Tôi Cùng Trúc Mã Kết Hôn Rồi

Chương 22





"Sao anh lại bắt nạt cậu ấy." Du Hàn phụng phịu lên tiếng chất vấn. Cậu nhìn thẳng vào mắt đối phương mà hỏi. Song song hành động đó chính là hành động cậu dơ hai tay che chắn Lục Phong sau lưng, ý muốn bảo vệ cậu nhóc sau lưng rất rõ ràng

Đối phương bị chất vấn như vậy thì liền vừa cáu vừa nói: "Đây là chuyện của tao. Mày tránh ra cho tao."

Thật ra thằng nhóc được gọi là đại ca này cũng không muốn đụng đến Du Hàn.

Sở dĩ nó quát mắng Du Hàn như vậy là vì hai lí do. Thứ nhất, nó nghĩ làm như vậy sẽ rất oai và rất ngầu. Còn lí do thứ hai là vì nó không muốn gây sự với Du Hàn, muốn cậu bé nhanh chóng tránh sang một bên. Bởi nhìn như thế nào cậu bé này cũng rất mỏng manh, yếu đuối.

Cậu nhóc kia sau khi cáu gắt nói với Du Hàn như vậy thì cũng đinh ninh chắc chắn rằng cậu bé này sẽ sợ hãi mà tránh qua một bên.

Nhưng không, hành động của Du Hàn hoàn toàn khác xa với những gì nó nghĩ.

Du Hàn không tỏ vẻ sợ hãi hay thể hiện ra hành động muốn tránh đi. Ngược lại, cậu bé này lại đứng hiên ngang thẳng tắp trước mặt thằng nhóc to cao kia.

Cho dù đã mấy phút trôi qua nhưng Du Hàn cũng vẫn đứng yên che chở Lục Phong sau lưng như vậy. Cậu bé không hề nhúc nhích cũng không hề có ý định lên tiếng đáp lời.

Thằng nhóc kia thấy vậy liền bực mình, ra oai quát lớn: "Mày bị điếc à hay bị ngu hả? Tao bảo là mày tránh qua một bên."

Lời quát tháo kia vừa dứt Du Hàn cũng liền lên tiếng phản bác: "Em không có bị điếc cũng không bị ngu. Anh phải hứa sẽ không bắt nạt cậu ấy thì em mới tránh ra."

"Tao không hứa. Đây là chuyện của tao với nó. Mày tránh ra cho tao." Thằng nhóc kia lại liên tục gào lên. Dường như nó càng ngày càng mất kiên nhẫn hoặc đơn giản là chỉ muốn ra oai cho nên giọng nói lần này to hơn những lần trước rất nhiều.

"Em không tránh." Du Hàn vừa nói vừa dang tay che chắn Lục Phong sau lưng. Lời nói của cậu bé rất dứt khoát cũng như vô cùng kiên định.

"Nếu mày không tránh thì đừng trách tao...." Lời vừa dứt thằng nhóc kia liền đưa tay xô đẩy Du Hàn.

Ý định của nó chỉ là muốn đẩy Du Hàn tránh qua một bên. Nhưng nào ngờ nó không khống chế được lực đẩy, kết quả khiến Du Hàn ngã xuống đất.

Du Hàn còn đang kiên định đứng tại chỗ. Bỗng cậu bé bị đẩy một cái, cậu bé còn đang ngớ người thì lực đẩy kia lại mạnh hơn. Kết quả không kịp phản ứng lại mà Du Hàn ngã cái đùng xuống đất.

Du Hàn vừa ngã xuống, Lục Phong liền hoảng hốt. Cậu nhóc nhanh chóng ngồi xuống đỡ Du Hàn đứng dậy.

"Cậu, cậu có sao không?" Lục Phong gấp gáp mà hỏi.

Vì Du Hàn ngã xuống nền xi măng vừa cứng vừa thô nên đầu gối cậu bé đã bị trầy một mảng nhỏ. Nhưng vì hôm nay Du Hàn mặc quần dài nên cả Lục Phong và Du Hàn đêu không nhìn thấy vết thương đó.

Mặc dù không nhìn thấy là vậy nhưng không có nghĩa là không đau. Du Hàn vẫn có thể cảm nhận được đầu gối đang dần rát lên.

Nhưng khi nghe Lục Phong lo lắng hỏi vậy thì Du Hàn liền tự nhiên mà trả lời: "Ừm, tớ không sao." Sở dĩ cậu bé làm vậy là vì không muốn để Lục Phong lo lắng.

Nhưng vừa dứt lời Du Hàn không thể khống chế được cảm giác đau, cậu bé theo bản năng mà vô thức la lên: "Đau, đau quá."

"Cậu đau ở đâu?" Lục Phong nghe vậy thì lập tức hoảng hốt, lo lắng hỏi lại.

Du Hàn lắc lắc đầu rồi mỉm cười nói với Lục Phong: "Tớ không sao cũng không đau ở đâu cả."

Lục Phong đương nhiên không tin nhưng cậu nhóc cũng chẳng làm được gì.

Lục Phong chỉ biết áy náy nghĩ: "Đáng lẽ ra bản thân cậu mới nên là người bị thương. Chứ không phải Du Hàn. Cậu ấy không làm gì sai cả."

Lục Phong cứ miên man trong sự áy náy của bản thân như vậy hồi lâu.

Bỗng chốc ý thức cậu nhóc bị đánh thức khi nhìn thấy một vài giọt nước mắt rơi ra từ trong khoé mắt Du Hàn.

Không biết bị cái gì thôi thúc, Lục Phong nhanh chóng lấy tay lau đi những giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống má Du Hàn đó.

Lục Phong nhẹ nhàng dỗ dành Du Hàn: "Tớ, tớ xin lỗi. Cậu đừng khóc nữa. Cậu đau ở đâu thì nói tớ một tiếng. Chứ đừng khóc nữa có được không?"

Du Hàn nghe vậy liền vội vàng nói: "Tớ không có khóc, thật đó." Rồi như nghĩ gì đó, cậu bé lại lên tiếng nói: "Cậu không có lỗi nên không cần xin lỗi tớ. Cái anh hung dữ kia mới là người có lỗi."

Nói xong Du Hàn lại thầm nghĩ: "Vì đau quá mà vô thức rơi nước mắt mất rồi. Lục Phong quả là người tốt, nhìn thấy cậu khóc liền lo lắng."

Mặc dù Du Hàn nói cậu không có lỗi nhưng trong lòng Lục Phong lại không cảm thấy như vậy.

Ngoài mặt thì Lục Phong đáp "ừ" một tiếng để cho Du Hàn vui lòng.

Nhưng trong lòng, cậu nhóc đã thầm phản bác: "Không, đây chính là lỗi của cậu. Không bảo vệ được Du Hàn chính là lỗi của cậu. Du Hàn tốt với cậu như vậy, cậu ấy không chỉ hứa sẽ yêu thương cậu như một người ba mà cậu ấy còn hứa chơi cùng cậu như một người bạn. Vậy mà cậu lại để Du Hàn khóc..."