Toàn Chức Pháp Sư Dị Bản

Chương 1483: Trước một ngày



...........

Siêu Duy Vị Diện.

Triều Ca.

“Bá bá, ta có thể làm chuyện giống như các nàng hay không?”. Một nữ hài tử níu lấy tay nam tử đứng bên cạnh mình, thấp giọng hỏi.

Mạc Phàm nhìn Mục Long Nhi, không có trả lời ngay.

“Bá bá, tại lãnh thổ chúng ta là bởi vì có cha ta cùng với những người khác, trở nên rất bình yên, nhưng mà có rất nhiều rất nhiều người chết đi...”. Mục Long Nhi nói.

Nàng tự nhiên sủng nhi của Mục Bạch và Tương Thiểu Nhứ, so với bạn đồng trang lứa Triệu Dương Quá và Giang Chí Bình thì tính tình càng có thiện lương chuẩn mực quy tắc, nàng nhìn thấy khổ ải thiên tai, tự nhiên trong lòng là không muốn vạn vật khô héo đi.

“Đi đi, Mục Bạch có dạy ngươi làm như thế nào với tình cảnh này không”. Mạc Phàm nói.

Mục Long Nhi ra sức gật đầu.

“Được rồi. Thế hệ đi trước chúng ta đã đảm nhiệm trường kỳ bôn ba bên ngoài tìm đến bí mật đen tối của thế giới, bảo vệ một mảnh nhỏ ngàn vạn năm văn hiến nhân tộc. Mà thế hệ chúng ta thì là đảm nhiệm chống lại bọn hắn, nỗ lực đứng lên, đem mảnh đất của nhân loại cho một lần nữa khẳng định của chính mình, độc lập tự do chính là mục đích duy nhất. Tới thế hệ các ngươi...các ngươi thì là đảm nhiệm phát triển, xây dựng trở lại, có biết không?”. Mạc Phàm nói.

Mục Long Nhi vẫn như cũ nắm chặt tay vị bá bá ngạo kiệt này, trên miệng nàng còn cầm kẹo mút mút.

“Long Nhi, đã là người có trách nhiệm thì không thể ham chơi, đã là làm tốt thì không thể thường xuyên dạo vòng chạy quanh quẩn gặp chúng ta. Một ngày nào đó, ngươi sẽ hiểu”. Mạc Phàm nghiêm túc nói.

Mục Long Nhi có chút khó nhọc, nhỏ giọng nói: “Ta muốn thường xuyên gặp được ca ca tỷ tỷ bá bá thúc thúc cô cô”.

“Không sao, điều ngươi muốn làm cũng không có ai bắt buộc ngươi cả”. Mạc Phàm nói.

Mục Long Nhi lắc đầu, giọng rất chân thành: “Ta bao giờ mới có được năng lực giống mọi người, lần trước ta thấy a di Mộng A bây giờ là rất lợi hại rất lợi hại, nàng lúc trước một kiếm có thể nghịch đảo trời sáng thành trời tối. Cha ta cũng lợi hại, Triệu thúc thì kém lợi hại hơn một ít, thường xuyên bị cha ta đem ra làm mộc nhân tập luyện. Tháng nào a di Thanh Y cũng nói cái gì mà Triệu thúc bị đánh đến khóc nhè...Bá bá, nhưng ta là biết, ngài mạnh nhất, ngài là Xích Tâm Pháp Thần, ngài vô địch. Có thể cùng ngài dạng này vĩ nhân tồn tại, cha ta nói, thế gian có bốn người. Ngài, Hạo Thiên Sở Giang, Hoàng Đế Hạ Băng, Quỷ Cốc Tử Lucifer, Minh Nguyệt Thần Cơ. Thiên hạ ngũ tuyệt Thần Minh, ta muốn một ngày nào đó có thể....”

“Vì sao ngươi muốn có thể?”. Mạc Phàm hỏi ngược lại.

“Để cho bọn họ tôn trọng ta, tôn trọng mọi người chúng ta, như vậy ta sẽ ép bọn họ quy phục, sẽ không còn chiến tranh nữa”.

“Không đâu, Triều Ca sẽ không còn chiến tranh. Nếu ngay cả lý do tu luyện đều không thích hợp, điều này sẽ khiến con đường của ngươi càng đi càng khó”. Mạc Phàm cười mà nói.

Hiện tại, lại còn có ai dám khởi xướng chiến tranh sao?

Mục Long Nhi nghiêm túc nói: “Bá bá, ta biết rồi, ta phải học tự lập. Chúng ta cũng không thể để cho mọi người bảo vệ hoài. Hơn nữa, đây là chuyện duy nhất ta làm được”

Nghe được lời nói này của Mục Long Nhi, trong lòng Mạc Phàm cũng có xúc động.

Còn nhỏ tuổi, uốn nắn cần thời gian, mọi chuyện có thể từ từ.

Mà lại, suy nghĩ này cũng không đến nỗi nào. Đến một ngày đó, bọn hắn đột nhiên rời đi, các nàng cũng có thể suy nghĩ như vậy, tự trưởng thành, tự chiếu cố tốt bản thân mình.

Mạc Phàm vuốt vuốt gương mặt của nàng, gật đầu nói: “Ừ, vậy đi làm chuyện mà mình muốn đi”

Mục Long Nhi lộ ra nụ cười, nụ cười tinh khiết làm lòng người hòa tan theo.

Mạc Phàm không có một cái thiện tâm tinh khiết như vậy, nhưng mà hắn lại che chở một cô bé không chứa chút tạp chất nào.

Thế gian có tự nó cân bằng, không cần những người giống như Thánh Thành phải đi nỗ lực duy trì sự cân bằng đó. Một lúc nào đó, rốt cục cũng sẽ có những thế lực giống vậy nổi lên, Hàn Hải Điện, Nhật Minh Giáo sẽ lại thức tỉnh, có lẽ không cách nào triệt để thay đổi tất cả đọa lạc nhân thổ, nhưng mà việc các nàng làm sẽ làm cho những người mê mang kia tại dưới hắc ám cùng quang minh thấy được một chút hy vọng tương lai.

Chỉ cần có hy vọng và tín niệm, cái thế giới này cũng sẽ không đọa lạc hoàn toàn.

Trái lại là Nguyệt Cát và Thiên Hy, hai cái đứa nhỏ này không may mắn như vậy. Ngay từ đầu, bọn hắn đã bị cuốn vào thế cục đen tối hơn rất nhiều rất nhiều lần.

...........

Mạc Phàm lần này bế quan cũng không lâu lắm, hắn chủ yếu là ổn định căn cơ, tu luyện Thú Hồn Sư pháp môn đến cực hạn. Năng lực Thú Hồn Sư của hắn bây giờ, mặc dù không có đạt tới cảnh giới của Trương giáo chủ Trương Hoàng Tuấn trước đây, nhưng hơn kém không bao nhiêu đâu, lấy thế giới ma pháp Triệu Hoán hệ pháp môn bù qua thỏa lấp, đại khái thậm chí còn so Trương Hoàng Tuấn muốn vượt trội.

Ngày hôm nay, hắn phi hành đi dạo, hắn mở ra phong quỹ sau lưng, bay dạo một vòng Triều Ca, rồi sau đó muốn tiến ra nhìn xem thế giới tận thế, hắn cũng muốn biết trong khoảng thời gian diễn ra Thiên Đạo Diệt Tuyệt. Thương sinh dị chủng bên ngoài rốt cuộc có bao nhiêu đại biến hóa.

Đi qua không ít thành thị, Mạc Phàm cũng thấy được thân ảnh những đệ tử Điền gia, Nhật Minh Giáo, Hàn Hải Điện vẫn du đãng hòa nhập vào trong nhân gian, bọn hắn cũng không còn tụ tập cường thế như xưa, bọn hắn lặng yên làm việc mà bọn hắn có thể làm để sinh tồn.

Trong lòng Mạc Phàm vẫn còn đang suy nghĩ, hắn chợt nhớ đến điện tôn Lạc Nhạn, điện chủ Thế Mỹ và thái ti giám Đông Ly Cao Kiệt. Bọn hắn từ đó đến nay bặt vô âm tín, có phải đã rời xa thành thị rồi hay không và lúc này cũng đang làm những việc giống một người thường đi sinh hoạt.

Trên thực tế, lấy thực lực của hắn hiện tại, muốn tìm được bọn hắn hẳn là chuyện rất dễ dàng. Chẳng qua là, hắn không cần thiết phải đi làm.

Mọi người cố sự, khép lại, nên khép lại.

Gặp nhau chỉ có hối tiếc, nhắc về chuyện cũ, sẽ gợi nỗi ám bi thương, vẫn là để mọi chuyện như vậy tiếp tục trôi đi qua mau.


Thế giới thời đại thay đổi, Siêu Duy Vị Diện bây giờ bắt đầu xây dựng lại, mấy ngày trước hắn gặp được Nhàn Nhàn, Nhàn Nhàn rời khỏi Minh Nguyệt Cung, nàng muốn tìm chỗ đứng và bản ngã cho riêng mình, bây giờ nàng đã nuôi dưỡng một đống đứa trẻ cô nhi ở sau thư viện Phúc Lộc.

Dù sao, vậy cũng tốt, nàng nghe lời hắn, trầm lại hơn, yêu đời hơn, có cuộc sống cho riêng mình, liền kiên định muốn cứu người, muốn sửa lại những kẻ có hoàn cảnh tựa như mình lúc trước. Đây là điều đáng mừng.

.....

Rời khỏi Triều Ca, Mạc Phàm bay ra thế giới sa hóa bên ngoài.

Có thể thấy được Thiên Đạo Diệt Tuyệt Cơ Quan Thí Thần vẫn còn tiếp tục chưa có dừng lại.

Gió lớn lạnh thấu xương xẹt qua bên tai, kèm theo bên trong sa mạc thế giới đổ xuống bốc mọi thứ cuốn lên cùng nhào nặn, giống như dã thú cuồng thô phẫn nộ rít gào.

Không có một tia quang mang phủ xuống nhân gian, một quầng mặt trời xa xôi bị bão cát che đậy.

Thiên địa hôn ám, trên không trung Vạn Khung thế giới Mạc Phàm đứng sừng sững cô độc, hắn đứng đó ngắm thương sinh dị chủng biến hóa.

Sở Giang thực sự là anh hùng trong anh hùng.

Khi nào Thiên Đạo Diệt Tuyệt chưa khép lại, Sở Giang sẽ còn đem chính bản thần hồn bản thân đi đến gồng gánh.

Cũng có thể nói, bởi vì loại này gồng gánh, cho nên Sở Giang sẽ không cách nào rời đi được, vĩnh viễn cũng không thể hỗ trợ Mạc Phàm chống lại Cổ Nguyệt Đế. Này ngẫm nghĩ thật kĩ, sẽ cảm thấy cái tên kia tính toán đúng là đến tận kẻ tóc. Hắn biết cách ném Thần Mẫu vào hồ tuyệt vọng, cũng biết cách đem Sở Giang buộc chặt vào cái hồ đó, Hạ Băng cũng là như vậy.

Thiên Cơ, từ đầu đến cuối một mực là hắn thao tác cho vận hành. Đúng Thiên Cơ, xác thực mấy người bọn họ cũng không thể đi giúp đỡ Mạc Phàm.

Đây là lần thứ ba Mạc Phàm đi ra khỏi Triều Ca, tiến ra ngoài tận thế thế giới.

Độ tàn khốc của nó, thực sự làm cho người ta sợ hãi, mà đứng trên đỉnh lại là hàn phong lạnh thấu xương thổi qua.

Mạc Phàm tựa hồ là người duy nhất tới đây, còn cường giả thời đại hắn hiện giờ cũng không biết bọn họ ở phương nào, đã sinh ra chưa, nhưng nói vậy cũng không được bao lâu, một ngày nào đó, bọn họ cũng sẽ hiện thân thôi.

“Có vẻ là ngày mai”.

Hắn đứng đó, mắt nhắm lại, tập trung cảm nhận.

Một vầng sáng xanh lục khai thông xuyên thấu thế giới.

“Gào rú rú ú u u u u u..................”

Lão lang ở tại thế giới ma pháp Nam Cực Băng Địa ngáp một cái, báo cho Mạc Phàm biết nó đã tỉnh ngủ rồi.

Lánh Lánh ~~~~

Ô ô ô ~~~~~~~~

Hí hí hí hiiiiiiii ~~~~~~~~~~~~~~

Grào ngao ~~~~~~~~~~~~~~~~~

Wyyyyyyyyyyyyy~~~~~~~~~~~~~~

Na ~~~~~~~~~~~~~~~

.....

Mạc Phàm mở mắt ra, nội tâm bình thản, vân đạm phong khinh đứng giữa thiên địa sa mạc hóa.

Thần thái của hắn...

Ngạo nghễ như một nhà vua.

Một vị vua ngủ đông vừa mới tỉnh giấc trở lại.

Chốc lát sau, trên miệng nhà vua phun ra hai chữ

“Tập hợp”.

.............






"Mười vạn năm trước, Kiếp Dân phủ xuống. Cổ Thiên Đình chỉ còn lưu lại di chỉ, Tây Phương Linh Sơn đã sớm đổ nát hoang tàn, Vô Tận Ma Uyên lùi về trong tĩnh mịch. Hoang Cổ Thánh Vực bị đánh vỡ tan tành, trở thành Tứ Hoang Nhất Hải.

Mười vạn năm sau, Đông Hoang Việt quốc, một gã Chân Nhân cao thủ tuổi già thọ cạn, cáo lão hồi hương, bỗng nhiên tuyệt địa phùng sinh, từ đấy quét ngang võ giới, lập nên bất hủ truyền kỳ."

Mời đọc: