Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 27




Đan dược quả nhiên có vấn đề! 
Đã vậy không khó suy đoán tại sao có kẻ muốn ám hại một người im hơi lặng tiếng không tranh với đời như Hạ Tri Thu. Ngày ấy ở trước cửa Trường Nhạc Hạ Tri Thu ngẫu nhiên đụng đổ đan dược cửa Ngô Hoài Nghĩa, vì thế mà vô tình rước lấy họa sát thân!
Sắc mặt Lý Tâm Ngọc trở nên nghiêm nghị, hỏi: “Hạ đại nhân, cỏ Bích Lạc này thái y liệu có kiểm tra ra không?”
Hạ Tri Thu bạch y phiêu phiêu, hai tay nâng túi thơm Lý Tâm Ngọc vừa ban, chần chừ nói: “Cỏ này vốn không độc, tra ra rồi thì có làm sao?”
Đúng vậy, vốn dĩ không phải độc dược, lại có tác dụng an thần, ai lại nghĩ nếu dùng quá liều sẽ mất mạng chứ?
“Không được, trước tiên cần phải bắt tên thuật sĩ Ngô Hoài Nghĩa lại! Bắt hắn giải đến Đại Lý Tự tra hỏi, thể nào cũng có thể thẩm tra ra điều gì đó.” Nói rồi. nàng hướng ra bên ngoài: “Người đâu!”
“Công chúa muốn tự mình đi bắt người?”
Lý Tâm Ngọc đang vén tay áo lên, chuẩn bị đem tên Ngô cẩu tặc này đánh mấy trăm trượng thì nghe tiếng hỏi của Bùi Mạc từ phía sau.
Lý Tâm Ngọc giận dữ: “Ta hận không thể đem lão tặc kia chém thành trăm mảnh, vụ việc gây bức xúc như này đương nhiên phải tự mình đi.”
Bùi Mạc nhăn mày: “Công chúa ra tay cứu Thái sử đã là chuyện khác thường, nay lại tự mình đi bắt người chẳng phải là tự đẩy mình đến đầu sống ngọn gió sao?”
Nghe hắn nói vậy, Lý Tâm Ngọc bình tĩnh trở lại, đưa tay đỡ trán: “Ngươi nói đúng, xem ra là ta nhất thời mất bình tĩnh rồi.”
Một kẻ có thể động đến thiên tử thì chắc chắn không để một công chúa nhỏ nhoi như nàng vào trong mắt, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
“Đúng rồi.” Lý Tâm Ngọc như nhớ ra điều gì đó, vui vẻ nói: “Vệ sĩ Kim Giáp của Hoàng huynh cũng có thể phát huy tác dụng.”
Nghe vậy, Bùi Mạc buông lông mày đang nhíu chặt, mỉm cười nói: “Đông cung Thái tử, có hắn ra mặt thì dễ dàng hơn rồi.”

Lý Tâm Ngọc khoác thêm áo khoác, chạy đến Đông cung, đi hai bước liền quay lại nói với Hạ Tri Thu: “Bây giờ đang lúc rối loạn, bổn cung cho Hạ đại nhân mượn hai tên thị vệ, ít ra có thể bảo vệ ngươi an toàn hơn mấy phần.”
Hạ Tri Thu gật đầu: “Đa tạ điện hạ.”
Thịnh An đang lau cửa ở nhà chính, thấy Lý Tâm Ngọc bước nhanh tới, ánh mắt không khỏi sáng lên, thả khăn lau xuống chậu nước, kính cẩn nói: “Điện hạ, khi nào người quay về dùng bữa để tiểu nô chuẩn bị.”
Lý Tâm Ngọc bây giờ chỉ muốn bắt Ngô Hoài Nghĩa đem ra ánh sáng, bắt được tên đứng sau hắn, sao còn tâm trạng để ý đến sự ân cần của Thịnh An: “Có việc, báo cho nhà bếp không cần chờ ta.”
Thịnh An nhỏ giọng đáp nhẹ: “Vâng.”, trên mặt phảng phất chút mất mát.
Bùi Mạc lướt qua người Thịnh An, dừng chân một chút. Hắn nhìn Thịnh An, ánh mắt phủ một tầng sương lạnh, như thăm dò, lại như là cảnh cáo.
Lúc Bùi Mạc mang bộ mặt không cảm xúc ấy, không khí như khai hỏa, khá là đáng sợ. Thịnh An tay chân luống cuống, lùi về sau một bước, cười có chút mất tự nhiên.
Vào lúc Thịnh An tưởng chừng Bùi Mạc sẽ rút kiếm đâm mình, Bùi Mạc lại hết sức đè nén giọng nói vững vàng: “Ngươi dám động đến nàng thử xem.”
Dứt lời hắn cong môi xì một tiếng khinh bỉ, rồi đuổi theo Lý Tâm Ngọc.
Buổi chiều, ánh mặt trời keo kiệt biến Trường An thành một mảng u tối, để phong tuyết được thể nổi lên.
Lý Tấn nghe nói thuật sĩ dùng đang dược tổn hại đến Thiên tử, không khỏi giận tím mặt mày, dẫn chừng mười tên Kim Giáp khí thế hung hăng xong vào phòng luyện đan ở Dưỡng Sinh điện, phía sau còn có Lý Tâm Ngọc cùng Bùi Mạc. Đẩy cửa Dưỡng Sinh điện ra, xuyên qua mấy cái đình, mấy tên nô bộc đang quét sân đều bị khí thế của Thái Tử làm cho sững sờ, nắm cái chổi lui và góc tường, ngơ ngác không biết xảy ra chuyện gì.
Cửa lớn phòng luyện đan đóng chặt, thỉnh thoảng có vài sợi khói xanh lọt qua khe cửa, lộ ra mấy phần âm u quỷ dị.
Lý Tấn dừng lại, dương tay ra hiệu: “Gọi cửa.”
Hai thị vệ mang đao lên trước, gõ gõ cửa, bên trong lại không hề có động tĩnh. Lý Tấn không còn kiên nhẫn, âm trầm nói: “Trực tiếp phá cửa, đem tên cẩu tặc này trói lại.”
Bọn thị vệ lĩnh mệnh, phá tan cửa, Lý Tấn lập tức xong vào, quát: “Hay cho con lừa trọc nhà ngươi, uổng cho cha ta tin tưởng ngươi như thế, ngươi lại dám giở trò…”
Còn chưa nói xong, Lý Tấn như bị chặn cuống họng, im bặt đi. Ngay sau đó, bên trong phòng luyện đan cũng truyền đến một trận leng keng lóc cóc như tiếng đồ vật rơi rớt, như là có người trong lúc bối rối đụng ngã.
Bùi Mạc trầm mặt, nhanh chóng xong vào cửa lớn. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, hắn cũng cả kinh, đứng bất động tại chỗ.
“Hoàng huynh! Bùi Mạc!” Lý Tâm Ngọc bất an, bước nhanh lên bậc thang.
Đang chuẩn bị bước vào bên trong, Bùi Mạc bỗng nhiên lấy lại tinh thần, kéo nàng vào trong lồng ngực, che lấy mắt nàng, giọng khàn khàn: “Công chúa, đừng xem.” 
Nhưng đã muộn.
Tuy rằng Bùi Mạc đúng lúc bịt kít mắt Lý Tâm Ngọc nhưng chỉ trong nháy mắt, nàng đã thấy bóng người treo trên xà nhà, trừng mắt, le lưỡi, chết không nhắm mắt, không ai khác chính là lão thuật sĩ Ngô Hoài Nghĩa.
“Chết rồi, là treo cổ tự vẫn…” Bên tai truyền đến tiếng nói sợ hãi của Lý Tấn: “Đầu lưỡi bị ghìm đến dài ra, thân thể đều lạnh.”
Lòng bàn tay Bùi Mạc vô cùng ấm áp, nhưng Lý Tâm Ngọc vẫn run ngày một dữ dội. Lông mi nàng run rẩy, một lát sau mới tìm lại được tiếng nói, miễn cưỡng phát ra âm thanh: “Chết…đã chết rồi sao?”
“Vâng, Điện hạ.” Bùi Mạc ôm lấy Lý Tâm Ngọc, xoày người hướng về cửa lớn mới gỡ tay che mắt nàng: “Chúng ta đến chậm một bước.”
Gió nổi lên rồi, ánh sáng dưới mái hiên trở nên thật chói mắt.
Lý Tâm Ngọc ngơ ngác đứng trong viện, viền mắt không giấu nổi mệt mỏi.

Lý Tấn xì một tiếng “Xúi quẩy”, đi tới nói: “Tâm Nhi, con lừa trọc này chết rồi, hơn nửa là do sợ tội mà tự sát.”
Sợ tội tự sát…tội danh quen thuộc đến thế.
Lý Tâm Ngọc hít sâu một hơi, nói với Lý Tấn: “Chuyện còn lại hoàng huynh bẩm báo với phụ hoàng đi.”
“Tâm Nhi, muội đi đâu vậy?”
“Đừng quan tâm, muội muốn yên tĩnh một mình.” Nói rồi nàng quấn lại áo, bước nhanh ra khỏi cửa lớn Dưỡng Sinh điện.
Mắt Bùi Mạc lóe lên một tia lo lắng, nhấc chân muốn đuổi theo, Lý Tấn lại ngăn cản, kiêu căng nói: “Đừng tưởng Bạch Linh bị thương thì tiểu tử ngươi có cơ hội! Ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám đối với Tâm Nhi có…Ai!”
Bùi Mạc trực tiếp lơ đi thái tử đang thị uy, mũi chân nhảy một bước đã lên thành cung, đuổi theo Lý Tâm Ngọc.
Lý Tâm Ngọc chưa đi quá xa, Bùi Mạc đi nhanh vài bước liền đuổi kịp. Hắn không mở miệng nói chuyện, chủ là yên tĩnh đi theo sau lưng nàng, ngóng nhìn bóng lưng thanh lệ của nàng.
“Bùi Mạc.” Lý Tâm Ngọc đột nhiên dừng bước, vẫn đưa lưng về phía hắn, run giọng gọi.
Trái tim Bùi Mạc tê rần, âm thanh trở nên mềm nhũn: “Ta ở đây, điện hạ.”
“Manh mối đứt đoạn mất rồi…” Lý Tâm Ngọc quay lại nhìn Bùi Mạc, mắt đã hoen đỏ, sự yếu đuối cùng mờ mịt trước nay chưa từng có: “Chúng ta thua rồi sao? Bùi Mạc?”
Bùi Mạc bước lên trước, ôm nàng vào lồng ngực, chắc nịt nói: “Không, chúng ta sẽ không thua.” 
“Nhưng tên Ngô Hoài Nghĩ đã bị giết, hắn biết rõ hành động của chúng ta, đồng thời ra tay trước chúng ta một bước, ngươi không cảm thấy rất đáng sợ hay sao?” Lý Tâm Ngọc nhìn khắp bốn phía, chỉ cảm thấy mông lung: “Hắn đang trốn ở chỗ nào? Giờ khắc này hắn đang giám sát chúng ta sao?”
Sắc mặt Lý Tâm Ngọc trở nên trắng bệch. Dù sao cũng đã từng chết một lần, nàng biết chết đi là thứ đáng sợ đến nhường nào, dù thường ngày thông minh kiên định đến đâu, cái chết luôn khiến nội tâm của nàng nhớ đến những hồi ức đau thương…
“Bốn phía không có người, rất an toàn.” Bùi Mạc nhẹ giọng an ủi nàng, biểu hiện vừa nhẹ nhàng lại tự tin, nhấn mạnh từng chữ:”Có ta ở đây, công chúa người sẽ không sao hết.” 
Tiếng nói của hắn ấm áp, nhẹ nhàng, rất khác với bình thường. 
Lý Tâm Ngọc nhờ nhiệt độ trên người hắn mà dần trấn định lại. Chốc lát, nàng ngẩng đầu lên, bám vào cổ áo Bùi Mạc: “Tiểu Bùi Mạc, ngươi nhất định phải bảo vệ bổn cung nha!”
Trong mắt nàng lấp lánh ánh sáng, chấp nhất cùng khát vọng, vừa nhu nhược lại vừa kiên cường.
Tim Bùi Mạc đập thình thịch, cả người vì ngón tay mềm mại của nàng mà nhũn ra. Hắn nghĩ, trên đời này không gì hạnh phúc bằng chuyện Lý Tâm Ngọc cần hắn. 
Hắn nhìn nàng, sóng mắt thâm thúy, nhẹ nhàng gật đầu, chỉ nói một chữ: “Được.”
Một chữ cam kết, vững như Thái Sơn. Chỉ một thoáng mây đen tan hết, ánh sáng lại quay về. Lý Tâm Ngọc lại nở nụ cười, như được tái sinh.
Vào đêm, ngôi sao ảm đạm, trên Quan Tinh Lâu cao vót, dưới sự lạnh lẽo của gió đông, Thái sử Hạ Tri Thu một thân trắng như tuyết, bên hông mang theo túi thơm được công chúa ban thưởng, đơn độc ngước đầu xem thiên tượng, thỉnh thoảng lấy bút ghi chép vào sổ cái gì đó.
Hai tên thị vệ cao to canh giữ bên cạnh hắn, một người ôm quyền nói: “Hạ đại nhân, bọn ta phụng mệnh công chúa bảo vệ ngài. Giờ trời đã tối rồi, vẫn là để thuộc hạ đưa ngài về phòng nghỉ ngơi sớm một chút.”
Hạ Tri Thu quan sát tinh tượng, viết xong dòng chữ cuối cùng mới nhẹ nhàng gật đầu: “Làm phiền hai vị.”
Bước xuống Quan Tinh Lâu, thị vệ một trước một sau nhấc theo đèn lồng dẫn đường cho Hạ Tri Thu. Lúc này sắc trời âm u, gió lạnh thê lương, đường hồi phủ còn xa, Hạ Tri Thu ngẫm nghĩ một lát,nhẹ nhàng nói: “Hôm nay muộn quá rồi, xuất cung chắc không tiện, để ta ở lại Thái sử cục một đêm, hai vị không cần tiễn nữa.”
Thị vệ đáp: “Công chúa đã ra lệnh không được cách xa ngài dù chỉ một tấc, mặc dù Thái sử cục có gần mấy chúng ta cũng không thể để ngài tự mình đi.”

Đang nói thì một trận gió lạnh kéo tới, thổi mạnh đến mức áo khoác tung bay, đến mắt cũng không mở nổi. Hạ Tri Thu giơ ống tay áo lên che gió, chờ gió dừng mới thả ống tay dài xuống. Lúc này mới phát hiện một bóng đen cao to đang nhìn chằm chằm mình như sói nhìn con mồi.
“Ai ở đó?” Thị vệ cảnh giác hét lớn, còn chưa kịp rút dao, bóng đen đã trong nháy mắt nhanh như mũi tên vọt tới. Sự việc xảy ra nhanh như cắt, chỉ nghe hai tiếng trầm vang lên, hai thị vệ đã thấy tê tê ở cổ, hai mắt tối sầm, ngã xuống đất.
Hai chiếc đèn lồng lăn xuống đất, ánh nến cũng bị tắt đi. Tên áo đen đánh ngất hai thị vệ, hắn xoay người lại nhìn chằm chằm Hạ Tri Thu. 
Bốn phía đã hắc ám nay còn hắc ám hơn. Chỉ có con mắt của tên áo đen là sáng hơn cả sao trên trời.
Hạ Tri Thu nhớ tới lời Lý Tâm Ngọc, vì hắn nhìn ra bí mật của đan dược nên sẽ có người muốn tìm mọi cách lấy mạng hắn, hắn lùi về sau hai bước, lành lạnh hỏi: “Ngươi tới để giết ta?”
Tên áo đen không nói lời nào, chỉ híp mắt bước về phía hắn, Hạ Tri Thu tiếp tục lùi ra phía sau. Hắn tiến một bước, Hạ đại nhân lại lùi một bước. 
“Chậc” tên áo đen lộ ra mấy phần thiếu kiên nhẫn, hắn cầm lấy cán kiếm, phút chốc rút kiếm ra, lưỡi kiếm ma sát vỏ kiếm phát ra tiếng réo rắt. 
Nơi này là lối nhỏ ở hoàng cung, trời thì tối, vốn đã là kẻ mù đường, Hạ Tri Thu không tìm được chỗ nào để trốn. Hắn nghĩ: Hôm nay ông trời muốn lấy mạng hắn, thì hắn đành bỏ mạng vậy.
Tên áo đen giơ kiếm, hàn quang lóe lên, bên dưới mặt nạ, Hạ Tri Thu chầm chậm nhắm mắt lại. Nhưng cơn đau trong tưởng tượng mãi vẫn không đến, Hạ Tri Thu chỉ cảm thấy trên eo nhẹ đi, tên áo đen vung một nhát kiếm, một vật màu bạc tung lên trời rồi nằm gọn trong tay hắn. Hạ Tri Thu kinh ngạc mở mắt, gỡ mạt nạ ra nhìn, phía trước đã không còn bóng tên áo đen. Hắn cúi xuống nhìn, bên eo đã không còn túi thơm mà công chúa ban tặng.
Mà lúc này trong Thanh Hoan điện. Một bóng người cao ráo nhẹ nhàng lướt qua đám thị vệ, lướt qua nóc nhà, đáp xuống đình viện, lặng lẽ băng qua hành lang uốn khúc, âm thầm bước vào phòng. Hắn đóng chặt cửa phòng, kéo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú mà anh tuấn.
Hắn cong chân nằm lên giường, lấy túi thơm từ trong lồng ngực ra, vuốt nhẹ hồi lâu, ánh mắt ôn nhu quyến luyến. Hồi lâu mới đem túi thơm đặt lên môi hôn nhẹ, lại kề sát nơi lòng ngực như trân bảo muốn che chở một đời.
Một lát, hắn đứng  dậy, kéo cái tủ đầu giường, nhè nhẹ đặt túi thơm trân bảo vào, cẩn thận khóa kỹ, lúc này mới thỏa mãn nhắm mắt lại. 
Ngày hôm sau, Lý Tâm Ngọc suýt nữa thì phun ra ngụm trà đang uống, cả kinh nói: “Đêm qua Hạ Tri Thu bị đâm?”
“Vâng, công chúa.” Hai thị vệ hoảng sợ quỳ trước mặt nàng: “Tên thích khách này võ công cực cao, chúng thần còn chưa kịp phản ứng, đã…”
…Đã bị đánh sấp mặt.
Lý Tâm Ngọc suýt nữa nghẹn thở, hỏi: “Thế Hạ Tri Thu? Chết rồi hay là bị thương?”
Hai thị vệ liếc mắt nhìn nhau, vòng vo nói: “Hạ đại nhân không hề bị thương, chỉ là bị mất một thứ.”
“Thứ gì?”
“Là túi thơm mà công chúa ban cho.”
“Cái gì, đến cái túi thơm không đáng giá mà cũng cướp đi? Trong Hoàng cung, dưới mắt Thiên tử lại có chuyện hoang đường như vậy! Thói đời không lường trước được gì, Hạ đại nhân cũng thật là đáng thương.” Lý Tâm Ngọc cảm khái xong vẫn nghĩ mãi không ra, tự nói: “Tên thích khách này rốt cuộc có ý gì? Chẳng lẽ muốn thị uy rằng hắn lấy đầu Hạ Tri Thu dễ như lấy cái túi thơm?”