Tôi Đã Tự Vả Sau Khi Kết Hôn Với Người Đẹp Lạnh Lùng

Chương 3: Cô bé đô con



An Ninh click vào cái từ khóa kia, bài đầu tiên là của một tài khoản chuyên đăng tin tức lá cải có tên "Tin tức XX", đại khái là bài báo viết về việc nhận được tin của một người giấu tên bảo rằng thầy Thiết Thụ đã qua đời từ năm ngoái, hưởng dương 59 tuổi.

Dạo này tin vịt cũng bạo đến vậy luôn hả?

An Ninh vừa mới gặp "thầy Thiết Thụ" siêu chân thật biết cử động nói chuyện đó cơ mà, cô thầm nghĩ rồi lướt xuống phần bình luận.

Bình luận 1: Mấy cái acc đăng tin nhảm này ăn tiền nhiều quá lú cả người rồi hả, mấy cái thằng hôm bữa bị kiện đực mặt ra đó mà quên rồi à?

Bình luận 2: Thầy Thiết Thụ: Tui chết, tui sống lại, rồi tui lại chết...Muốn chơi trò sống chết vô tận hả ba?

Bình luận 3: T thấy mỗi lần thầy Thụ lui về ở ẩn là lại trồi lên mấy cái hot search như này, chẳng lẽ không có ai chặn hay báo cáo gì hết hả?

Không ngờ cô Mộc có nhiều fan vậy luôn.

Đa số toàn các bình luận chửi bọn tung tin nhảm thay thầy Thiết Thụ mà thôi, An Ninh cũng vui vẻ lướt đọc tiếp.

Nhưng càng lướt xuống dưới thì xuất hiện càng nhiều bình luận ác ý hơn.

Bình luận 4: Sao thấy mọi người ai cũng bênh ổng vậy, sao không nghĩ là thầy Thiết Thụ trả tiền chạy seeding, nửa năm không vẽ nổi một bức thì không tự thấy ngại với cái danh đứng đầu cả nước à?

Bình luận 5: Hết thời rồi, giờ chỉ biết dựa vô mấy cái tin sống chết này để người ta chú ý thôi.

Bình luận 6: Vé pre-order của triển lãm tranh Chiết Hoa Tân Khai bán được 2000 vé rồi, mà tiếc là với cái tốc độ vẽ tranh của ai đó chắc chẳng mở nổi triển lãm tranh đâu.

Bình luận 7: May là ổng vẫn còn ngồi vững trên đỉnh cao của giới nghệ thuật đó, chứ trong đầu toàn tiền là tiền, tranh thì bức nào bức nấy đắt nghí, làm nghệ thuật mà không có chút khiêm tốn chăm chỉ gì cả, sớm muộn gì Chiết Hoa cũng vượt mặt ổng thôi.

Bình luận 8: Bọn bình luận có não không mà bảo vẽ nhanh là chăm chỉ vậy? Một bức tranh của ông Thiết Thụ đó còn đắt hơn 20 bức của Chiết Hoa cộng lại ấy chứ, vậy chắc t bảo tranh Chiết Hoa vẽ xấu vãi nồi ra cũng được ha? "Bức nào bức nấy đắt nghí"? Không phải đều là tranh của Thiết Thụ cả à? Quan trọng là vẫn có người sẵn sàng bỏ tiền ra mua, t thấy chúng m lo xa quá rồi đó.

Bình luận 9: Cười xỉu, cãi nhau làm gì vậy trời, lỡ tin lần này là thật thì sao? Ổng mà chết thiệt thì bớt phiền á chớ.

Càng đọc mặt mũi An Ninh càng nhăn nhúm, cô từng nghe bạn cô kể về fan của các vận động viên nổi tiếng đi chửi nhau chí chóe đến nỗi làm vận động viên đó sợ chết khiếp, mà cô có ngờ là giới nghệ thuật cũng kinh khủng như vậy đâu.

Cô đọc những bình luận ác ý này, lại nhớ đến gương mặt lạnh lùng của Mộc Nhan.

Mấy lời chửi bới này chẳng có bằng chứng gì hết...

Dù An Ninh không thân với Mộc Nhan, nhưng cô biết chị ấy không phải là người như vậy.

Thoát khỏi bài viết, An Ninh lại nhấn vào weibo của Mộc Nhan và phòng làm việc.

Weibo phòng làm việc của Mộc Nhan tên "Trầm Chu", weibo mới nhất được đăng từ hôm qua, bài đăng thông báo về việc bức tranh "Giang Hải" của thầy Thiết Thụ collab với một món trang sức.

Tranh cũng collab với đồ trang sức được luôn?

An Ninh như được mở mang tầm mắt, cô lại nhấn vào weibo "Thiết Thụ", ava được Thiết Thụ vẽ đơn giản nhưng rất có hồn, weibo mới nhất từ 7 tháng trước, không có cap chỉ có mỗi một bức ảnh, mà tranh trên ảnh phác họa đầy những đường nét phức tạp và sắc sảo, như hình ảnh ai đó đang bóp cổ mình vậy.

Chỉ là một tấm phác thảo không rõ hình dạng nhưng lại làm An Ninh nhìn cả buổi trời, còn làm cô trào lên một cảm giác khó thở.

Kì quặc quá!

Cô quăng điện thoại sang một bên, ngồi dậy thở gấp vài ba phút rồi mới cầm lên xem tiếp.

Ở phần bình luận của bài đăng này, đa số mọi người đều chung một cảm xúc giống cô, số còn lại thì còn bận quỳ trước điện thoại chưa dậy nổi.

An Ninh chưa từng thấy tranh của Mộc Nhan, nhưng sau khi xem xong bức phác thảo này của chị ấy thì cô chắc chắn rằng cái danh "Đứng đầu thế giới" của người này không phải là hữu danh vô thực.

Qua bài đăng này có thể thấy cô Mộc đã bắt đầu vẽ bức tranh này từ 7 tháng trước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa hoàn thiện...

Xảy ra chuyện gì rồi à?

An Ninh sờ con dao trong tay, cô rối rắm vò đầu bứt tóc.

Giờ mà mình chạy đi hỏi chắc chắn sẽ không có câu trả lời, hay là bảo mẹ đi hỏi dùm nhỉ?

Nhưng không phải làm vậy là lộ chuyện riêng tư của người ta hả?

Mà nhỡ mình nhìn nhầm, trên tay cô Mộc không có vết thương nào thì sao, còn nhà nghệ thuật lâu lâu hết cảm hứng cũng là chuyện bình thường mà đúng không.

Ngày hôm đó, bạn An mọi hôm luôn bình tĩnh quyết đoán đã bứt rụng hơn 10 cọng tóc nhưng vẫn không thể đưa ra nổi quyết định, đành phải tạm gác vấn đề qua một bên.

Mấy buổi tập luyện sau đó dày đặc, chớp mắt thì kì nghỉ hè cũng sắp kết thúc, An Ninh lại bắt đầu cuộc sống của một sinh viên năm hai.

"Này em, trái vừa rồi đánh kiểu gì vậy? Đứng đơ một chỗ chẳng chịu nhảy lên vậy hả?" Tiếng phê bình của huấn luyện viên, tiếng kêu gọi của đồng đội, tiếng ma xát của giày vang vọng khắp sân nhà thi đấu.

"Xin lỗi thầy ạ." An Ninh bị chỉ trích cũng không tức giận, cô biết trạng thái của mình hôm nay không được tốt lắm, hôm qua cô có lớp thực hành*, phải đến ngôi làng ở ngoại ô của thành phố Vân để đi đào khoai cả ngày, đến hôm nay mở mắt dậy thì chân tay rã rời, vất vả lắm mới lết được đến sân tập.

*Nó là một môn học ngoại khóa, giống việc tham gia hoạt động để kiếm điểm rèn luyện của đại học bên mình, nhưng chắc tùy trường có trường không vì mình có hỏi bạn mình ở Trung thì trường đại học của bạn ấy lại không có môn này.

"Thôi bỏ đi, em qua bên kia nghỉ ngơi chút đi. Này! Hai đứa bên kia tưởng tôi không nhìn nên lười đúng không? Bọn bây đánh cầu lông hay nháy mắt đưa tình với nhau đấy hả?" Huấn luyện viên nhìn người con gái trước mặt, cũng không giận nổi nên đành xua cô đi nghỉ.

An Ninh đến rìa sân, khó khăn ngồi xuống, cô từ từ điều chỉnh hô hấp.

"Dạ?"

Hai má chợt lạnh điếng người, cô giật mình quay sang nhìn, té ra là Trần Anh, bạn cùng phòng của cô, chị ấy đang cầm chai nước ướp lạnh cười cười nhìn cô.

Trần Anh lớn hơn cả 3 đứa cùng phòng An Ninh một tuổi, hiện chị ấy đang chăm chỉ tập luyện cho cuộc tuyển chọn đội cấp tỉnh.

"Làm em hết hồn." An Ninh cười cười cầm lấy chai nước, "Cảm ơn chị Anh."

"Không có gì nè." Trần Anh cũng đến giờ nghỉ, kéo ghế ngồi bên cạnh An Ninh, "Em cũng đỉnh thật đấy, mới đi thực hành về đã đi tập rồi, nghe Hoàng Tang bảo hôm qua em đào được tận hai bao khoai hả, cả làng còn khen em nức nở, có dì còn mém gả con trai của cổ cho em ngay tại đó luôn đúng không."

Nói xong cô còn giả vờ giương mắt đánh giá bạn cùng phòng của mình, ừ thì, dáng cao chân dài, vai rộng eo hẹp, tổng thể trông vừa cao vừa khỏe, vóc dáng hoàn hảo như vậy mà gương mặt lại tròn tròn đáng yêu, cả đôi mắt cũng tròn xoe như nai con, tóc thì xoăn xoăn màu hạt dẻ, không khác gì cô bé đô con.

Chẳng trách dì đó lại thích như vậy.

"Mọi người toàn nói quá thôi." An Ninh vừa cười vừa lắc đầu, không có một chút khó chịu khi bị trêu chọc, cô duỗi duỗi đôi tay hơi run vì vận động quá sức của mình, "Đi thực hành thú vị ghê ạ, mà tiếc là nó làm chậm trễ việc luyện tập của em."

Lớp thực hành là môn bắt buộc của mỗi sinh viên, đa số là đi theo giáo viên làm mấy hoạt động công ích, ví dụ như giúp các cô bác nông dân thu hoạch, chương trình của một học kì kéo dài khoảng 2,3 tuần, với sinh viên thường thì đi thực hành là để trải nghiệm cuộc sống bên ngoài, chỉ cần đi theo làm việc là có thể dễ dàng đạt điểm tối đa, nhưng đối với một vận động viên bán chuyên cần tham gia tập luyện nhóm do đội trường sắp xếp như An Ninh thì rất vất vả, bạn không thể bảo giáo viên môn thực hành sửa thời gian cho bạn vì bạn phải đi tập, mà cũng không thể bảo huấn luyện viên hay đồng đội tăng giờ tập với bạn.

"Ù ôi, hồi chị năm hai cũng y chang em." Trần Anh nhăn nhó như đang nhớ lại hồi ức sóng gió của mình, vỗ vai cô an ủi nói, "Thôi không sao, dù gì em cũng khỏe hơn chị nhiều rồi, chị mà đi thực hành xong chắc qua hôm sau chẳng lết dậy nổi mất."

"Dạ..." An Ninh lưỡng lự nhìn Trần Anh, "Năm ba cũng có môn thực hành đúng không ạ? Em chưa thấy chị đi lần nào."

Thật ra An Ninh biết cách lấy được điểm dù không cần phải tham gia lớp thực hành, một là quyên góp thật nhiều tiền cho các hoạt động công ích, hai là đạt được huy chương trong trận cầu lông toàn quốc, mà hai điều kiện này có vẻ không khớp với Trần Anh cho lắm.

Vẻ mặt Trần Anh cứng nhắc, mặt mày tối sầm lại.

An Ninh vội xua tay bảo, "Em thuận miệng hỏi thôi...."

Đúng là cô cũng hơi tò mò thật, nhưng mà người ta không thích nói thì cô cũng không ép.

"Ầy, cũng không phải là không thể nói." Trần Anh như được buông xuôi mà nhẹ nhõm lên tiếng, "Thật ra là chị kết hôn rồi."

An Ninh đang ngửa đầu uống nước bỗng đơ ra 3 giây, sau đó phun sạch nước trong miệng ra sàn, đôi mắt nai trừng trừng nhìn Trần Anh.

Cô vội vàng cầm lấy khăn giấy Trần Anh đưa chùi miệng, vẫn còn hoảng hốt nhìn người kia, "Chị...không phải chị có bạn gái rồi à?"

Cô từng gặp mấy lần, là một cô gái đeo kính nhỏ nhắn xinh xắn rất hay ngại ngùng, lúc nào cũng mang một cái cặp hoa hòe đến sân cầu lông tìm Trần Anh.

Trần Anh gật đầu, "Ừ đúng rồi, em ấy là vợ chị."

"Hả?" Trước đây An Ninh chỉ thấy các nhân sĩ bí mật kết hôn trên tin tức mà thôi, đâu có ngờ người nằm cạnh giường mình bấy lâu nay lại len lén lập gia đình, mà hôn nhân đồng tính còn hiếm gặp nữa chứ, não An Ninh lúc đó như ngừng chạy, "Từ khi nào ạ? Em chưa từng nghe chị nhắc đến."

Trần Anh lúng túng nói, "Từ năm nhất đã kết hôn rồi, lúc đó mấy đứa còn chưa vào trường nữa, vả lại ban đầu bọn chị cũng không phải là một đôi thật đâu."

"Là...sao ạ?" An Ninh càng ngơ, kết hôn rồi mà còn thật giả là sao?

"Ừ thì..." Trần Anh thở dài, nhìn gương mặt ngây thơ vô số tội của An Ninh, đành phải kể đầu đuôi câu chuyện, "Bọn chị quen nhau từ hoạt động ghép đôi theo gen, lúc đó vì chị bị nợ môn thực hành nên lo sốt vó cả lên, cái rồi chị thấy tờ quảng cáo ghi là thông qua kết hôn ghép* có thể kiếm được điểm lớp thực tế nên chị thử ngay, thì tình cờ gặp em ấy cũng đang muốn được hỗ trợ giảm học phí, nhưng trước khi nhận giấy chứng nhận thì bọn chị đã kí hợp đồng công chứng tài sản, vậy nên chị nghĩ cái này vẫn không được tính là kết hôn đâu..."

*Kết hôn ghép có 2 loại, một là nhiều đôi cùng góp vốn để tổ chức đám cưới, hai là đôi bên có nhu cầu kết hôn nhưng không tìm được đối tượng thì có thể thỏa thuận đăng ký kết hôn, cùng chia sẻ lợi ích ( tương tự hôn nhân hợp đồng)

An Ninh nghe xong như chết lặng, ngồi cả buổi trời mới tiếp thu được hết một đống thứ vào đầu, cô điều chỉnh lại cảm xúc, rồi xoay qua an ủi Trần Anh còn đang khó xử bên cạnh, "Vậy cũng tốt mà chị, vấn đề của cả hai đều được giải quyết, sau này nếu gặp được người mình thích thì hẵng ly hôn cũng được."

Cô biết Trần Anh là một người rất chăm chỉ, ước mơ lớn nhất của An Ninh là được làm huấn luyện viên tại trường này, còn Trần Anh thì trái ngược hoàn toàn, mục tiêu của chị ấy là vào được đội tuyển quốc gia. Khoảng thời gian đó chị ấy không tập trung học hành hay tập luyện được tốt, chắc đã làm chị thấy rất buồn, có lẽ vì vậy mà chị đã nghĩ đến cách này...

Nhưng cô còn chưa dứt câu, Trần Anh đã lắc đầu cười nói, "Nhưng bây giờ bọn chị là một đôi thật."

An Ninh: "Hả....?"

Đã an ủi không xong rồi còn bị nhét cơm chó vào mồm, An Ninh thấy "vợ" của Trần Anh đến tìm chị ấy liền tức tốc vọt chạy, để cho hai người có không gian tò te với nhau.

Nhìn Trần Anh xưa nay ngầu lòi đang dịu dàng chải từng sợi tóc cho người con gái khác, An Ninh ngồi bên này thở dài sườn sượt, đúng là người đang yêu có khác, cô bỗng nhớ lại những lời Trần Anh nói với mình.

"Nếu như em vẫn chưa thích ai thì thử hoạt động ghép đôi đó xem sao, qua chuyện của chị thì thấy nó cũng khá uy tín đó chứ, mà dù có không ghép được thì vẫn giải quyết được chuyện điểm số, không cần phải chạy tới chạy lui."