Tối Cường Hệ Thống

Chương 407: Một Đoàn Thiên Kiêu Đều Bối Rối



- Đây là nơi nào, lối đi này thật không đáng tin cậy, quay ta đến mức sắp ói ra.

Lúc này trong dạ dày Lâm Phàm như dời sông lấp biển, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể mở miệng phun ra ba nghìn cột nước.

- khịt... khịt...

- Đây là mùi vị của không khí, còn rất mới mẻ, xem ra nhất định ta đã đến nơi gọi là thượng giớ rồi. Ồ... Bên tai còn có âm thanh, không phải chỉ có một mình mình hay sao?

Ở bên trong cái lối đi tối thui kia hai mắt Lâm Phầm như bị mù trong thời gian ngắn. Lúc này ở dưới ánh sáng chói mắt, Lâm Phàm đang nỗ lực thích ứng, để con mắt khôi phục như cũ.

Mấy đạo nhân ảnh ở trước mặt Lâm Phàm rục rịch, mơ mơ hồ hồ, nhưng nhìn hình dáng rất giống với nhân loại chỉ là hơi thở này có chút không giống.

Dần dần, cũng không lâu lắm, hai con mắt Lâm Phàm từ từ khôi phục lại.

- Các ngươi là?

Khi Lâm Phàm nhìn thấy những người trước mắt này, trong lòng cũng rất là kinh ngạc. Nhìn giống với nhân loại, thế nhưng so với nhân loại lại có chút không giống

Người thì đầu mọc một cái sừng, người lại có ba con mắt, người không mọc sừng không có ba mắt thì lại mọc ra hai cánh. Còn có một số giống nhân loại như đúc, thế nhưng lại có khí tức là yêu khí...

Những sinh vật đặc biệt này đến cùng là giống loài nào đây?

Trong lòng Lâm Phàm có chút giật mình lại có một chút mơ hồ, sau đó đánh giá bốn phía. Bây giờ hắn đang ở trong rừng rậm, phía trước là những bình nguyên nguyên sơ hoang dã, hai bên có hẻm núi áp sát, chỉ có một con đường duy nhất

Trên bầu trời, có tới ba mặt trời, thế nhưng lại không cảm giác được cái nhiệt độ nóng rực kia

Vừa lúc đó, nam tử đầu mọc một sừng trần truồng đi tới bên cạnh Lâm Phàm, bàn tay rắn chắc vỗ vai Lâm Phàm hỏi.

- Vị huynh đài này, ngươi cũng là vừa phi thăng?

- Đúng vậy, ngươi là?

Lâm Phàm cố gắng bình tĩnh nội tâm. Vào lúc này, hắn tuyệt đối không thể biểu hiện ra dáng dấp như nhà quê lần đầu vào thành phố, nhất định phải trấn định.

Nam tử đầu mọc một sừng trần truồng này khí tức dày đặc, khí huyết trong cơ thể mạnh mẽ, nhất định cũng là cường giả một phương. Tuy nói hệ thống tu luyện có khả năng không giống nhau, thế nhưng lấy hệ thống tu luyện Huyền Hoàng Giới mà nói, tên này nhất định là cao thủ cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

Giác Ngưu ôm quyền, rất là hào khí nói.

- Tại hạ ở Giác Giới, tên Giác Ngưu, cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn.

- Huyền Hoàng Giới, Lâm Phàm.

Lâm Phàm một mực cảnh giác xung quanh, đối với thượng giới còn chưa biết gì này, trong lòng hắn một mực có cảm giác không an tâm

Lâm Phàm từng câu từng câu một hỏi đáp, đồng thời muốn từ trong miệng Giác Ngưu tìm hiểu một chút về thế giới này.

Nhưng làm Lâm Phàm hết sức thất vọng chính là Giác Ngưu cũng giống như hắn, đối với nơi này hoàn toàn không biết.

Cái để Lâm Phàm nghi ngờ chính là những tin tức liên quan tới thượng giới mà hắn và tên Giác Ngưu này nghe được lại khác nhau một trời một vực.

Nhân gian tiên cảnh? Thánh địa tu luyện?

Đây là truyền thuyết ở thế giới Giác Ngưu truyền lại, để cho người người hướng tới Thánh địa.

Viên Thiên Đế cùng với bốn người tứ đại Chí Tôn nói về thượng giới lại là nơi hung hiểm vạn phần,nơi cường giả vi tôn.

Chuyện này là sao đây?

Lâm Phàm đại khái nhìn một chút nhân số chỗ này, gần như có gần trăm người tu vi của mỗi một người đều là cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, đồng thời tuổi cũng không lớn, ít nhất mười bảy mười tám tuổi, mà lớn nhất lại là hơn ba mươi tuổi.

Theo Lâm Phàm đánh giá, đây đều là những thiên kiêu khắp nơi trong các thế giới.

Lúc này trong đám người rất rối loạn, có người đề nghị rời đi nơi này.

Mà cửa ra vào chỉ có một cái, chính là cái thông đạo ở hẻm núi phía trước kia

Lâm Phàm muốn ở lại chỗ này, tiếp tục chờ đợi, thăm dò rõ ràng tình hình các phía thế giới này đến cùng là thế nào. Thế nhưng từ nơi sâu thẳm, lại có một nguồn sức mạnh, mạnh mẽ đẩy bọn hắn rời đi nơi này.

Giống như nếu ở thêm một giây, sẽ nhận được đau đớn càng lớn.

- Ở đây sao hô hấp lại khó khăn như vậy. Không được, nhất định phải đi ra ngoài.

Một tên thanh niên mọc ra hai cánh nói.

- Ta cũng có cảm giác này.

Một nữ tử khác phía sau mọc ra đuôi dung mạo khuynh quốc khuynh thành, quyến rũ chúng sinh,sắc mặt dần dần hơi trắng.

Trong chớp mắt, mọi người rời khỏi nơi này.

Lâm Phàm đi theo ở phía sau. Vào lúc này nhất định phải trấn tĩnh, tuyệt đối không thể làm náo động, bằng không thì người chết đầu tiên nhất định là chính mình.

Khi bước ra khỏi một mảnh rừng già lá xanh này, Lâm Phàm phát hiện loại cảm giác khó thở đó biến mất rồi.

Giẫm lên mảnh đất dưới chân, cảm giác trầm ổn xông lên đầu, phảng phất như hoàn toàn hòa nhập vào trong thế giới này

Đi theo sau mọi người, Lâm Phàm không thể kìm được suy nghĩ,cũng không thể cảm nhận phiến thế giới này đến cùng là tồn tại dạng gì,.

- Thượng giới quả nhiên tươi đẹp,sức mạnh thế giới này so với thế giới chỗ ta còn muốn dày đặc hơn rất nhiều.

Một tên thanh niên cảm nhận, hưng phấn nói.

- Ha ha, phiến thiên địa này, chính là vì chúng ta mà chuẩn bị. Mà cái kia hóa ra chỉ là bình cảnh, cho nên vào lúc này, dĩ nhiên cũng có dấu hiệu buông lỏng.

Một người thanh niên khác cũng tập trung cảm nhận, sau đó mừng như điên nở nụ cười nói,.

Những người này đều có tu vi ở cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, bởi vậy đối với sức mạnh của thế giới này rất là mẫn cảm. Mà Lâm Phàm bây giờ mới đến cảnh giới Chí Thiên Vị đại viên mãn, không có nhạy cảm giống như bọn họ. Thế nhưng hắn cũng có thể cảm nhận được thế giới này tràn ngập sức mạnh, so với Huyền Hoàng Giới còn muốn dày đặc hơn.

Khi mọi người đi ở thông đạo tại hẻm núi này, nhất thời trong đầu Lâm Phàm có một luồng dự cảm không tốt.

- Ha ha... rất tốt, lần này nhân số phi thăng rất nhiều a.

Vừa lúc đó, bên trong hư không truyền lại từng trận tiếng cười điên cuồng.

Tại thời điểm mọi người phản ứng lại, một toà tù lao che kín bầu trời, từ trên trời giáng xuống, đem tất cả mọi người nhốt ở trong đó.

- Xảy ra chuyện gì?

- Người nào?

Lúc này đối với người mới vừa phi thăng thượng giới vẫn còn sự hưng phấn trong người mà nói, một màn bất ngờ như vậy để cho mọi người thoáng hoảng loạn

Nhưng có thể tu luyện tới mức độ này,một chút hoảng loạn trong nội tâm liền rất nhanh khôi phục như thường. Nội tâm Lâm Phàm đột nhiên bắt đầu nhảy lên. Chẳng lẽ đúng như lời Viên Thiên Đế nói, đây vừa gọi là thượng giới vừa gọi là Địa Ngục, chính là nơi chịu đủ tai nạn?

- Ha.... ha...

Cùng lúc đó một tràng tiếng cười phát ra, một đám bóng người xuất hiện ở phía trên hẻm núi.

Lâm Phàm ngưng thần nhìn tới, khẽ cau mày, những người này tướng mạo cực kỳ xấu. Đồng thời cái khí tức cuồng bạo kia vừa nhìn hoàn toàn không có, bây giờ lại tràn ngập ở phía bên trong thế giới này.

- Các vị là ai? Chúng ta vừa phi thăng tới đây, nếu như có đắc tội chỗ nào, xin hãy tha lỗi.

Lúc này này Giác Ngưu đứng dậy, ôm quyền nói ra.

- Oanh...

Một đám người xấu xí ở trên hẻm núi kia, đột nhiên nhảy xuống, rơi bên trên mặt đất, hai con mắt tàn bạo kia, nhìn về nơi mọi người đang bị giam giữ trong cũi, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng.

Lâm Phàm nhìn những gia hỏa xấu xí không thể tả này, ăn mặc giống nhau, hẳn là có người đang lãnh đạo bọn họ.

Mà ngay tại lúc này, một bóng người từ phía sau đám gia hỏa xấu xí không thể tả này đi ra, đây là một tên thân hình cao to, toàn thân đen kịt, giống như "Tuyên Cổ" vậy, thế nhưng hình thể không có mạnh mẽ như "Tuyên Cổ".

- Cái đám xấu xí các ngươi mau mau thả ta, các ngươi có biết ta là ai hay không hả?

Lúc này,một tên nam tử bên người Lâm Phàm tức giận quát

- Đúng vậy, ta chính là thiên kiêu Hỏa Giới, Viêm Hỏa Đại Đế. Mấy tên xấu xí các ngươi mau mau thả chúng ta ra, bằng không ta sẽ cho các ngươi chịu đựng sự dày vò của liệt diễm.

Một tên nam tử tóc đỏ phẫn nộ quát.

Ở Hỏa Giới, hắn có uy danh hiển hách là Viêm Hỏa Đại Đế, được mọi người sùng bái tôn kính, mà tới cái nơi được gọi là thượng giới này, lại bị đám người xấu xí này vây khốn, vậy làm sao có thể chịu đựng.

Lúc này, mọi người cũng bắt đầu rống giận quát lên, hiển nhiên là đối với đãi ngộ này rất là bất mãn.

Mà Lâm Phàm lại là đứng ở một bên, trong lòng khiếp sợ không gì sánh nổi.

Bởi vì những tên lâu la này vậy mà tu vi đều là Chí Thiên Vị, mà nhìn tên đầu lĩnh kia tu vi càng là cao hơn Chí Thiên Vị.

Đám người kia, không phải rất đặc biệt sao?

Trong lòng Lâm Phàm cũng bất đắc dĩ hô to. Đây đến cùng là thế giới gì vậy, làm sao vừa tớ nơi này, liền gặp phải chuyện như vậy.

Viên Thiên Đế, các ngươi tại sao cũng không nói rõ ràng như vậy...!!

Lúc này, Lâm Phàm cũng rất bất đắc dĩ..

------------------------

Dịch giả: Toản.

Biên tập: Nga Hoàng.

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào.