Tọa Hoài Bất Loạn

Chương 27



Phó Ngọc Thanh ngầm hiểu, bèn bảo Đỗ Hâm, “Cậu về trước đi, bảo anh cả tối nay ta không về ăn cơm nhé.”

Đỗ Hâm ài một tiếng, tuy không cam lòng nhưng lại không thể không nghe lời nên đành phải ỉu xìu ra về.

Phó Ngọc Thanh nhìn cậu ra ngoài rồi mới cười: “Cậu ta ngưỡng mộ ngài lắm đấy, ngày nào cũng bảo tôi muốn học quyền pháp cùng ngài, giờ bị tôi đuổi về thế chắc chẳng vui vẻ gì đâu.” Rồi anh hỏi: “Ông chủ Mạnh, vừa rồi thật ra ngài định nói gì với tôi thế?”

Mạnh Thanh nghiêm túc đáp: “Tam gia, tôi còn phải trả ngài khoản tiền chuộc kia nữa.”

Phó Ngọc Thanh đã chắc mẩm hắn không chịu nhận đâu, song vẫn không ngờ vì chuyện này mà hắn sốt ruột đi tìm mình mấy lần như thế.

Phó Ngọc Thanh chẳng khách khí với hắn, anh nói thẳng: “Ông chủ Mạnh, sao lại thế được, ngài đã vất vả bôn ba vì tôi rồi, nếu đến phí bồi thường rắc rối tôi còn không chịu trả thì chẳng phải quá keo kiệt rồi sao? Hai hôm nữa tôi còn muốn mở tiệc chiêu đãi ngài để biếu ngài vài đồng đây, nếu ngài không nhận thì chẳng phải các anh em của ngài sẽ đàm tiếu ư? Người khác sẽ nghĩ gì về tôi, nhìn tôi thế nào đây?”

Mạnh Thanh cười, “Tam gia, đây là hai chuyện khác nhau. Những việc tôi làm vì ngài đều là Mạnh Thanh tôi tình nguyện. Còn về thể diện thì tôi hiểu, tam gia muốn đưa tôi bao nhiêu tiền cũng được, xong tôi bí mật trả lại cho ngài là được. Tam gia yên tâm, tiền của ngài một xu tôi cũng không thể đòi, bằng không Mạnh Thanh tôi sẽ thành hạng người gì chứ?”

Phó Ngọc Thanh vừa nghe đã thấy đau đầu, anh thầm nghĩ, người kiểu gì tiền dâng đến tận miệng rồi mà còn không chịu lấy vậy, ông chủ Mạnh quả đúng là độc nhất vô nhị. Mạnh Thanh đã giải quyết bao nhiêu việc giùm anh, nếu anh mà mặt dày vắt chày ra nước thì anh sẽ thành loại người gì? Đang tính đáp thì Mạnh Thanh lại cắt lời anh: “Tam gia, ăn chút đi đã, ăn xong rồi nói cũng chưa muộn.”

Mạnh Thanh bảo là ăn một chút mà trên thực tế lại chẳng qua loa chút nào, hắn bày ăm ắp một bàn rượu và thức ăn, mời anh ngồi xuống, rồi vô cùng phấn khởi mở lời, “Tam gia, lần trước ngài muốn ăn bánh tổ chiên nên tôi đã mời người ta về nhà làm rồi đây. Ngài nếm thử xem có ngon không?”

Phó Ngọc Thanh liếc hắn, chưa động đũa mà cười trước: “Ông chủ Mạnh, ngài đối xử tốt với tôi như vậy, tôi chẳng biết phải làm sao mới phải nữa.”

Mạnh Thanh hơi bất ngờ, thoáng ngại ngùng đáp lời, “Tam gia nói thế là khách sáo quá. Ân đức của tam gia với tôi, cả đời này tôi trả còn chẳng hết, chỉ bằng mấy việc này sao đủ được? Vả lại, tôi đối tốt với tam gia là lẽ đương nhiên mà.”

Mạnh Thanh nói thế thì Phó Ngọc Thanh đỡ chẳng nổi nữa, anh khẽ mỉm cười hỏi như đùa: “Ông chủ Mạnh đối xử với người khác cũng tốt thế này nhỉ?”

Mạnh Thanh chẳng chút do dự, “Người khác sao có thể giống tam gia được.”

Phó Ngọc Thanh thừa biết hắn không có cái ý kia đâu, song lại nhịn không được bật cười nhìn hắn, Mạnh Thanh bối rối nhìn anh, một lúc lâu sau mặt bỗng đỏ lên, cuống quýt phân bua: “Tam gia, không phải tôi…”

Phó Ngọc Thanh không nhịn được cười: “Ông chủ Mạnh, ngài sợ gì chứ, tôi có bắt ngài lấy thân báo đáp đâu. Ngài là ‘Hòa Khí Quyền’ tiếng tăm lừng lẫy bến Thượng Hải cơ mà, chẳng biết cô nương nhà ai mới xứng với ngài đây?”

Mạnh Thanh định thần lại rồi cũng cảm thấy buồn cười, bèn nói: “Tam gia cứ đùa tôi thôi.” Hắn bảo: “Tôi thấy cuộc sống thế này là tốt lắm rồi, hằng ngày đánh quyền, đi dạo, uống trà. Tam gia ghé, nếu tôi có thể gặp tam gia thường xuyên, trò chuyện cùng tam gia là đã phấn khởi lắm rồi. Chuyện cưới xin thì tôi không nghĩ tới.” Nói đến đây thì nhớ ra gì đó, lại bảo: “Hai bữa kia chắc tam gia chán muốn chết ha? Tôi vốn định đến bầu bạn với tam gia nhiều nhiều chút, cơ mà không ngờ chuyện anh cả ngài chuẩn bị tiền lại bị Lạc ngũ gia biết được, ông ấy biết ngài là ân nhân của tôi, cũng có ý tốt nên mới nói cho tôi hay. Nhưng lúc đó không tìm thấy tôi nên lại đi bảo các anh em, thành thử làm cho dân tình xôn xao hết cả lên, không ai không biết, không người không hay. Tôi cũng hết cách nên đành phải giả vờ chạy theo, không trốn nổi để về mà thăm ngài nữa.”

Phó Ngọc Thanh nghe hắn giải thích như vậy thì đã tin tưởng hơn, tâm tình cũng tốt hơn hẳn, anh nhủ bụng, hắn là vô tình mà thôi, cũng chẳng định mượn chuyện này làm bệ chống cho bản thân. Bèn bảo: “Tiếc quá, vốn còn tưởng có thể đi theo ông chủ Mạnh học lỏm chút tài, cuối cùng vẫn không được.”

Mạnh Thanh nghiêm túc nói: “Tam gia mà muốn học thì lúc nào rảnh bảo tôi một tiếng là được.”

Phó Ngọc Thanh vội vàng xua tay cười khổ: “Tôi cũng không dám làm học trò của ông chủ Mạnh đâu, tôi ba ngày đánh cá thì mất hai ngày phơi lưới rồi, học nổi cái gì chứ? Hai ngày nữa tôi còn phải về Nam Kinh đây, trong tay đang có cả đống việc cần giải quyết, vẫn không nên làm phiền ông chủ Mạnh thì hơn.”

Mạnh Thanh nhíu mày, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi, “Tam gia, hôm nào ngài đi? Đúng lúc tôi cũng phải về Nam Kinh, chi bằng về cùng nhau đi.”

Phó Ngọc Thanh cũng không muốn về đâu, mỗi tội đang bán xưởng dệt nên anh không thể chẳng đoái hoài gì mà ở lì lại Thượng Hải được. Anh biết Mạnh Thanh là đang lo lắng cho mình, trong lòng rất cảm động, bèn nói: “Ông chủ Mạnh, tôi vẫn chưa quyết định nữa, chờ tôi chốt rồi tôi sẽ bảo Đỗ Hâm đến báo với ngài nhé, xem lịch trình của ngài có khớp được với tôi không.”

Mạnh Thanh không nói nữa, gắp miếng bánh tổ chiên cho anh, Phó Ngọc Thanh nếm thử, hương vị không đặc biệt mới lạ, cũng bình thường thôi, song vẫn cứ cười khen đôi câu. Mạnh Thanh liếc anh một cái, buông câu chắc nịch: “Tam gia không thích ăn cái này.”

Phó Ngọc Thanh nhướng mày nhìn hắn, Mạnh Thanh mới cười hỏi anh: “Tôi nói không đúng sao?”

Phó Ngọc Thanh cũng cười, “Ông chủ Mạnh hỏa nhãn kim tinh, vừa nhìn đã biết ngay.” Hỏi tiếp: “Đoàn Phú Liên đến Thượng Hải thật hở?”

Mạnh Thanh ừ một tiếng, Phó Ngọc Thanh cười: “Ông chủ Mạnh thích nghe hí sao?”

Mạnh Thanh hơi ngượng: “Tôi á, tôi thì cũng chỉ xem ‘Thiêu Hoạt Xa’, ‘Dạ Bôn’, với ‘Phạt Tử Đô’ này đó thôi.”

Đây đều là hí võ, Phó Ngọc Thanh nghĩ bụng, đúng là người mê võ có khác, rồi anh lại nghĩ tiếp, hắn ưa yên tĩnh mà, chắc là không thích nghe hí thật. Đến đó lại càng cảm thấy người này thật khác hẳn mọi người, anh mới cười hỏi: “Ông chủ Mạnh, ngài không ham nhảy mà cũng chẳng ham hí, vậy ra ngoài đánh quyền, ngài không còn đam mê gì khác sao?”