Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi

Chương 5



Một tuần sau, quán cà phê Hạnh Phúc

Lục Phong vào quán, thấy bóng dáng Du Hàn anh liền bước nhanh đến đứng bên cạnh cậu sau đó anh nhẹ nhàng nói: "Du Hàn, tôi tới dẫn cậu đi đăng ký kết hôn."

Du Hàn nhanh chóng dừng việc đang làm, cậu nhìn anh rồi nói: "Vậy chúng ta đi thôi, hôm nay tôi đã xin chị Lý về sớm."

Hai người cùng sánh vai ra khỏi quán. Lục Phong mở cửa xe, Du Hàn bước vào, kế tiếp Lục Phong cũng theo sau bước vào.

Anh ngồi cạnh Du Hàn, hơi thở của cậu lượn lờ quanh quẩn bên cánh mũi anh, làm tim anh bỗng dưng đập loạn. Trong không khí yên tĩnh ấy, anh còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của cậu.

Cơ thể Lục Phong dần trở nên căng thẳng, đây quả là cảm giác mới lạ với anh. Lâu nay chỉ có người khác căng thẳng khi ngồi cạnh anh chứ không có chuyện anh căng thẳng khi ngồi cạnh họ. Nhưng Du Hàn hẳn là một ngoại lệ.

Du Hàn thấy trạng thái Lục Phong có hơi lạ, cậu bèn lên tiếng hỏi thăm: "Cậu khó chịu ở đâu à?"

Lục Phong ấp úng trả lời: "Không....không có gì."

Du Hàn nghe vậy cũng không định hỏi thêm, cậu chỉ quay qua Lục Phong nói: " Nếu cậu thấy mệt thì chợp mắt nghỉ ngơi một lát đi. Tới nơi tôi gọi cậu dậy."

Lục Phong nghe vậy đáp "Ừm" một tiếng rồi nhắm nghiền mắt lại. Anh nghĩ mình phải nhắm mắt lại để trấn tĩnh bản thân nhằm tránh làm ra những hành động kì lạ trước mặt Du Hàn.

Không biết thời gian qua bao lâu, Du Hàn cuối cùng cũng nghe thấy tài xế nói: "Cậu Du Hàn, tới nơi rồi, phiền cậu nói với Lục tổng một tiếng."

Nghe vậy, Du Hàn liền vỗ nhẹ vào vai Lục Phong nói: "Nè, Lục Phong, tới nơi rồi."

Hai người cùng nhau xuống xe, cả hai cùng nhau sánh vai vào Cục đăng ký kết hôn.

Sau một tiếng làm giấy tờ thủ tục, hai người đã cầm trên tay giấy kết hôn. Lục Phong cười thoả mãn nhưng nụ cười này cũng chỉ là một thoáng bởi khi Du Hàn quay qua thì nó đã tắt.

Sau khi thu hồi lại nụ cười không nên có trước mặt Du Hàn, Lục Phong liền nói: "Cũng không còn sớm nữa, tôi mời cậu ăn cơm."

Nghe vậy Du Hàn cũng không phản đối gật đầu nói: "Được. Nhân tiện tôi muốn biết cậu hai năm nay sống thế nào. Mấy nay gặp nhau ngoài việc hợp tác tôi cũng chưa được nói chuyện riêng với cậu bữa nào cho đàng hoàng."

Lục Phong không nói gì chỉ mở cửa xe, Du Hàn vào trước, anh cũng theo chân vào sau.

Nhà hàng Ý Lan

Vì Lục Phong đã đặt bàn trước nên chỉ cần đi theo nhân viên phục vụ.

Lục Phong kéo ghế cho Du Hàn, đợi đến khi cậu ngồi xuống xong, anh mới kéo ghế ngồi xuống theo.

Đây là một cái bàn vuông nhỏ, là bàn hai người ngồi, nên anh ngồi đối diện cậu.

Du Hàn nói bản thân không biết gọi món gì nên cậu bảo anh gọi hết đi.

Sau khi chờ đợi một lúc, thức ăn thơm phức cuối cùng được dọn ra. Từng món, từng món được phục vụ sắp xếp lên bàn

"Du Hàn, cậu nhanh ăn đi, nhà hàng này tôi hay ăn, hương vị cũng không tệ."

Nói xong, Lục Phong liền gắp miếng sườn đặt vào bát của Du Hàn.

Du Hàn liền nếm thử, cậu kinh ngạc nói: "Hương vị đúng là không tệ, không.....không phải nói là rất ngon."

Du Hàng bỗng nhớ ra mục đích mình muốn cùng Lục Phong ăn cơm, cậu liền nhìn anh hỏi: "Mấy năm nay cậu sống thế nào? Tốt chứ?"

Lục Phong nghe vậy chỉ nhìn cậu không trả lời nên Du Hàn lại nói tiếp: "Cậu bây giờ thành đạt như vậy hẳn là mấy năm qua sống cũng không tệ."

Chỉ thấy Lục Phong trầm mặc lắc đầu nói: "Không tốt, nhưng bây giờ tốt rồi. Nhưng dù vậy tôi thấy 2 năm qua rất đáng. Còn cậu, 2 năm qua cậu thế nào?"

Du Hàn cũng tiếp lời: "Cũng hơi khó khăn. Sau khi cậu ra nước ngoài, ba mẹ tôi cũng bị tai nạn rồi qua đời. Một mình tôi phải chi trả tiền thuốc men cho em gái nên cũng khá chật vật."

Du Hàn dừng một lúc sau đó cậu mỉm cười nhìn Du Hàn nói tiếp:" Nhưng bây giờ không sao rồi, nhờ hợp tác với cậu mà em tôi sắp có thể phẫu thuật rồi. Nên bây giờ tôi cảm thấy rất tốt."

Lục Phong nghe vậy đau lòng nói: "Không sao, bây giờ có tôi rồi cậu sẽ không cần phải vất vả nữa."

Anh nhẹ nhàng nói tiếp: "Còn vấn đề của em cậu, tôi sẽ giúp em ấy phẫu thuật ngay bây giờ. Không cần đợi đến khi cậu nhận được tiền hợp đồng đâu?"

Du Hàn lúng túng nói: "Như vậy không được, sao tôi có thể làm phiền cậu vì chuyện của tôi được chứ."

Lục Phong nghe vậy liền lên tiếng : "Chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi. Nếu cậu ngại, cứ coi như cậu nợ tiền tôi đi, lúc nào trả cũng được. Phẫu thuật làm càng sớm càng có lợi, cậu nói đúng chứ?"

Du Hàn vẫn ngập ngừng từ chối: "Nhưng.....nhưng..", Lục Phong không đợi cậu nói tiếp liền ngắt lời: "Không nhưng gì nữa hết, cứ quyết định vậy đi."

Sau một hồi trầm lặng, Du Hàn cũng lên tiếng: "Vậy....vậy cảm ơn cậu, tôi hứa một năm sau sẽ trả hết tiền cho cậu."

Thấy Du Hàn đồng ý, Lục Phong hài lòng nói: "Được, lúc nào trả thì tùy cậu. Cậu ăn tiếp đi, đừng lãng phí thức ăn."

Nghe vậy Du Hàn ngoan ngoãn chuyên chú ăn tiếp.