nguyễn Văn Văn: “Không phải, em pha cái này để em uống.”Dứt lời, cô cúi đầu uống một hớp cà phê, vì trong lòng đang bực dọc nên cô cũng không để ý cà phê có nóng hay không.

Một giây sau, tay cô run rẩy.“Á, nóng quá.”Cô run tay nên tách cà phê cũng nghiêng theo, chất lỏng tràn ra, vừa khéo rơi trúng mu bàn tay cô.Cô đỏ mắt phát ra tiếng hic hic.Cảnh tượng này xảy ra quá nhanh, Lộ Phong muốn ngăn cũng không kịp.


Anh vội đứng dậy, đứng cách cô một cái bàn lấy lại tách cà phê, sau đó cầm tay cô lên nhìn kỹ.“Sao thế này, đau lắm hả?”Nguyễn Văn Văn càng ấm ức: “Đau.”Lộ Phong kéo cô vào trong nhà vệ sinh, mở vòi nước xối vào mảng đỏ trên mu bàn tay cô.Không hiểu vì sao, mảng đỏ này lại trở nên cực kỳ chói mắt với anh, cảm xúc trong lòng anh đột nhiên xấu đi.Nguyễn Văn Văn thấy cằm anh có vẻ hơi căng ra, tưởng anh giận mình, hơn nữa nơi bị bỏng đau thật sự, cô càng nghĩ càng ấm ức.Càng ấm ức thì nước mắt càng tuôn rơi lã chã.Đôi mắt cô đỏ bừng, cắn chặt môi, khóc không thành tiếng.Ánh nắng nương theo cửa sổ lọt vào, chiếu sáng khuôn mặt cô, nước mắt như được nhuộm một lớp sáng óng ánh, hàng mi dài tinh tế rung động nhè nhẹ, thấp thoáng phủ xuống đôi mắt.Ánh sáng giao hòa chiếu lên khuôn mặt cô, càng nổi bật màu da trắng.Không phải kiểu trắng bình thường, mà là tái nhợt vì đau đớn.Lẽ nào anh không thích cô...Hu hu, cô không muốn thế.Bàn tay vô tình hơi rút lại, cô từ từ ngẩng lên, nhìn người bên cạnh mình.Lộ Phong cảm giác được cô đang run rẩy, anh tưởng mình dùng sức quá mạnh, định ngẩng đầu lên nói xin lỗi thì đột nhiên va phải ánh mắt cô.Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, đôi mắt như phủ hơi sương, chóp mũi đỏ ửng, trực tiếp in sâu vào đáy mắt anh.Trông cô thật tội nghiệp.Ngón tay anh tự dưng run lên, run với biên độ rất nhỏ, chính anh cũng không cảm nhận được.Nguyễn Văn Văn rưng rưng nhìn anh chằm chằm, đôi mắt cô sưng vù vì khóc.Lộ Phong đưa tay lau nước mắt cho cô, nhưng lau mãi không hết, anh hỏi: “Phải làm sao em mới không khóc nữa?”Nguyễn Văn Văn nghẹn ngào nói: "Anh hôn em đi.”Dứt lời, cô thấy anh không nhúc nhích.Cô nói tiếp: “Em hôn anh cũng được.”Dáng người Lộ Phong cao lớn, Nguyễn Văn Văn không với tới nổi, lúc nhón chân lên để hôn anh lại xảy ra sự cố nhỏ, bàn tay cô vô tình kéo dây thắt lưng của anh.Sau đó...Người thì chưa hôn được, thế mà thắt lưng đã bị mở ra trước.Nguyễn Văn Văn: “Nếu em nói em không cố ý, anh tin không?”.