Tôi Chán Ghét Em!

Chương 42: không chịu ức hiếp ở cái nhà này.



Cô đi cùng xe với bác Hoa đến Trịnh Phủ, vừa hồi hộp vừa lo lắng, trên xe mặc dù chất lượng đi không được êm thậm chí là có chút sóc, dù sao gặp lại ông Trịnh cũng có chút để cô kì vọng.

Bẵng đi một hồi lâu, trên xe cô gật gà gật gù, thì bây giờ đã đến nơi, Trịnh Phủ được xây ở ngoại ô, vừa có đất rộng thoải mái, vừa co không khí trong lành. Cô choáng ngợp trước căn nhà mới này, nhưng lòng lại có chút không vui, bởi vì cô rời đi là người thân lâu nay chuyển tới nơi mới luôn, không ai ho he hay hỏi thăm cô một lời từ lúc sống riêng tới giờ, một bức thư cũng không.

"Trịnh Tịch Như, chồng em đâu, sao tới đây chơi một mình.?"

Vừa xuống xe, cô bắt gặp ngay Trịnh Bảo Ngân đang niềm nở vui vẻ mà chụp ảnh tự xướng cùng chiếc ô tô hạng sang mới, Trịnh Bảo Ngân cũng vừa hay thấy cô, hai mắt sáng rực, tay cũng ngừng chụp ảnh lại.

Trịnh Bảo Ngân đang vừa xuýt xoa con xế hộp mới tậu thì lên tiếng chào Trịnh Tịch Như. Chị ta trông có chút bất ngờ, nhưng lại đâu vào đấy giọng nói lại hạnh họe.

"Chị đã khuyên em rồi, ít nhất về nhà người ta cũng phải biết ý biết tứ chứ, bây giờ giận dỗi về đây chứ gì?"

"Dạ đâu có, em chỉ muốn về thăm thôi mà?, chị hơi làm quá rồi đó."

Trịnh Tịch Như có cái gan gì mà dám nói vậy với Trịnh Bảo Ngân, làm vậy có khác nào vả bôm bốp vào mặt chị ta. Trịnh Bảo Ngân cau mày khó chịu, từ khi nào mà Trịnh Tịch Như dám làm vậy, hay là cậy nbanr thân là Dương phu nhân, vợ của người thừa kế duy nhất của tập đoàn chính trị sừng sỏ.

"Em gái đáng thương, tốt nhất là nên biết điều, chị có thể dìm em một lần thì chị không ngại lần nữa đâu."

"..."

Trịnh Tịch Như đúng là nghe đến đây cứng hêta cả cổ họng, ác mộng hôm ấy bỗng chốc quay về lại, hiện rõ trình ình trước mắt cô.



Lúc ấy là mùa hè nắng nóng oi ả, cô và Trịnh Bảo Ngân đi tắm bể bơi tại gia, nhưng đó là lần hiếm hoi đi bơi nên cô vốn không có kinh nghiệm bơi, vậy mà Trịnh Bảo Ngân tâm cơ hãm hại cô suýt đuối nước, tất nhiên trong mắt người lớn trẻ em là sinh vật hồn hiên, chúng có biết gì đâu đặc biệt là ông Trịnh và người mẹ kế, do vậy mà Trịnh Bảo Ngân được tha thứ, còn cô thì phải gật đầu tha thứ với tinh thần không tự nguyện, vì vậy mà cảm giác đi bơi bể bơi là thứ gì đó rất ám ảnh với cô, đến tận bây giờ cô cũng không biết bơi, Nếu cho cô chọn tắm biển hay tắm bể bơi cô thà tắm biển, bởi vì dù có bị sặc nước, thì bể bơi làm ta cảm thấy có cơ hội sống nhưng thật ra bản thân vốn không phải là vịt tự nhiên mà biết bơi nên cũng mất đà mà chết đuối, còn tắm biển ngay từ đầu sặc nước hay đuối nước phải rất đề phòng, dù có không may gặp phải thì bản thân cũng nhẹ nhàng chấp nhận.

Do vậy cô có ước nguyện kiếp sau muốn là một khúc hoặc một đoạn của dòng sông cứ chảy mãi, trôi mãi không thay đổi.

Tribhj Bảo Ngân thấy sắ mặt cô không khỏe nên nhếch mép cười rồi quay trở lại Trịnh phủr, chị ta còn không quên dở cái giọng đanh đanh nói.

"Vào nhà mới của chị xem này!"

"...."

Trịnh Tịch Như chán ghét theo sau.

"Đẹp lắm đúng không, dù sao mai này cũng là nhà của chị, em mừng cho chị lắm phải không?"

"..."

"Bố mẹ đâu rồi, sao không thấy ai ra hết vậy?"

Ánh mắt xô thật sự lộ ra vẻ không hài lòng, thật sự cô muốn bản thân cứ bị bơ đẹp như hồi trước cũng hay, dù sao thì đỡ phải nghe những lời nói vô bổ



"Đấy cái thái độ này em còn dở với chị, nếu là chồng em chắc anh ấy không kiêng nể gì như chị. Chị nhắc vậy để em thay đổi thôi..."

Ngay lập tức Trịnh Bảo Ngân ghé sát vào người cô, giọng nói phì phà đủ nghe từng câu từng chữ thả vào lòng tai cô.

"mượn được chức Dương Phu Nhân mà ghê ghớm hơn tao tưởng, mày nên biết sống và làm việc với tên đó không phải điều gì dễ dàng, tao cũng bất ngờ vì m vẫn lành lặn về đây đấy."

"Vậy thì sao, chị cũng biết là không nên động vào người có xưng dâu họ Dương mà?"

"mày...dám, tao nể mày vì là em tao, cũng chẳng phải máu mủ ruột thịt gì mà lại dám khiêu chiến tao, m muốn chết à?"

Trịnh Bảo Ngân nói từng câu từng chữ một cách cau có, chị ta không phải nói toáng lên cũng chẳng phải xồn xồn lên mà quát chị ta chỉ dùng cái giọng điệu đay nghiến, trì chiết cô.

"Bố mẹ đâu hết rồi?"

Trịnh Tịch Như phớt lờ liền bị đẩy uỵch một phát xuống sàn, nếu là khi bị đánh bất ngờ cộng thêm bản thân không khỏe thì cô mới khó có thể đối phó, nhưng giờ bản thân cô khá hơn rất nhiều mới cả không thể để Tribhj Bảo Ngân cứ như này hoành hành, cơ ngơi này dù sao cũng do cô nhúng tay vào, kẻ ăn không hưởng ké như chị ta tốt nhất là không nên ra mặt.

Cô vùng dậy, bàn tay không nhanh không chậm tát chị ta một cái bốp, 5 ngón tay in lên một gương mặt nhăn nhó khó coi. Từ giờ cô không yếu đuối nhẫn nhịn nữa, cô quyết tâm thay đổi cái tính cách yếu đuối, yếu mềm này.

"Tốt nhất là đừng đụng vào tôi, tôi không ngại gì với chị đâu. Từ giờ không có chuyện tôi chịu ức hiếp trong cái nhà này nữa. Nếu muốn đều đặn được tiền thì đừng để tôi nóng nói với ông Dương một tiếng"

Trịnh Tịch Như hùng hồn nói như cái cách chị ta thì thầm vào tai cô. Trịnh Bảo Ngân vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cô từ khi nào đã biến thành con người có thề uy hiếp người khác, từ khi nào trở thành con người biết đay nghiến người khác.