Tôi Coi Các Người Như Anh Em

Chương 124: TG10



Cái gọi là thế giới nhỏ, hay hư giới cũng được phân loại ra, chia là cấp cao, cấp thấp và cấp trung, mà thế giới của Tần Cửu Chiêu chính là một thế giới cấp cao.

Thế giới này tên <Nhược Phù>.

Kỳ sinh nhược phù, kỳ tử nhược hưu*.

(Trích từ "Khắc ý" của Trang Tử, ý bảo cuộc đời lên xuống như con nước, cái chết như sự nghỉ ngơi.)

Cốt truyện gốc kể về nhân vật chính Tần Cửu Chiêu từ một gia tộc tu đạo xuống dốc trải qua muôn vàng thử thách trở thành thần vương. Mà đan xen trong đó có một nam phụ quan trọng cùng vào sinh ra tử với hắn như anh em, Diệp Bình Chi, cậu xuất hiện bug không thể không phái người tới thay thế, mà nhiệm vụ này đúng lúc được giao cho Đỗ Cửu.

Vì vậy mới có đủ mọi chuyện phía sau khiến cho thế giới sụp đổ, Tần Cửu Chiêu hồn phi phách tán, nhiệm vụ Đỗ Cửu thất bại bị trừ sạch điểm, bị nhốt trong phòng tối 3 năm.

Nhưng mà nghĩ tới Tần Cửu Chiêu bị giam 3000 năm thì y cũng thấy cân bằng rồi.

Đúng vậy, Tần Cửu Chiêu bị giam 3000 năm.

Hắn vì lòng riêng của mình mà khiến cho thế giới sụp đổ, hàng tỉ sinh linh bị chôn vùi, tám tổ trưởng phụ trách giữ gìn thế giới giận tím người, tìm thấy hắn lập tức ném vào vực sâu nhận tra tấn hết 3000 năm, cuối cùng hồn phi phách tán.

Thời không chênh lệch nên với Đỗ Cửu chỉ mới 3 năm.

Chuyện này vốn có liên quan tới Đỗ Cửu nhưng lão đại bảo lãnh giúp y, vì thế y chỉ bị nhốt trong phòng tối 3 năm, hoặc nên nói là thật ra Tần Cửu Chiêu đã thay y chịu trừng phạt.

Tuy rằng không biết tại sao Tần Cửu Chiêu có thể làm được, trong lúc hắn giúp Đỗ Cửu tìm lại tơ tình còn có thể đi liên hệ với lão đại làm giao dịch với anh ta, cho nên mới có 3 năm kia của Đỗ Cửu và 3000 năm của hắn, cũng là lý do vì sao sau khi được thả ra mỗi thế giới Đỗ Cửu đến đều có hồn phách của Tần Cửu Chiêu.

Đỗ Cửu biết được sự thật từ miệng lão đại, rất lâu sau đó cũng không bình tĩnh lại nổi.

Bởi vì y bỗng dưng có hơi không biết phải đối mặt với Tần Cửu Chiêu ra sao.

Hắn làm nhiều chuyện như vậy cho y, tuy rằng Tần Cửu Chiêu vẫn luôn nhấn mạnh là vì bản thân hắn nhưng cuối cùng tiền lời đều về tay Đỗ Cửu.

Tình cảm sâu nặng tới vậy khiến Đỗ Cửu không biết phải làm sao.

Y cho rằng y cẩn thận theo đuổi Tần Cửu Chiêu qua mấy thế giới thì cũng đủ chứng tỏ tình cảm của mình rồi, nhưng mà nghĩ kỹ lại thật ra y cũng chưa làm gì cả. Bởi vì hồn phách của Tần Cửu Chiêu ảnh hưởng tới mà chỉ cần y cố ý, thoáng tung chút chiêu trò đã dễ dàng có thể khiến đối phương xiêu lòng, chuyện này đem so với những thứ mà Tần Cửu Chiêu làm cho y thật sự không đáng là bao.

Phần tình cảm này còn vượt xa những gì y trông đợi, nặng tới nỗi trong phút chốc y cũng không biết phải nhận thế nào.

Ý nghĩa câu Tần Cửu Chiêu nói trước khi đi rất rõ ràng, thế giới cuối cùng này cho dù y có không đi thì hắn cũng có thể sống lại, hắn giúp y giải quyết Trường Xuân Ti xem như đã cắt đứt vướng bận cuối cùng giữa hai người, y tới hắn sẽ vui mừng mà y không tới hắn cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, không oán giận không hối hận.

Tất cả quyền quyết định đều đặt lên tay Đỗ Cửu.

Đỗ Cửu mê mang thất thố, thậm chí còn quên mất dò hỏi lão đại đã làm giao dịch gì với Tần Cửu Chiêu mà hốt hoảng trở về.

Y có ba ngày để suy nghĩ, ba ngày sau thế giới của Tần Cửu Chiêu sẽ bắt đầu lại lần nữa, nếu bỏ lỡ sẽ chia cách mãi mãi, cả đời không gặp.

"Mi nói xem ta nên đi hay không đây?" Y lẩm bẩm hỏi hệ thống.



Hệ thống ngẫm nghĩ, tuy rằng trước kia Tần Cửu Chiêu xấu xa uy hiếp nó, nhưng với tình hình hiện giờ lại có hơi đáng thương, nhưng mà nó chỉ là một hệ thống mà thôi nên không thể cho ý kiến, chỉ đáp: "Do bản thân ngươi thôi, ngươi muốn đi thì đi, mà không đi thì không." Nói đoạn, nó lại bổ sung thêm, "Dù sao chỉ cần sau này ngươi không thấy hối hận là được."

Đỗ Cửu vốn không định nghe ý kiến của nó, chỉ muốn tìm người hỏi thử một câu thôi.

Y trầm tư ba ngày, cuối cùng đưa ra quyết định, đi!

Lý do rất đơn giản, y thích Tần Cửu Chiêu.

Y sống tới chừng này cảm xúc lạnh nhạt, bởi vì không có tơ tình mà không có cả tình bạn lẫn tình yêu, hiện giờ có người nguyện vì y trả giá như vậy, chân thành tha thiết không hối hận tới vậy sao y có thể phụ lòng được?

Hơn nữa y luyến tiếc, luyến tiếc cứ như vậy không thể gặp được Tần Cửu Chiêu nữa.

Cuối cùng y cũng hiểu được suy nghĩ của những đồng nghiệp cam tâm tình nguyện từ bỏ cuộc sống bất tử mà ở lại trong thế giới nhỏ kia.

Mà so với những đồng nghiệp đó, y còn mày mắn hơn rất nhiều, thế giới của Tần Cửu Chiêu là thế giới tiên hiệp, chỉ cần y cố gắng tu luyện vẫn có thể thọ cùng trời đất như cũ, tuy rằng có khả năng sẽ kẹt lại trong đó mãi mãi.

Nghĩ tới chuyến đi này có khả năng không trở về được nữa y bèn thu xếp một chút, đồ gì không cần xài tới thì bán đi, cái gì có thể cho thì cho, y cũng chả có bạn bè gì nên đồ quan trọng đều gửi ở chỗ hệ thống.

Cuối cùng tới tạm biệt lão đại, sau đó rời đi trong vẻ mặt một lời khó tả của anh.

Tuy rằng Tần Cửu Chiêu bảo y không cần tiếp tục diễn nữa, cứ tùy theo ý mình nhưng thế giới này có pháp tắc riêng nó, y vẫn biến thành Diệp Bình Chi, nhưng mà cho dù là vẻ ngoài hay tên họ đều trở thành Đỗ Cửu, có thể nói y thay thế vị trí của Diệp Bình Chi, có điều Diệp Bình Chi đã đi đầu thai ở thế giới gốc từ lâu nên y cũng không có gánh nặng nào.

Nếu y không tới chắc chắn lão đại sẽ phái đồng nghiệp tới, chỉ là khi ấy Tần Cửu Chiêu thấy người kia không biết sẽ phản ứng thế nào.

Làm anh em tốt của nam chính, tương lai còn là cánh tay đắc lực, thiết lập của Diệp Bình Chi chắc chắn không đơn giản.

Cậu ta xuất thân từ nhà họ Diệp Đông Hoa, lúc sinh ra trên trời xuất hiện dị tượng, có thánh thể trời sinh, thậm chí trong thần hồn có sẵn một viên tiên chủng, đương nhiên điều quan trọng nhất là trước khi tiên chủng thức tỉnh không để kẻ khác phát hiện ra, nếu không sẽ không có sau đó nữa.

Bởi vì thể chất mà khi còn bé cậu nhận hết nuông chiều, nuôi thành tính cách tự cao tự đại, năm mười ba tuổi lúc giao đấu với thế tử nhà họ Tống sơ ý khiến đối phương bị thương, hơn thế người kia còn chết ngay tại chỗ, trước mắt bao người nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, cho dù cậu có biện hộ thế nào thì vẫn bị nhận định thành cậu lỡ tay giết người, dù gì với tư chất của cậu đúng thật đủ khả năng làm được.

Nhà họ Tống đau lòng vì mất thế tử hạ lệnh muốn sống chết với nhà họ Diệp, tuy rằng cuối cùng đôi bên đều hòa hoãn không khia chiến nhưng nhà họ Diệp không thể không thỏa hiệp, mang Diệp Bình Chi sung tới Mãng Vực, tuyên bố ra bên ngoài rằng không hề chu cấp tài nguyên, mặc cậu ta sống chết.

Diệp Bình Chi bỗng dưng gặp phải kiếp nạn này như thể rơi từ trên trời xuống, kẻ xưa kia đi theo nịnh hót cậu đều nháo nhác bỏ đi, ngay cả phụ thân ngày xưa luôn khen ngợi cậu cũng biến thành trách cứ cậu không nên thân.

Tất cả biến cố khiến tính tình cậu thay đổi hoàn toàn, thức tỉnh tiên chủng, nhưng thời cơ thật sự không khéo vừa ngay lúc trên đường tới Mãng Vực, hơn nữa còn đang lúc bị nhà họ Tống phái người tới chặn giết, nhà họ Tống cùng người nhà họ Diệp phái đi bảo vệ bỗng dưng cùng nhau trở mặt chĩa mũi nhọn về phía cậu.

Cuối cùng moi sống tiên chủng trong người cậu ra, thậm chí hoàn toàn hủy hoại thánh thể của cậu, cậu không muốn bị tiểu nhân giết chết nên thừa dịp bọn họ tranh nhau tiên chủng dựa vào chút hơi tàn bò tới vách núi nhảy vực tự sát.

Nhưng mà làm vai phụ quan trọng đương nhiên cậu sẽ không chết dễ như vậy, có được hào quang nhảy vực không chết mà thoi thóp sống tiếp, ẩn thân trong Mãng Vực, cuối cùng tình cờ gặp được Tần Cửu Chiêu, hai người xem trọng nhau kết làm huynh đệ, sau đó cậu đi theo nam chính Tần Cửu Chiêu đại sát tứ phương.

Đỗ Cửu giống với lúc trước tỉnh lại ngay khi Diệp Bình Chi vừa nhảy vực xong.

Ý thức còn chưa tỉnh táo hoàn toàn đã cảm nhận được đau đớn tận xương, y thay thế sự tồn tại của Diệp Bình Chi đương nhiên cũng gánh luôn tình hình hiện giờ của cậu ta.



Chỉ là lần này y không cần làm theo mọi chuyện đã được sắp đặt sẵn cho Diệp Bình Chi nữa mà có thể làm theo ý mình.

Nhưng mà nếu đã nhận lấy cuộc đời trước đó của Diệp Bình Chi dĩ nhiên là phải thay cậu báo thù.

Chuyện này thật ra cũng không đơn giản, âm mưu bắt đầu từ khi thế tử nhà họ Tống bỏ mạng, mục tiêu chính là tiên chủng trong người Diệp Bình Chi, chỉ là thế lực liên quan sau màn quá lớn nên phải suy tính kỹ càng, lần trước y tốn gần trăm năm mới báo thù xong.

Đỗ Cửu nằm dưới đáy vực 3 ngày liền, chính xác mà nói thì là ngâm mình ở linh tuyền dưới đáy vực suốt 3 ngày, tuy rằng nam phụ nhảy vực cũng có hào quang nhưng cũng không phải công pháp cao thủ tuyệt thế gì gì đó, chỉ có một vũng linh tuyền chữa trị vết thương trên người y.

Trong số mệnh định sẵn của Diệp Bình Chi sau khi vết thương lành lại cậu luyện lại công pháp, tu luyện tiên quyết mà cậu có được từ tiên chủng, hay nói đúng hơn là truyền thừa.

Trời không tuyệt đường người, bí mật của tiên chủng không được truyền ra ngoài, bởi vì ít ai có được nó nên người biết được đương nhiên cũng chẳng bao nhiêu, những kẻ kia moi tiên chủng của cậu nhưng lại không biết tiên chủng thật ra chỉ là chìa khóa, chỉ cần nó thức tỉnh thì người có được tiên chủng sẽ đạt được truyền thừa, tiên chủng chỉ là đồ giả, tiên quyết chứa trong nó mới là thứ đáng giá.

Lần trước Đỗ Cửu cẩn thận giữ thiết lập ở đáy vực trắc trở tu luyện hết ba năm mới đi ra ngoài, có câu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lần này y vẫn đi tới Mãng Vực như xưa, lại tốn bảy năm thành lập nên thế lực riêng mình chờ Tần Cửu Chiêu tới.

Lúc này y cũng không cần phải "giấu dốt" nữa, đã tu luyện một lần rồi thì làm lại lần nữa dễ như trở bàn tay, ba năm gói gọn thành một năm là đủ, nhưng mà y cũng không định đi tìm Tần Cửu Chiêu, còn chưa nói tới kỳ ngộ của y và Tần Cửu Chiêu ở Mãng Vực mà y không muốn gặp hắn với dáng vẻ chật vật hiện tại.

Tần Cửu Chiêu trả giá vì y nhiều như vậy, giờ cũng là lúc y bù đắp lại cho hắn, lúc đầu Tần Cửu Chiêu sống không tốt mà lúc sau còn có vô số kẻ đuổi giết, người đàn ông của ý cứ để y tự mình bảo vệ!

Trước tiên y cần phải khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, chút thế lực Diệp Bình Chi dựng nên với y mà nói chả đủ nhìn, kiểu gì cũng nên thống nhất cái Mãng Vực này rồi tính tiếp.

Huống chi Tần Cửu Chiêu từng nói một hồn kia của hắn sẽ được số phận sắp đặt tự mình tìm tới y.

Đỗ Cửu xoa tay lăm le, dù sao đoán chừng phải sống ở đây mãi, tất nhiên phải để tên tuổi y vang vọng tứ phương rồi!

Khó lắm mới không cần phải đóng vai người khác, cuối cùng y cũng có thể sống theo ý mình một lần!

Nghĩ vậy bỗng chốc sướng hết cả người, cười vang mà đi.

Tu tiên không tháng năm, ngàn năm trong phút chốc.

Đợi tới khi Đỗ Cửu thống nhất Mãng Vực, xưng vương xưng bá đã qua 9 năm, hơn nữa cộng thêm một năm y tu luyện dưới đáy vực trùng hợp thế nào lại vừa tròn 10 năm, giống hệt như lần trước.

Nhưng lần này y không phải là một trong rất nhiều thế lực ở Mãng Vực mà là vua hàng thật, y còn đặt cho chính mình cái tên tự thấy rất ngầu lòi, Thích Thiên Đế.

Y vốn định dùng Thí Thiên Đế hay Phệ Thiên Đế vân vân, nhưng mà nghĩ lại chắc sẽ bị Thiên Đạo phản đối, bởi vì một cái tên bị ghi thù thì không đáng nên đành sửa một từ.

Đương nhiên Thích Thiên Đế chỉ là gọi tắt, tên đầy đủ là Vạn Mãng Thiên Huyền Vô Cực Hoàn Chân Thích Thiên Đế.

Đừng hỏi vì sao y lại đặt dài như vậy, hoàn toàn vì làm màu thôi, thỏa mãn ước mơ có được cảm giác làm vai chính của y.

Trên tòa thành khí phách được kéo bởi chín con mãng xà, Vạn Mãng Thiên Huyền Vô Cực Hoàn Chân Thích Thiên Đế của chúng ta chính thức đăng cơ, y nhìn vạn người cúi đầu quỳ lạy mình mà cười mỹ mãn.

Nhưng mà chuyện thứ nhất Vạn Mãng Thiên Huyền Vô Cực Hoàn Chân Thích Thiên Đế của chúng ta làm sau khi lên ngôi không phải là mở hậu cung mà là dẫn theo mấy thuộc hạ âm thầm rời khỏi Vô Cực Cung, đi tìm người mà số mệnh sắp đặt cho y.

Trong lòng Đỗ Cửu cười khà khà, lần trước vì vướng thiết lập nên cần phải nhận Tần Cửu Chiêu làm đại ca, lần này y giành trước nhất định phải khiến hắn gọi y một tiếng đại ca nghe chơi.