Tôi Có Anh Bạn Trai Đơn Thuần

Chương 3



11.

Rõ ràng tôi đã tập thử vô số lần nháp trong lòng, nhưng khi chính thức đối mặt, tôi lại chột dạ không nói nên lời.

Tôi dừng một chút, “Muốn ăn lẩu Oden, anh mua cho em đi.”

Bằng bất cứ giá nào!

Hôm nay tôi phải chia tay!

Thừa dịp anh ra ngoài mua đồ ăn cho tôi, tôi vội vàng gọi đồ ăn bên ngoài tới, gọi một đống kem lớn.

Khi anh ấy quay lại, tôi đã xong ăn hai que kem và đang ăn que thứ ba.

Quả nhiên...

Tạ Yến Việt nhíu chặt mày, sắc mặt luôn luôn ôn nhu cũng trầm xuống.

“Bé ngoan, em không được ăn kem nữa.”

Nói xong, anh đưa tay lấy kem trong tay tôi đi.

Tôi lập tức dựa theo kịch bản đã sớm vạch sẵn trong đầu, bắt đầu diễn!

Tôi bất mãn hất tay anh ấy ra, khó chịu: “Em muốn ăn, Tạ Yến Việt, sao lúc nào anh cũng quản em thế!”

Con ngươi của Tạ Yến Việt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Tôi tưởng rằng tiếp sau đó anh sẽ tức giận, nhưng tôi chẳng những không tìm được biểu cảm tức giận trên mặt anh, mà còn thấy anh dịu dàng nhìn tôi, dỗ dành tôi: “Hôm nay không ăn được không em? Không phải anh không cho phép em ăn kem, nhưng mấy ngày nay em nên nhịn một chút. Em thích ăn ngọt, vậy anh sẽ mua bánh ngọt cho em ăn nhé.”

Giọng nói của anh vừa mềm mại vừa dịu dàng, tựa như bong bóng bao phủ lấy toàn bộ trái tim tôi.

Nhưng rất nhanh, lý trí của tôi đã khôi phục, cảm thấy vẫn nên chọc thủng bong bóng này thì hơn!

Tôi nổi giận đùng đùng nổi giận nói: "Tạ Yến Việt, anh bá đạo quá đấy! Em không thích! Anh không chỉ quản việc em ăn kem, mà còn quản tóc của em, quản việc tắm rửa của em, quản vòng giao tiếp của em, từ đầu đến chân anh đều quản em, em cảm thấy chúng ta… Không hợp.”

“Chúng ta chia…”

Không đợi tôi nói xong, tôi đã nhìn thấy trong đôi mắt của Tạ Yến Việt như có ngọn lửa cháy lan ra khắp đồng cỏ.

12.

Môi tôi được bao phủ bởi những ngón tay của anh ấy.

“Ngoan, đừng nói câu đó… Đây là điểm mấu chốt duy nhất của anh, những thứ khác, chúng ta đều có thể thương lượng.”

Trong giọng nói của anh lộ vẻ làm nũng, nhưng tôi lại nghe ra trong giọng nói đó không áp chế được vẻ bá đạo và ham muốn chiếm hữu.

Lòng tôi tê dại, tôi không dám nói tiếp, sợ sẽ chọc giận anh, dù sao anh cũng là thái tử gia Giang Thành.

Tôi vội vàng gật đầu, dáng vẻ nhu thuận nghe lời.

Sau đó Tạ Yến Việt ra ngoài mua cho tôi mấy gói sữa nóng cho bé, nói tạm thời có thể dùng cái này để thay thế.

Tôi giả bộ ngoan ngoãn uống sữa nóng cho bé, trên thực tế tôi nghĩ, chuyện cho tới bây giờ tôi chỉ đành nhảy thẳng tới chiêu cuối cùng, chạy trước rồi nói sau!

Chờ qua một khoảng thời gian ngắn nữa, sau khi Tạ Yến Việt và Lâm Uyển Uyển ở bên nhau, anh sẽ không cần tôi nữa, cũng sẽ không dây dưa với tôi nữa, khi đó tôi sẽ quay về.

Vài ngày tới.

Dường như dạo gần đây Tạ Yến Việt bề bộn nhiều việc, thường thì ban ngày anh sẽ ở đây, nhưng trời vừa sẩm tối là anh lại biến mất.

Tôi và người đại diện cũng đã bàn bạc xong, hơn nữa người đại diện chỉ biết là tôi muốn ra nước ngoài giải sầu, còn hành trình cụ thể là do tôi tự mình sắp xếp.

Cố vấn du lịch tư nhân mà tôi thuê đã đặt vé máy bay và lộ trình cho tôi

Một ngày trước khi tôi xuất phát, bộ phim cũng đóng máy.

Đạo diễn bảo tôi đi dự tiệc đóng máy, tôi đồng ý. Khi tôi bước vào phòng, tôi thấy trên bàn tiệc có đạo diễn và ba người đàn ông trung niên.

Đạo diễn giới thiệu họ là bạn bè, cũng là đại diện nhà đầu tư đầu tư vào bộ phim truyền hình này.

Tôi lập tức có chút cảnh giác, tôi tưởng rằng tiệc đóng máy lần này có cho mời các diễn viên khác trong đoàn phim nữa, nhưng ai ngờ lại chỉ có mình tôi!

Sau khi tôi mỉm cười ngồi xuống, tôi lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng gửi tin nhắn cho người đại diện của tôi, bảo chị ấy tới đón tôi.

Lần này tới đây tôi có dẫn một trợ lý lâm thời đi cùng, nhưng giờ này anh ta còn đang bị ngăn ở bên ngoài không cho vào.

Tôi kính mấy người bọn họ mỗi người một ly rượu, sau khi trò chuyện vài câu, bèn nói muốn đi toilet rửa tay.

Sau khi tôi đi toilet, tôi phát hiện Vương tổng mập mạp đó đi theo sau tôi, ông ta cũng muốn đi vào toilet cùng tôi.

“Cô Cố, chi bằng chúng ta tâm sự riêng đi, thế nào? Sắp tới tôi định đầu tư vào một bộ phim truyền hình nữa, tôi cố ý muốn mời cô tới diễn vai nữ chính của bộ phim truyền hình này." Ánh mắt ông ta tràn ngập dục vọng và tham lam, quét nhìn toàn thân tôi, có hàm ý rõ ràng.

Tôi cười lạnh: “Không cần. Tôi còn có chút việc, xin đi trước.”

Muốn xé rách mặt thì cứ xé rách mặt đi!

Nhưng tôi đã đánh giá quá thấp trình độ không biết xấu hổ của đối phương, ông ta tiến tới gần, muốn động tay động chân ôm tôi.

Tôi nhịn được sao?

Tôi xách túi xách lên, đập mạnh vào người ông ta, hơn nữa còn cao giọng la lên: "Cứu mạng! Có tên háo sắc!”

Vương tổng bị tôi đập vài cái, đôi mắt tràn ngập tức giận, nổi điên kéo tóc tôi, tát tôi một cái bạt tai rất mạnh.

“Tiện nhân! Chẳng phải cô ra đây là để bán thâ.n sao? Ra vẻ cái gì chứ!”

Ngay khi đầu óc tôi còn choáng váng, tên Vương tổng vừa nổi điên vừa kiêu ngạo đó tựa như một quả bóng, bị người ta đạp ngã xuống đất.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy sắc mặt Tạ Yến Việt đang mặc áo sơ mi trắng càng thêm âm trầm, trong mắt đốt lên ngọn lửa giận dữ, ánh mắt nhìn Vương tổng giống như muốn băm thây ông ta thành vạn mảnh.

13.

Tạ Yến Việt như nổi điên, điên cuồng đánh đập ông ta.

Vương tổng bị đánh tới mức không hề có năng lực chống đỡ, nhưng kỳ quái là khi ông ta đánh trả một quyền, đánh về phía mặt của Tạ Yến Việt, Tạ Yến Việt lại không đánh trả.

Chỉ là một giây sau, Tạ Yến Việt lạnh mặt, nói một câu: "Lúc này thì là đánh nhau rồi!”

Nắm tay Tạ Yến Việt càng vung càng ra sức, Vương tổng nào phải đối thủ của Tạ Yến Việt, chỉ biết kêu gào cứu mạng!

Tôi thấy nếu còn đánh mãi như vậy, sẽ đánh chết người mất.

Cũng không phải tôi mềm lòng gì với tên Vương tổng này, mà là không muốn làm lớn mọi chuyện lên.

Tôi nhịn không được, gọi: “Tạ Yến Việt.”

Động tác Tạ Yến Việt cứ như bị đóng băng, lập tức dừng lại.

Nhưng lồng ngực của anh phập phồng kịch liệt, thậm chí trong đôi mắt hằn rõ tơ máu, trông anh không khác gì con sư tử bị chọc giận, hiển nhiên đã mất đi lý trí, nhưng giờ đây anh lại mạnh mẽ giữ lại vài phần lý trí.

Anh quay đầu lại, ánh mắt nổi lửa từ từ rút đi, thay vào đó là ánh mắt cẩn thận, sợ hãi và đau lòng.

Đúng lúc này, đạo diễn và cái gã khác được xưng là bạn bè của ông ta cũng đi ra khỏi phòng vip.

Một người trong đó tên là Phương Duy trợn to mắt, bật thốt: "Tạ thái tử gia?

Sao cậu lại ở đây?”

À há!

Tạ Yến Việt, anh cũng đừng trách tôi!

Áo choàng của anh rớt rồi, là do bị người khác vạch trần.

Dường như Tạ Yến Việt không để tâm tới người tên Phương Duy đó nói gì, trong mắt toàn là hình bóng của tôi.

Anh bước từng bước về phía tôi.

Toàn thân tôi cứng đờ tại chỗ, cho đến khi anh đứng ngay trước mặt tôi.

Dáng anh cao gần một mét chín, giờ anh cúi đầu, khom lưng, chóp mũi gần như sắp chạm vào chóp mũi tôi.

Tôi ngửi được mùi sữa trên người anh, trong mùi sữa còn thẩm thấu ra mùi máu tươi nhè nhẹ.

Đôi mắt vừa rồi còn tràn ngập lệ khí, nay lại tràn ngập sợ hãi và bối rối.

“Bảo bối, xin lỗi em… Có phải anh đã… Hù dọa em rồi không?”

Tuy biểu cảm trên mặt tôi không có chút thay đổi, nhưng trên thực tế, trong lòng tôi đã kêu gào –

Không!

Sư phụ!

Anh đẹp trai chếc mất!

Anh ngầu nhất!

14.

Trước kia tôi thích đàn ông ngây thơ, càng ngây thơ càng tốt.

Nhưng bây giờ khi tôi nhìn thấy dáng vẻ ngầu lòi của Tạ Yến Việt, bỗng ta cảm thấy lúc anh ấy ngầu lên cũng không đáng sợ lắm.

Chỉ là…

Anh ấy cứu tôi là một chuyện, trong lòng tôi rất rõ ràng, tôi tuyệt đối không thể làm thế thân, cũng không cho phép trong lòng bạn trai tôi có người khác, trong mắt tôi không thể chấp nhận được một hạt cát.

Tôi chớp chớp mắt, đành phải tương kế tựu kế, phát huy kỹ năng diễn khóc của mình.

Nước mắt của tôi giống như sợi dây chuyền trân châu bị đứt, từng viên trân chân từ khóe mắt lăn xuống.

Lần này, Tạ Yến Việt càng thêm bối rối.

Anh muốn dùng ngón tay lau nước mắt cho tôi, nhưng vừa vươn ra lại vội vàng rụt lại, lấy khăn tay ra, bàn tay run rẩy lau nước mắt cho tôi.

Cả quá trình sau đó, anh vẫn luôn dịu giọng dỗ dành tôi.

Mà tôi thì sợ lòi, cả quá trình không dám hó hé một lời nào.

Sau đó, Vương tổng bị đưa tới đồn công an.

Tôi cũng đi theo.

Sau khi Vương tổng biết được thân phận của Tạ Yến Việt, ông ta lập tức chọn cách hòa giải, còn sợ tới mức quỳ xuống trước mặt Tạ Yến Việt, nhưng tuyệt nhiên Tạ Yến Việt không để ý tới, anh chỉ dính lấy tôi, dùng đá đắp mặt cho tôi, trong mắt tràn ngập vẻ ôn nhu và áy náy.

Đạo diễn và hai người kia cũng sợ tới mức vội vàng xin lỗi.

Tạ Yến Việt chỉ nói một chữ: "Cút.”

Bọn họ cũng không dám đến quấy rầy nữa.

Vương tổng chủ động thẳng thắn khai rằng ông ta đã quấy rối tôi nên mới bị bắt.

Khi tôi và Tạ Yến Việt cùng rời khỏi đồn công an, tôi vẫn im lặng không nói một lời.

Tạ Yến Việt đưa tôi về nhà.

Ở cửa, tôi đưa lưng về phía Tạ Yến Việt, gằn từng chữ: "Đêm nay em muốn yên tĩnh một mình.”

Giọng của Tạ Yến Việt có chút trầm thấp, “Được, chờ đến khi em tiếp thu xong, anh sẽ giải thích với em… về thân phận của anh.”

Sau khi đóng cửa lại, mất một lúc lâu tôi vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Tim tôi đập thình thịch.

Nhưng tôi đấm mạnh vài cái vào vị trí trái tim, "Bình tĩnh, đừng hoảng hốt, cứ tiến hành theo kế hoạch ban đầu là được rồi!"

Ba giờ đêm, tôi lén lút chuồn từ sân sau ra ngoài.

Tôi chạy tới sân bay, lên chuyến bay rời khỏi đất nước, đi tới nước N.

Lúc trên máy bay, tôi tự nói với mình, lần này coi như là đi tị nạn, cũng xem như là đi giải sầu.

Chờ lần tới tôi quay lại, mọi chuyện sẽ kết thúc rồi.

Ba tháng sau.

Tôi nghe được tin từ chỗ bạn thân, cô ấy bảo rằng Tạ thái tử gia vẫn còn độc thân!

Chẳng lẽ… Anh và Lâm Uyển Uyển còn chưa công khai, vẫn đang trong giai đoạn lén lút qua lại sao?

Nhưng cũng đã ba tháng trôi qua rồi, tôi nghĩ dựa vào năng lực hành động và sức quyến rũ của Tạ Yến Việt, hẳn là đã theo đuổi được Lâm Uyển Uyển rồi.

Tôi yên tâm về nước.

Cũng là do người đại diện – chị Hứa cứ luôn đau khổ cầu xin tôi, ngày nào cũng gửi tin nhắn wechat khóc lóc kể lể, kêu gào tôi mau về đi.

Tôi kéo dài được ba tháng, đã là kỳ hạn cuối cùng rồi.

Tôi không có ý định quay lại chỗ ở ban đầu, mà chọn ở khách sạn.

Người đại diện đàm phán giúp tôi nhận cơ hội thử vai cho một bộ phim truyền hình, ngày mai tôi sẽ đi thử vai.

Người đại diện nói cho tôi biết, tài nguyên bị đóng băng trước đây đều đã lấy lại được rồi, chị ấy còn nói thêm, sau này sẽ không xảy ra loại chuyện này nữa.

Người đại diện nói rất qua loa, trong lòng tôi lại nghĩ, cũng coi như Tạ Yến Việt còn có chút lương tâm, dù gì anh cũng đã từng làm bạn trai kiêm trợ lý của tôi, nên mới không để mặc Lâm Uyển Uyển chèn ép tôi.

Mọi thứ cứ tiến hành tuần tự từng bước giống với cuộc sống ban đầu, nhịp sống của tôi quay trở lại giai đoạn Tạ Yến Việt còn chưa xuất hiện, nhưng không biết vì sao, tôi luôn cảm thấy trái tim mình bị khuyết một góc, trống trải.

Ngày hôm sau, khi tôi rời khỏi khách sạn, tôi nhìn thấy một chiếc Rolls Royce đậu bên đường khách sạn, bên ngoài có một người đàn ông mặc vest đang dựa vào xe.

Trong miệng anh ấy còn đang ngậm kẹo mút.

Gió nhẹ nhàng vén tóc anh lên.

Anh chỉ đứng im một chỗ, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt người khác, không chỉ là vì khuôn mặt đẹp trai sáng láng của anh, mà còn vì khí chất ưu nhã, trưởng thành và khí tràng mạnh mẽ đó.

Chỉ là so với trước đây, khuôn mặt của anh nhiều thêm vài nét cô đơn và tiều tụy.

Anh giương mắt, ánh mắt đối diện với tầm mắt của tôi.

Đôi mắt vốn thâm trầm như đầm băng trong nháy mắt sáng lên, đáy mắt nồng đượm vẻ tủi thân và chiếm hữu.

Chẳng biết vì sao, trong lòng tôi cảm thấy có chút chột dạ.

Bởi vì, dáng vẻ của anh rất giống oán phu bị vợ bỏ, mà tôi chính là người vợ phụ bạc đó!

15.

Anh đi về phía tôi, cầm trong tay một chiếc ô, lúc đứng trước mặt tôi, anh mở ô ra, che lên đỉnh đầu tôi, tôi tưởng anh tới chất vấn tôi, hoặc là tới tìm tôi tính sổ, nhưng không ngờ câu đầu tiên anh nói ra lại là: “Đừng sợ, anh chỉ tới để đưa em đi làm thôi.”

Đừng sợ…

Bộ não của tôi bị cháy ngay lập tức.

Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Tôi thử vai thành công, một tuần sau vào tổ.

Anh không nhắc gì về chuyện lúc trước, thậm chí cũng không nói lời nào, vẫn giống như cái bóng trầm mặc, sau khi đưa tôi về, anh mới rời đi.

Một tuần sau, Tạ Yến Việt lại tới, vẫn làm trợ lý của tôi như trước.

Tôi thật sự ngu luôn.

Tôi không hiểu, áo choàng của anh đã rớt hết rồi!

Lâm Uyển Uyển đã ly hôn rồi!

Trước khi lên máy bay, tôi cũng gửi cho anh một tin nhắn wechat nói chia tay, lý do là chúng tôi không hợp, sau đó block tất cả các phương thức liên lạc của anh.

Sao giờ anh còn làm trợ lý của tôi?

Chẳng lẽ… Anh tính một chân đạp hai thuyền?

Hoặc là, có phân đoạn nào đó không đúng!

Bắt đầu quay phim, khi tôi tới phim trường, tôi gặp Lâm Uyển Uyển, thật tình tôi khá bất đắc dĩ.

Thì ra đây chính là diễn viên khách mời thần bí mà đạo diễn đã từng nhắc tới.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhưng nói thật trong lòng tôi cảm thấy có chút kỳ quái, chẳng lẽ tài nguyên của Lâm Uyển Uyển suy giảm rồi?

Nếu đổi lại là trước kia, sao cô ta có thể đồng ý tới làm diễn viên khách mời đặc biệt chứ.

Điều này cũng chứng tỏ, dạo gần đây trong tay cô ta không có tài nguyên để lựa chọn, nếu không đã sớm đi diễn tác phẩm chế tác lớn rồi.

Nhưng, tôi không khỏi nhìn về phía Tạ Yến Việt.

Chẳng lẽ Tạ Yến Việt và ánh trăng sáng của anh...... cãi nhau?

Tạ Yến Việt cầm một ly trà sữa, cắm ống hút cho tôi, đưa tới bên miệng tôi, không thèm nhìn Lâm Uyển Uyển lấy một cái.

Cảm giác không thích hợp càng ngày càng mãnh liệt!

Nội dung của cảnh quay đặc biệt này là Lâm Uyển Uyển đóng vai chị gái của tôi, cảnh diễn chung của hai người chúng tôi là chị gái tính bỏ trốn, tôi chạy tới ngăn cản.

Nhưng, tôi tinh mắt nhìn thấy Lâm Uyển Uyển lái xe máy muốn đâm vào tôi.

Đúng lúc này, eo của tôi bị người nào đó ôm, nhanh chóng tránh khỏi chiếc xe máy.

Tim tôi đập thình thịch, bên tai tôi bị hơi nóng thổi qua.

“Đừng sợ, không sao rồi.”

Lâm Uyển Uyển vội vàng khóc lóc từ trên xe máy đi xuống, ủy khuất nói: "Xin lỗi, tôi cũng không ngờ đột nhiên chiếc xe máy này lại mất khống chế.”

Song tôi lại thấy rõ được vẻ tiếc nuối và oán độc nơi khóe mắt Lâm Uyển Uyển.

Cô ta cố ý.

Thậm chí tôi còn có thể đoán được tâm tư của cô ta, nếu không may tôi bị thương, cô ta và tôi tương đối giống nhau, nói không chừng có thể thuận nước đẩy thuyền thay thế tôi, trở thành diễn viên chính mới.

Tôi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Tạ Yến Việt, ánh mắt ấy giống như muốn hóa thành gai nhọn đâm thủng Lâm Uyển Uyển.

Tôi hít sâu một hơi, không để ý đến Lâm Uyển Uyển, mà thấp giọng nói: "Cảm ơn anh, Tạ Yến Việt.”

“Không có gì, anh là trợ lý của em." Anh nhẹ giọng nói, nhưng lời nói ấy lại cho tôi một loại cảm giác rất an toàn.

Thông qua quan sát, tôi đoán, tám chín phần mười, Tạ Yến Việt và Lâm Uyển Uyển đã chia tay.

Đạo diễn cho chúng tôi nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới tiếp tục quay phim.

Cảnh quay kế tiếp, nếu dựa theo kịch bản gốc, “Tôi” thấy khuyên bảo chị gái không có tác dụng, đành phải gom hết tất cả những thứ đồ đáng giá trên người đưa cho cô ta.

Nhưng, đến cảnh quay chân chính, sau khi tôi và Lâm Uyển Uyển đối chiếu vài câu thoại, tâm trạng của Lâm Uyển Uyển rất kích động, giơ tay lên tát tôi một bạt tai rất mạnh.

Cảnh này vốn không hề có trong kịch bản!

Tôi thấy trong mắt cô ta trào nước mắt, dáng vẻ tủi thân, nhưng khóe mắt lại không nhịn được mà cong lên, sao tôi lại không biết cô ta đang lấy việc công trả thù riêng chứ!

Vậy nên, tôi không chút do dự giơ tay lên, dứt khoát vung trả cho cô ta hai cái bạt tai cực mạnh, cũng khóc lóc nói: “Chị ơi, chị hồ đồ rồi!”

Nếu đã có thù, đương nhiên là phải báo thù ngay tại chỗ!

Sao tôi nhịn được?

Chắc cô ta còn chưa biết, trước kia tôi từng học quyền anh!
— QUẢNG CÁO —