Toàn Giang Hồ Đều Là Cao Thủ

Chương 56: Sư đệ lớn rồi như bát nước đổ đi



151.

Edit by : Mèo Lười làm hủ 

Trương Tiểu Nguyên phi thường kích động.

Y tự động ở trên xe ngựa dịch qua dịch lại, muốn tìm một vị trí tốt có thể nhìn được toàn cục, một vị trí có thể nhìn rõ ràng suy nghĩ nội tâm của mọi người.

Lộ Diễn Phong tuyệt đối đã thấy được Hoa Lưu Tước nhô đầu ra từ xe ngựa phía sau.

Hắn đỡ Mai Lăng An xuống xe ngựa, nhìn qua không chút sốt ruột, trên đầu trừ bỏ tin tức giới thiệu thân phận cũng không có thêm gì cả. Trương Tiểu Nguyên cơ hồ cảm thấy hắn muốn làm bộ hết thảy đều chưa từng phát sinh, cái gì hắn cũng chưa thấy, Lộ Diễn Phong ghé lỗ tai cùng Mai Lăng An nói mấy câu, Mai Lăng An thật sâu thở dài, đỉnh đầu đinh cái hiện ra một hàng chữ.

"Ai, sư đệ lớn rồi như bát nước đổ đi."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Tán Hoa Cung mấy người thật sự kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy sao!


Mỗi người đều có một câu chuyện xưa, người này so với người kia còn ly kỳ hơn.

Tưởng Tiệm Vũ cũng vừa lúc ở bên cạnh Trương Tiểu Nguyên mở miệng, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Phong cảnh Tán Hoa Cung cũng xem như rất đẹp nha ."

Lộ Diễn Phong tới gần bọn họ,  sau đó càng tiến càng sát xe ngựa Hoa Lưu Tước , nhẹ nhàng gõ gõ thùng xe, nói: "Sư điệt."

Không có ai đáp lại.

A Thiện Nhĩ giật mình nhìn hắn, không biết tình huống trước mắt này lại là như thế nào, Tào Tử Luyện có lẽ còn có chút hiểu biết về giang hồ Trung Nguyên, minh bạch Hoa Lưu Tước từng làđệ tử Tán Hoa Cung , A Thiện Nhĩ lại hoàn toàn không biết, Lộ Diễn Phong nhìn chằm chằm gã, hơi hơi gật đầu, làm như muốn thỉnh A Thiện Nhĩ mau mau tránh khỏi xe ngựa đi, A Thiện Nhĩ không biết có ý tứ gì, còn đối với Lộ Diễn Phong chớp chớp mắt, dùng tiếng phổ thông sức mẻ hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"


Lộ Diễn Phong nhưng thật vô cùng khách khí, nói: "Phiền toái nhường chỗ một chút."

A Thiện Nhĩ không hiểu.

Trương Tiểu Nguyên chăm chú xem, thấy A Thiện Nhĩ có vẻ không thông suốt, thực sự ảnh hưởng bọn họ xem náo nhiệt, y nhịn không được ho khan vài tiếng, đem đầu ló qua cửa sổ nháy mắt ra hiệu với Tào Tử Luyện, Tào Tử Luyện nhất thời sáng tỏ, vội vàng đem đầu rụt về, sau một lát thì đẩy cửa xe, thuận tay còn kéo theo cả A Thiện Nhĩ , quay đầu đối với Trương Tiểu Nguyên khoa tay múa chân bày ra một cái thủ thế ta đã hiểu.

Hoa Lưu Tước vẫn còn đang ngồi trong xe ngựa, Tào Tử Luyện vừa đẩy cửa ra, hắn theo bản năng cũng muốn bắt lấy theo đó đi xuống, lại bị Lộ Diễn Phong một tay chắn lại, hai người ánh mắt nhìn nhau, Hoa Lưu Tước lùi về, muộn thanh gọi: "Tiểu sư thúc."


Lộ Diễn Phong khẽ gật đầu, giống như đang trả lời, nói: "Tiểu Tước Nhi."

Trương Tiểu Nguyên thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc.

Này lại là cách gọi mới lạ gì vậy?

Vì cái gì y cảm thấy cái cách xưng hô này so với hai vị sư đồ luyến Văn Văn cùng An An càng làm cho người ta nổi da gà hơn? Lúc trước nếu y chỉ nghi ngờ Hoa Lưu Tước cùng Lộ Diễn Phong có khả năng có chuyện xưa, hiện giờ liền tuyệt đối có thể chắc chắn, hai người này tuyệt đối có vấn đề.

Hoa Lưu Tước ghé sát vào một bên xe ngựa, bộ dáng kia quả thực giống hệt mèo nhỏ nhe năng múa vút với người lạ, sợ hãi đến mức không dám nhúc nhích, ước chừng qua một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng rặn ra một nụ cười, cùng Lộ Diễn Phong nói: "Tiểu sư thúc, đã lâu không gặp."

Lộ Diễn Phong thần sắc bình tĩnh: "Mới chỉ có mấy năm không gặp."
Hoa Lưu Tước thanh thanh giọng nói: "Ách...... Ngươi sống có tốt không?"

Lộ Diễn Phong: "Không nhọc ngươi quan tâm."

Quá xấu hổ.

Trương Tiểu Nguyên nhìn bọn họ cũng thấy xấu hổ thay.

Lộ Diễn Phong lại nói: "Ta nghe nói ngươi mấy năm gần đây ở trên giang hồ gây ra thanh danh không nhỏ."

Hoa Lưu Tước: "Cũng không phải......"

Lộ Diễn Phong: "Giang hồ đệ nhất hái hoa đạo tặc?"

Hoa Lưu Tước: "Ta......"

Lộ Diễn Phong: "Ngươi vì sư môn cũ của mình giành lấy một cái danh giang hồ đệ nhất, ta hẳn là nên cảm ơn ngươi."

Hoa Lưu Tước: "......"

Hắn thần sắc lãnh đạm, dường như không có nửa điểm ý tứ muốn cảm tạ.

Mà Hoa Lưu Tước đã nói không nên lời, hắn hướng trong xe ngựa tiếp tục co lại, hiển nhiên không muốn tiếp tục nói chuyện cùng Lộ Diễn Phong.

Trương Tiểu Nguyên trước sau nhìn nhìn, xem thoả thích hết toàn cục.
Trừ bỏ Lộ Diễn Phong ở ngoài, trên đỉnh đầu mỗi người đều hiện ra suy nghĩ nội tâm của bọn họ .

Đầu tiên là cách y gần nhất Tưởng Tiệm Vũ cùng Lục Chiêu Minh, Tưởng Tiệm Vũ trong tay còn cầm mấy sấp Giang Hồ Bí Văn , kích động đến mức lật liên tục, trên đầu xoát ra một câu: "Thật vui vẻ! Lại có náo nhiệt để xem!"

Lục Chiêu Minh: "?"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Xa hơn một chút là Mai Lăng An đang một tay che mặt, một tay đỡ Kha Tinh Văn, quả thực là bộ dáng hận không thể rèn sắt thành thép, dường như chỉ hận không thể tiến kí đầu Lộ Diễn Phong , hoặc là trực tiếp đem Lộ Diễn Phong kéo trở về.

Mai Lăng An: "Quá ngốc, ta nhìn cũng nhìn không được......"

Kha Tinh Văn: "Nếu ta mở miệng nhắc nhở, tiểu sư thúc trở về có thể hay không bởi vì mất mặt mà gϊếŧ ta."
Tào Tử Luyện: "Kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá! Đây là giang hồ sao!"

A Thiện Nhĩ: "Bọn họ nói gì thế, vì cái gì ta nghe không hiểu."

Thảm thiết nhất hiển nhiên là Hoa Lưu Tước.

Hắn co rúm ở một góc trên xe ngựa, đỉnh đầu điên cuồng nhảy nhảy chữ, giống y như hồi trước Bộc Dương Tĩnh nhục mạ Triệu Thừa Dương cẩu hoàng đế, hắn đỉnh đầu điên cuồng hiện chữ, cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu.

Hoa Lưu Tước: "Cách ta xa một chút cách ta xa một chút cách ta xa một chút chạy nhanh cách ta xa một chút!"

Lộ Diễn Phong đứng ở trước mặt Hoa Lưu Tước trong chốc lát, lúc này trên đầu mới chậm rãi xuất hiện một hàng chữ.

Lộ Diễn Phong: "Ta vừa nãy có phải nói sai cái gì rồi không?"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Lộ Diễn Phong: "Hắn giống như không rõ lắm, ta là đang quan tâm hắn mấy năm nay sống cực khổ quá."
Trương Tiểu Nguyên: "......"

Lộ Diễn Phong: "Ta có phải hay không nên biểu đạt một chút vui sướng trong lòng nhiều năm không gặp?"

Trương Tiểu Nguyên thấy Lộ Diễn Phong ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Lưu Tước, ánh mắt kia vô cùng sắc bén, trong lòng y run lên, có chút dự cảm xấu.

"Tiểu Tước Nhi." Lộ Diễn Phong thần sắc lạnh lẽo, "Ngươi còn biết trở về."

Hoa Lưu Tước: "......"

Hoa Lưu Tước: "Cứu mạng cách ta xa một chút mau cút xa ta ra!"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

152.

Edit by : Mèo Lười làm hủ 

T.r.u.y.ệ.n c.h.ỉ đ.ư.ợ.c đ.ă.n.g t.r.ê.n W.a.t.t.p.ad.com của Mèo Lười làm hủ

Trương Tiểu Nguyên cảm thấy, Lộ Diễn Phong này, hẳn có thể là một tên ngốc.

Trong lòng hắn nghĩ gì cùng những gì nói ra bên ngoài căn bản không hề đồng nhất đi?!

Trương Tiểu Nguyên có chút minh bạch ý tứ Mai Lăng An, này thật sự quá ngốc, đến y cũng nhìn không nổi nữa rồi.
Y ban đầu cảm thấy Hoa Lưu Tước cùng Lộ Diễn Phong hẳn là xấu hổ khi gặp lại nhau, là ý vị tình nhân cũ nhiều năm chạm mặt, hiện giờ xem ra...... Cái gì tình nhân cũ, Hoa Lưu Tước rõ ràng là sợ chết khiếp Lộ Diễn Phong, hận không thể cả đời cũng không gặp lại Lộ Diễn Phong.

Nhưng Lộ Diễn Phong không hề nhận ra gì cả.

Hắn cau mày, thẳng thắn nhìn Hoa Lưu Tước, chờ Hoa Lưu Tước trả lời.

Hoa Lưu Tước giãy giụa hồi lâu, có lẽ cảm thấy màn thử thách trước mắt này không thể qua loa bỏ đi, mới cực kỳ miễn cưỡng mà kéo kéo khóe miệng, thoạt nhìn có vẻ càng giống run rẩy hơn, gian nan mà đối với Lộ Diễn Phong cười cười.

"Ta...... Ta không nghĩ trở về." Hoa Lưu Tước nói, "Chỉ là đi ngang qua...... Ta bồi ta các sư huynh của mình đến đây......"

Lộ Diễn Phong thần sắc chuyển biến, lạnh lùng nói: "Sư huynh?"
Hoa Lưu Tước sợ tới đánh ực vài cái, cuối cùng cố lấy hết dũng khí, cắn răng nói: "Ta cũng đã rời khỏi Tán Hoa Cung, về sau bái ai làm sư, gọi ai là sư huynh, đều cùng ngươi không có quan hệ đi?"

Lộ Diễn Phong hừ lạnh một tiếng: "Là cùng ta không có quan hệ."

Đỉnh đầu hắn đinh một cái toát ra một hàng kí tự.

Lộ Diễn Phong: "Mất mát quá."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Biểu tình  hừ lạnh của ngươi căn bản nhìn không ra chút mất mát nào đâu!

Người này sao lại thế này!

Trương Tiểu Nguyên không khỏi quay đầu nhìn về phía Lục Chiêu Minh đang ở bên cạnh, cảm thấy đại sư huynh không giỏi ăn nói không thích nói chuyện, thật đúng là đáng yêu cực kỳ.

Đem Lộ Diễn Phong đặt lên bàn cân, đại sư huynh cũng chỉ là ít nói chút thôi, ngẫu nhiên có chút thẳng thắn, nhưng cũng không ra nông nỗi thế này.
Tưởng Tiệm Vũ nhịn không được nói: "Quan hệ tiểu Lưu Tước với sư môn thoạt nhìn rất tệ nha?"

Lục Chiêu Minh gật đầu.

Tưởng Tiệm Vũ sờ sờ cằm: "Vẫn là sư môn chúng ta tốt hơn ."

Trương Tiểu Nguyên: "......"

Hai người kia vẫn đang giằng co không nhúc nhích, Mai Lăng An đỡ trán, thật sự nhìn không được, hắn đẩy đẩy cánh tay Kha Tinh Văn, muốn Kha Tinh Văn đi qua giảng hòa, Kha Tinh Văn thanh thanh giọng, bước nhanh qua, một mặt cùng Lộ Diễn Phong nói: "Tiểu sư thúc, sư phụ mấy ngày liền lên đường, đã  hơi mệt mỏi, chúng ta về sư môn trước đi."

Lộ Diễn Phong gật đầu, hắn xoay người đi hai bước, bỗng chốc dừng lại, quay đầu nhìn về phía Hoa Lưu Tước, nói: "Ngươi cùng đi không?"

Hoa Lưu Tước đỉnh đầu nhảy ra một hàng chữ: "Lão tử mới không thèm quay về đâu!"

Hắn đối với Lộ Diễn Phong lộ ra nụ cười khách khí miễn cưỡng, nói: "Ta cũng đã không còn là đệ tử Hoa Cung, nếu ta còn trở về, Úc Phong trưởng lão lại muốn sinh khí."
Lộ Diễn Phong ngẩn ra, lắc đầu: "Không sao."

Hắn dường như rốt cuộc nói được một câu tiếng người, quay trở lại, đến bên cạnh xe ngựa , hướng bên trong vươn tay với Hoa Lưu Tước, nhẹ giọng từng câu từng chữ nói: "Ngươi theo ta trở về, chắc chắn không có ai dám hồ ngôn loạn ngữ, cũng sẽ không có người muốn đem ngươi trục xuất sư môn."

Hoa Lưu Tước thoáng bĩu môi, như là muốn nói cái gì đó, một bộ muốn nói lại không, câu nói nghẹn ở cổ họng, dường như rốt cuộc hạ quyết tâm, đang muốn mở miệng ——

"Úc Phong trưởng lão mấy năm trước đã chết rồi." Lộ Diễn Phong nói, "Hiện tại ta là cầm luật trưởng lão."

Hoa Lưu Tước: "......"

Mai Lăng An: "......"

Trương Tiểu Nguyên: "......"

......

Mai Lăng An thật mạnh ho khan, hiển nhiên là ám chỉ Lộ Diễn Phong, tình huống bây giờ còn rất nhiều đệ tử  Tán Hoa Cung ở đây, nói chuyện không cần trắng trợn như vậy.
Chính là Lộ Diễn Phong hoàn toàn nghe không có hiểu.

Hắn nhìn ánh mắt Hoa Lưu Tước, cảm thấy trong lòng Hoa Lưu Tước vẫn có chút khúc mắt với Úc Phong trưởng lão, hắn khẽ nhíu mày, chưa kịp nghĩ đã nói thẳng ra miệng.

"Năm đó Úc Phong trưởng lão đem ngươi trục xuất sư môn, đã là xử lý rất nhẹ rồi, ngươi không nên trách hắn." Lộ Diễn Phong nói, "Nếu lúc ấy ta chính là cầm luật trưởng lão, môn hạ đệ tử lưu luyến chốn phong hoa, bại hoại thanh danh sư môn, chắc chắn sẽ không chỉ dừng lại ở việc trục xuất thôi đâu."

Hắn nói xong câu đó, lại ngẩng đầu nhìn Hoa Lưu Tước, như là đang chờ hắn xin lỗi Úc Phong trưởng lão.

Hoa Lưu Tước đã đem cánh tay sắp sửa vươn ra của mình rụt lại, chấp nhất mà hướng bên trong xe ngựa co về, nói: "Không cần không cần, cảm ơn tiểu sư thúc, ta ở dưới chân núi ngốc ngốc cũng rất vui vẻ!"
Lộ Diễn Phong buồn bã mất mát.

Mai Lăng An lại lần nữa ho khan thật mạnh.

Lộ Diễn Phong lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Mai Lăng An.

"Mai sư huynh?" Lộ Diễn Phong rất là khó hiểu, "Ngươi nhiễm phong hàn?"

Mai Lăng An: "......"

Mai Lăng An: "...... Ta không có việc gì."

Lộ Diễn Phong lại quay đầu nhìn về phía Hoa Lưu Tước: "Khách điểm dưới chân núi vừa dơ vừa loạn, ngươi ở không quen."

Hoa Lưu Tước: "Ở rất quen! Ta đương nhiên ở vô cùng quen!"

Lộ Diễn Phong thập phần thất vọng.

Hắn gật gật đầu, không cần phải nhiều lời nữa, tuy thần sắc nhìn không ra bao lớn biến hóa, nhưng nhiều ít vẫn có chút mất mát.

Mai Lăng An lại thở dài, hiển nhiên cực kỳ bất đắc dĩ.

Đỉnh đầu hắn lại nhảy ra mấy hàng chữ y hệt như ngày ấy ở khách điếm cùng Hoa Lưu Tước gặp nhau.

"Không cần nhận, nhận ngươi liền thua!"
"Sư đệ không vui rồi, thua thì thua đi......"

Hắn trầm mặc một lát, vẫn là nhận thôi.

"Lưu Tước." Nhiều năm đã qua, Mai Lăng An nhưng thật ra mới là lần đầu tiên cùng Hoa Lưu Tước nói chuyện, "Tán Hoa Cung cũng không phải ổ sói hang hổ, liền tính trên mặt mũi của ta, về lại sư môn ôn chuyện mấy ngày, cũng không phải không thể đi?"

-----------------------------

Lời editor

CP mới thuộc tính hẳn là Trong ngoài bất nhất độc miệng công x Nhút nhát không được tự nhiên thụ???