Tôi Chán Ghét Em!

Chương 34: chuột rút



Hình như Dương Minh Tuấn thấy bộ dạng thê thảm của Trịnh Tịch Như hắn ta lại không dừng lại được, Dương Minh Tuấn kéo cô lên, cả người cô như con rồi bị nhấc lên, cả người nằm trên nghế, Dương Minh Tuấn thì ở trên, bây giờ cô cảm thấy đúng như vị trí cô đang chịu vậy, cô luôn bị động không theo kịp còn Dương Minh Tuấn thì ngược lại, hắn ta luôn chủ động thay đổi và chủ động điều khiển.

"a..." chân Trịnh Tịch Như vừa nãy ngồi xổm, cả người dồn trọng tâm vào nên bây giờ cô bị chuột rút đau đớn và kêu lên.

Khuôn mặt cô cau có, đôi mày thanh cau lại, mắt cô nhắm chặt lại, hàng lông mi ướt sũng vừa nãy khóc, mũi, mặt cô đều hồng hết lên, đôi môi cũng sưng tấy. Trịnh Tịch Như trông thật thê thảm.

"Chuột rút à? ở đây hay ở đây?..."

Dương Minh Tuấn khỉnh bỉ hỏi, tay thì không ngừng xờ vào đùi cô, rồi di chuyển xuống bắp chân, mỗi lần di chuyển đề bóp thật mạnh, Trịnh Tịch Như chuột rút ở bắp chân, khi bị bóp mạnh cô đau thành tiếng, nhận thấy người phụ nữ ở dưới đau ở đó, Dương Minh Tuấn bóp mạnh nhiều lần, cơn đau cứ ập đến, vừa khó thở, sao bây giờ áo lót trên người khiến cô khó thở quá.

"Dừng lại đi..., coi như tôi xin a...anh"

"Như vậy đã không chịu được rồi, chẳng phải hôm đấy cô hợp tác lắm mà?, bây giờ lại giả bộ như không có chuyện gì?"

"Cô đừng quên bản thân đã làm gì...!"



Dương Minh Tuấn buông tay cô ra, tay còn lại cubgx buông chân cô ra, hai tai hắn bám ở eo cô, kéo cô dịch vào người hắn ta, cái thứ to lớn kia cũng được đưa vào. Lần này cô đau đớn hơn lần trước, cảm giác cái thứ đó cũng khó khăn tiến vào.

"Không...."

Trịnh Tịch Như nói trong đau đớn, giọng của cô nói như không còn chút sức lực nào, nhueng căn bản người đàn ông kia không quan tâm, hắn ta vẫn kiên nhẫn tiến vào, đau đau quá, Trịnh Tịch Như hai ta bấu chặt vào nhau, cô bồn chồn không dám mở mắt, lần này cô thật sự chưa sẵn sàng.

hình như Dương Minh Tuấn cũng cảm thấy không hài lòng, hắn ta như mất hứng rời đi. Đột ngột đến mức cô không kịp phản ứng, hắn ta chỉ đành mặc lại quần áo, và nhanh chóng ra ngoài rồi ngồi vào chỗ lái xe và lái đi nhanh chóng.

Trịnh Tịch Như khó khăn ngồi dậy, ở bên dưới rất nhức, cô cố gắng che đi phần trên, cô ngồi yên ở dưới sợ hãi không biết Dương Minh Tuấn làm gì tiếp theo, cũng đúng thôi chuyện nhạy cảm này không phải thực hiện ở đâu cũng được, mà buồn hơn là cô bị ép, cả người kiệt sức, đói lả, vậy mà còn bị Dương Minh Tuấn làm cho nhue này nữa, cô hổ thẹn, uất ức.

Tiếng máy lạnh được mở, ngồi trong xe, cô và Dương Minh Tuấn không nói gì, cô ngồi ghế sau, chỉ ngồi một góc, cô sợ nếu trực tiếp đối mặt với hắn ta, cô sẽ bị như này tiếp, Trịnh Tịch Như lảng tránh, cô rất kinh sợ chuyện nhạy cảm này, hoàn toàn là bị cưỡng ép, lại còn rất đau đớn. Tại sao Dương Minh Tuấn ban đầu đang đối xử tốt với cô lại đột ngột trì chiết, đay nghiến cô, bây giờ cũng vậy, đang nhẹ nhàng đối xử, xũng vì Tô Minh Thư mà cô lại bị hắn ta quay ngắt hành hạ thân xác cô.

máy điều hòa trong xe cứ phả vào người cô,, bộ váy trên người còn chẳng đủ để che đi, cảm giác lành lạnh này thật khó chịu, khuôn mặt cô bị khô lại vì nãy vừa khóc, nước mắt trên mặt giống như khô quá mà kết dòng trên mặt, cô lạnh quá, vừa lạnh vừa đau, con đường lại tối dần, ánh đèn xứ mờ đi, người đàn ông kia lạnh lẽo lái xe.