Tối Cường Hệ Thống

Chương 413: Ta Chém, Ta Chém,...



Dạ Mẫu thú lúc này đầy hoài nghi, nhìn từng con từng con cổ thú gục ngã dưới đất, trong lòng đầy nghi hoặc, những con cổ thú này rốt cuộc làm sao vậy, sao con nào con nấy cũng chỉ trụ được vài giây, sau vài giây đều gục ngã dưới đất, không con nào trụ lại được.

Bản thân còn chưa hấp thụ đủ mức năng lượng nhất định mà….

Hay là tại vì ta đẹp quá sao? những tên cổ thú này không thể cưỡng lại được sự xinh đẹp của ta mà bị gục ngã sao?

Lúc này, Dạ Mẫu thú chỉ có thể nghĩ được như vậy thôi.

-Rống……….

Lúc này lại xuất hiện thêm một con cổ thú, khi nó trông thấy thân hình kiều diễm của Dạ Mẫu thú, trong con mắt hiện rõ sự tham lam háo sắc.

Dạ Mẫu thú lại thấy một con cổ thú nữa đến, hí lên một tiếng, phát ra những mỹ thanh mê hoặc giống đực.

Cổ thú nghe thấy những âm thanh đầy mê hoặc của Dạ Mẫu thú, toàn thân rung động, rồi điên cuồng lao lên, nó hung hăng muốn đè lên người Dạ Mẫu thú.

Dạ Mẫu thú nhìn cổ thú có thân hình cường tráng đầy mãnh lực, trông mạnh mẽ hơn nhiều so với những con cổ thú trước, cũng hưng phấn vô cùng.

Lần này nhất định sẽ trụ được thời gian dài hơn, nếu lại không đạt đủ năng lượng, chủ nhân sẽ rất tức giận.

Cổ thú tiến gần tới bên cạnh Dạ Mẫu thú, nhẹ nhàng ngửi ngửi rồi cuồng nhiệt thè lưỡi, thể hiện nỗi lòng hưng phấn khôn nguôi của mình.

Nhưng ngay lúc cổ thú định đè Dạ Mẫu thú xuống thì một luồng âm thanh gầm rống từ trong rừng xanh truyền tới.

Cỏ cây nghiêng ngả, tiếng bước chân rầm rầm càng ngày càng mạnh.

-Rầm…….

Một thân hình khổng lồ, rầm rầm đáp trước mặt Dạ Mẫu thú.

Cuồng Vượn một tay thở hồng hộc, luồng khí thở ra nóng phừng phừng, khiến không khí trước mặt cũng nóng bừng lên.

Cổ thú cảm nhận được mùi vị cuồng bạo của Cuồng Vượn một tay trước mắt, trong lòng sợ hãi.

Nhưng trước mặt Dạ Mẫu thú, nó buộc phải giữ được sự uy nghiêm của giống đực, không thể chỉ vì mùi vị cuồng bạo của Cuồng Vượn một tay mà sợ hãi được.

-Rống….

Cổ thú mặt đối mặt với Cuồng Vượn một tay rít lên một tiếng.

Dường như muốn nói rằng “ phải có trước có sau, không biết ngươi là ai, cũng đều phải xếp hàng.”

Dạ Mẫu thú nhìn con cổ thú nhỏ bé trước mặt này lại không hề run sợ trước Cuồng Vượn một tay, có lẽ nào là do sắc đẹp của mình khiến nó trỗi dậy sự dũng cảm vô bờ bến.

-Rầm………

Cuồng Vượn một tay vung cánh tay thô bạo, thẳng tay đánh bay con cổ thú.

Lúc này, trong ánh mắt Cuồng Vượn một tay lóe lên dục vọng vô biên,dưới ánh mắt đó Dạ Mẫu thú bắt đầu sợ hãi.

-Rống……

Dạ Mẫu thú gầm rống một tiếng rồi định nhấc chân tháo chạy.

Bởi Cuồng Vượn một tay quá to lớn, nó sợ rằng mình không thể chống đỡ nổi.

Nhưng giờ đây, đối với Cuồng Vượn một tay mà nói, chắc chắn sẽ không để cho Dạ Mẫu thú chạy thoát.

Ngọn lửa trong cơ thể không ngừng bùng cháy, khiến nó như sắp bị lạc lối.

Xả ra, cần phải xả ra gấp.

-Rống…..

Dạ Mẫu thú giùng giằng, nhưng trước mặt Cuồng Vượn một tay, nó lại vô cùng nhỏ bé.

……

Lâm Phàm đuổi tới nơi, nhìn thấy cảnh trước mắt, đột nhiên đờ đẫn.

-Thôi xong rồi……

-Không cứu được Dạ Mẫu thú rồi.

Lâm Phàm cho Cuồng Vượn một tay ăn nhiều nắm “Đại Phàm Ca” khiến nó rơi vào trạng thái cuồng bạo, đây vốn là cách tận dụng triệt để mọi thứ, cũng rất khó nói, biết đâu Cuồng Vượn một tay sau khi cuồng bạo lại tự mình đâm mình thì sao.

Lâm Phàm đứng trên cây cổ thụ, có chút không nỡ nhìn trực tiếp vào tình hình bên dưới.

Tiếng kêu thảm thiết của Dạ Mẫu thú truyền tới tai của Lâm Phàm, bi thảm quá, bi quan quá.

Thảm thương không nỡ nhìn……...

Lâm Phàm bịt mắt lại, không dám nhìn trực tiếp vào cảnh tượng đó, mắt cay, thực sự mắt rất cay.

-Rầm……….

Ngay lúc đó, một tiếng rầm lớn vang lên, thân hình to lớn khổng lồ của Cuồng Vượn một tay đột nhiên ngã gục xuống đất, sau đó muốn bò dậy nhưng lại yếu ớt bất lực, cuối cùng nhắm nghiền mắt lại.

Lâm Phàm nhìn tất cả những gì đang diễn ra ở bên dưới, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Hiệu quả hiện rõ, nhưng tiếc là Dạ Mẫu thú phế mất rồi…

Lúc này, Dạ Mẫu thú thất thần nằm gục dưới đất, hơi thở yếu ớt, Lâm Phàm biết nó đang cận kề với cái chết rồi.

-Haizzz….đúng là bi kịch…..

Lâm Phàm lắc đầu bất lực, sau đó rút rìu vĩnh hằng ra và bắt đầu thu hoạch.

-Keng, xin chúc mừng ký chủ đã giết được Dạ Mẫu thú chí thiên vị cảnh giới đại viên mãn.

-Keng, xin chúc mừng ký chủ đã tăng thêm được 100 kinh nghiệm.

Dù sao cũng sắp toi mạng rồi, chi bằng thu hoạch cho chính mình cho xong.

……

Nhưng ngay trong lúc Lâm Phàm định ra tay giết Dạ Mẫu thú, từ trong doanh địa cách đó không xa, một người cổ tộc đột nhiên mở to đôi mắt, trên khuôn mắt xấu xí hết mức hiện lên sát khí tàn bào.

-Là ai đã giết chết Dạ Mẫu thú của ta, hừ……

Đột nhiên, bóng người đó liền biến mất khỏi doanh địa.

……

Lâm Phàm nhìn những con hung thú xung quanh, gật gật đầu đầy mãn nguyện.

Dạ Mẫu thú tuy bị chết thảm, nhưng lại làm được điều mà những con cổ thú khách không làm được.

Đáng được nể phục đấy…

Hơn chục con cổ thú nằm bất động dưới đất.

Tất cả đều bị đan dược thần kỳ của Lâm Phàm làm mê hoặc gục ngã, đêm nay quả là 1 đêm bi thương của đám cổ thú này.

-Ta chém….

Lâm Phàm tay cầm rìu trông giống như tên đồ tể trong đêm, trong mắt lóe lên tinh quang.

Tay nhấc dao chém.

-Keng, xin chúc mừng ký chủ đã giết được cổ thú chí thiên vị, cảnh giới đại viên mãn.

-Keng, chúc mừng ký chủ đã tăng thêm 100 kinh nghiệm.

-Keng, xin chúc mừng ký chủ đã giết được cổ thú đại thiên vị cảnh giới sơ kỳ.

-Keng, chúc mừng ký chủ đã tăng thêm 500 kinh nghiệm.

……

Lâm Phàm lúc này thong dong tự đắc, chém giết liên hồi những con cổ thú bị trúng độc ngất lịm, chết không kịp ngáp, tất cả đều chuyển hóa thành kinh nghiệm, tăng thêm thực lực cho bản thân Lâm Phàm.

Cuồng nhiệt gặt hái một hồi, cho tới con thú cuối cùng-Cuồng Vượn một tay.

-Keng, Xin chúc mừng ký chủ đã giết được Cuồng Vượn 1 tay đại thiên vị đại viên mãn.

-Keng, xin chúc mừng ký chủ đã tăng thêm 4000 kinh nghiệm.

……

-Ha ha, kiếm lời vùn vụt, vượt cấp chém yêu quả là sảng khoái thăng thiên.

-Hấp thụ yêu khí……

Lâm Phàm vẩy tay áo, toàn bộ yêu khí của đám cổ thú đều bị hút vào trong “yêu thành”, hóa thành dưỡng chất, tu bổ cho bán thành phẩm ngụy thần khí “ yêu thành”.

Hiện tại hy vọng lớn nhất của Lâm Phàm đó chính là nâng cao thực lực của bản thân, đồng thời tu bổ xong cho “yêu thành”.

Lúc này, Lâm Phàm kéo mặt bản ra, kiểm tra 1 chút.

-Mẹ kiếp, còn thiếu 2000 điểm kinh nghiệm.

Sau khi thu hoạch xong đám cổ thú, điểm kinh nghiệm tăng lên rất nhanh, nhưng còn thiếu một chút nữa mới có thể thăng cấp được.

-Xem ra đêm nay lại là 1 đêm mất ngủ rồi.” Lâm Phàm nhìn trời thở dài, đêm nay không đẩy được tu hành lên, đảm bảo không thể ngủ được.

-Cuồng vượn một tay, mày đúng là con quỷ ngốc, dám làm chết Dạ Mẫu thú của ông, khiến ông tức chết đi được.

Lâm Phàm bực bội nói, cảm giác rất bực dọc.

……

Nếu như có Dạ Mẫu thú, Lâm Phàm có niềm tin lớn có thể quét sạch khu vực này chỉ trong vòng một thời gian ngắn, chém giết hết bọn cổ thú, nhưng giờ đây Lâm Phàm không còn khả năng này nữa rồi.

-Hừ…là mi đã giết chết Dạ Mẫu thú của ta.

Ngay trong lúc đó, hư không chấn động, một luồng âm thanh phẫn nộ cuồn cuộn kéo tới.

Lâm Phàm sững sờ, không ngờ Dạ Mẫu thú lại có người nuôi.

Nhưng vừa lúc đang chuẩn bị ẩn thân, trước mặt Lâm Phàm xuất hiện một người.

-Cổ tộc….

Lúc Lâm Phàm nhìn thấy tên cổ tộc xuất hiện trước mặt, sắc mặt hơi có chút thay đổi.

Cái tên xấu xí vô độ này là cổ tộc.

Hiện tại Lâm Phàm không hề muốn đối đầu sớm với tên cổ tộc này, mà muốn nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng khi thấy rõ tu vi của tên cổ tộc trước mắt này, Lâm Phàm vẩy tay áo, hai tay chấp sau lưng, nhìn thẳng vào tên cổ tộc trước mặt.

-Là ông mày giết đấy, có gì bất mãn à?

Lâm Phàm điềm tĩnh nói, mềm nắn rắn buông, đây vốn là đạo lý sinh tồn của Lâm Phàm.

------------------------------

Dịch giả: ThanhThuy.

Biên Tập: Cẩu Ca.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.

Nguồn: